Chương 10: Đùa giỡn trong phòng tắm

Nhưng điều thực sự làm cho Cố Phán sợ hãi là những vết sẹo trông còn chói mắt hơn là cơ bắp.

Những vết sẹo đó không chỉ đơn giản là vết dao, xét trên bề mặt vết thương và phần lành của vết thương, có thể thấy vết dao, rìu có đủ. Đặc biệt là trên bắp chân phải của người đàn ông, nơi đó rõ ràng có dấu vết của vết thương do đạn bắn.

Cố Phán bối rối, không biết nên đặt tầm mắt đi đâu, ánh mắt giống như một con ruồi vô thức đang bay lượn trong không trung không tiếng động, cuối cùng vô tình tập trung vào đũng quần của người đàn ông.

Trong rừng rậm đen kịt, dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông treo ở đó thật to, có màu tím đen, phần cuống hơi nhăn, chỉ nhìn thế này thôi cũng có thể dễ dàng tưởng tượng được trạng thái khi cương cứng của nó sẽ khủng khϊếp và to lớn đến mức nào.

Giây tiếp theo, tiếng hét của cô vang lên trong phòng tắm.

Phòng tắm rất nhỏ, người đàn ông quay đầu đi một bước đến trước mặt Cố Phán, dùng tay bịt miệng cô lại. Đối mặt với Cố Phán nhỏ nhắn xinh xắn, người đàn ông cao lớn như núi, bả vai dày, nửa người trên vạm vỡ hoàn toàn che khuất ánh đèn trên nóc phòng tắm, bao phủ Cố Phán trong bóng dáng của mình.

"Suỵt."

Tay còn lại của người đàn ông giơ ngón trỏ lên môi mình, ý bảo Cố Phán im lặng.

Không khí ẩm ướt hơi oi bức tràn ngập khí chất nam tính của người đàn ông, lòng bàn tay to lớn tản ra cảm giác nóng bỏng chết người, áp vào làn da mát lạnh của cô gái, cảm nhận được sự run rẩy của cô.

Giờ phút này so với Cố Phán vừa khẩn trương vừa sợ hãi mà nói, ánh mắt người đàn ông nhìn Cố Phán giống như đang nhìn một chú cún nhỏ bị kinh hãi, hoàn toàn không cảm giác được bất kỳ tính uy hϊếp nào đến từ cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trước mắt này, chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.

Vừa rồi khi người đàn ông bước vào cửa đã phát hiện phòng khách có rất nhiều vali lạ, nhưng vì không nghe thấy âm thanh cảnh báo nên cũng không để ý, còn tưởng rằng người bên kia phát hiện anh ta đến đất nước này, đặc biệt tặng anh ta một món quà lớn, anh ta cũng chỉ đơn giản yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo, kết quả không ngờ rằng người xông vào sẽ là một một gái nhỏ liều lĩnh nhỏ nhắn như vậy.

Cố Phán theo bản năng lui về phía sau, nhưng lúc này sàn gạch men sứ đã phủ một tầng nước mỏng, trở nên trơn trượt vô cùng, Cố Phán chỉ cảm thấy dưới chân mình vô cùng trơn trượt, giày xăng đan trên tay cũng bay ra ngoài, cô vì để ổn định cơ thể mà cuống quít bắt lấy tay nắm cửa phòng tắm.

Nhìn thấu ý đồ chạy trốn của Cố Phán, người đàn ông đặt tay lên cửa chặn đường cô, cánh tay cường tráng giống như chi trước của thú ăn thịt với những đường cơ bắp cứng rắn lưu loát, có thể thấy rõ mạch máu dày đặc ẩn dưới làn da.

Cơ thể của người đàn ông nhanh chóng tiến lại gần, Cố Phán không còn cách nào khác đành lùi lại phía sau, nhưng ngay khi cô đưa ra quyết định này, Cố Phán phát hiện ra rằng lưng mình đã đυ.ng phải cánh cửa cứng rắn.

Một đôi mắt đen hứng thú đánh giá khuôn mặt Cố Phán, ánh mắt không kiêng nể gì khiến Cố Phán không khỏi sinh ra một loại cảm giác mình đang là linh dương bị chụp dưới móng vuốt của báo, chết là chuyện sớm muộn, nhưng trước khi chết lại còn bị báo vương tạm thời không thèm ăn mà đem ra đùa giỡn một phen.

“Anh, anh đừng gϊếŧ tôi, có chuyện gì từ từ nói được không!" Cố Phán sợ tới mức chân mềm nhũn, nếu không phải tay cô còn đang nắm chặt lấy tay nắm cửa thì bây giờ cô đã ngã ngồi dưới đất rồi.

Cặp đùi cường tráng của người đàn ông đặt ở giữa hai chân Cố Phán, động tác đơn giản nhưng lại hạn chế hành động của cả người cô đến mức gắt gao, cứ như vậy Cố Phán không nhúc nhích cũng có thể cảm nhận được mạch đập cứng rắn đang đập ở giữa hai chân người đàn ông.

Nghe Cố Phán nói vậy, trong đôi mắt đen của người đàn ông hiện lên ý cười: "Ai nói tôi muốn gϊếŧ cô?”

Giọng nói của người đàn ông vô cùng trầm thấp, có chút lạnh lùng, nhưng ngữ điệu lại bằng phẳng thậm chí hơi nâng cao lên, nghe ra được tâm tình của anh ta lúc này cũng không xấu.

Cố Phán cẩn thận ngước mắt lên xác nhận biểu cảm của người đàn ông có tự nhiên hay không, có dấu vết nói dối hay không.

Nhìn thấy vẻ mặt của Cố Phán, người đàn ông càng muốn trêu chọc cô hơn, anh ta trực tiếp chuyển chủ đề: "Nhưng mà, cô làm gián đoạn việc tắm của tôi… khiến tôi cảm thấy rất phiền phức."

Người đàn ông này! Sao lại thất thường như vậy!

"Vậy... vậy bây giờ để tôi đi được không..." Cố Phán không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của người đàn ông, vội vàng cụp mắt xuống lần nữa, như thể đang chờ bị xử lý.

“Không được." Người đàn ông trực tiếp từ chối lời đề nghị của Cố Phán: “Như vậy đi, tôi cho cô ba giây, cô đưa ra một đề nghị mà tôi có thể chấp nhận, nếu không cứ dựa theo ý tôi mà làm.”

Nói xong, người đàn ông bắt đầu đếm ngược.

“Ba…”

“Chờ, chờ một chút! Tôi tôi tôi tôi... " Dưới tình thế cấp bách Cố Phán lại bắt đầu nói lắp, đầu lưỡi giống như bị quấn lại, nhưng càng như vậy, Cố Phán lại càng gấp, mà càng gấp lại càng nói không ra lời.

Hốc mắt thiếu nữ bị chính mình nghẹn đến đỏ ửng, bộ dạng bức thiết tới mức dậm chân tại chỗ.

Người đàn ông cuối cùng không nhịn được mà bật cười.