Chương 11: Cao Viễn

Nụ cười này lập tức làm cảm giác áp bức khiến Cố Phán không dám thở mạnh tiêu tán gần hết, Cố Phán sững sờ nhìn người đàn ông đã kéo dài khoảng cách với cô, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Người đàn ông cười rất vui vẻ, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, rất hiển nhiên anh ta cũng không thèm để ý tới việc cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình bị người khác giới nhìn thấy, biểu cảm trên mặt thả lỏng, thậm chí còn nhàn nhã tùy ý vuốt mái tóc ngắn rũ xuống trán của mình ra sau đầu.

Cuối cùng Cố Phán cũng hiểu được rằng người đàn ông đáng ghét này đang trêu chọc mình, cô lập tức bày ra biểu cảm hung ác nhất của mình trừng mắt nhìn người đàn ông.

Nhưng mặc kệ có phải người đàn ông này đang trêu chọc mình hay không, Cố Phán đều cảm thấy người này vô cùng nguy hiểm, ít nhất nhìn mấy vết sẹo trên người anh ta thì tuyệt đối không phải là người tốt lành gì.

Nghĩ đến đây, Cố Phán cảm thấy mình không nên nhiều lời với người này, vẫn nên trực tiếp đi ra ngoài lấy hợp đồng thuê phòng ra tiến hành cảnh cáo anh ta, nếu không được thì báo cảnh sát xử lý.

Vì vậy Cố Phán quay đầu chạy ra khỏi phòng tắm, mở vali ra, dùng sức chính trâu hai hổ cuối cùng cùng tìm thấy hợp đồng thuê nhà, đang chuẩn bị quay đầu lại cho người đàn ông xem, đã thấy anh ta mặc quần áo xong xuôi, nghiêng người ngồi trên sô pha, ung dung nhìn cô.

Cố Phán đứng, người đàn ông ngồi, rõ ràng từ hiệu quả thị giác mà nói là nhìn thẳng, nhưng khí thế toàn thân người đàn ông tỏa ra lại khiến cơ thể Cố Phán như thấp hơn mười cm, giống một cấp dưới đáng thương đang báo cáo tiến độ thị trường cho tổng giám đốc vậy.

“Đây... là hợp đồng thuê nhà của tôi, căn nhà này là tôi thuê." Cố Phán mở miệng, giọng điệu không tự chủ được mà sợ hãi.

Cố Phán vốn tưởng rằng mình đã đưa hợp đồng thuê phòng ra thì chuyện này sẽ được giải quyết dễ dàng, nhưng không ngờ, sau khi người đàn ông nhìn lướt qua hợp đồng của Cố Phán, anh ta đứng dậy đi vào phòng, lúc đi ra cầm theo một tờ hợp đồng của mình đặt trước mặt cô.

Theo lý mà nói, dưới tình huống như bây giờ, Cố Phán không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, nhưng khi giấy trắng mực đen kia đặt trước mặt mình, ánh mắt Cố Phán giống như không thể khống chế liếc về phía chữ ký của người đàn ông phía dưới cùng.

Cao Viễn.

Cũng không phải vì Cố Phán muốn biết người đàn ông tên gì, mà là chữ viết của người đàn ông thật sự... rất không tương xứng với hình tượng của anh ta.

Tuy chữ viết ngay ngắn, nét ngang nét dọc đều chuẩn chỉnh, nhưng chính bởi vì quá mức tinh tế, thoạt nhìn tràn ngập tính trẻ con, giống như là chữ của học sinh tiểu học vậy.

Chờ một chút!

Cố Phán muộn màng tỉnh táo lại, lúc này mới nhớ tới tình thế trước mắt đã xem như vô cùng nghiêm trọng, cô nhìn sơ qua hai bản hợp đồng thuê phòng, xác nhận bên A và địa chỉ viết đều giống nhau như đúc.

Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là bên môi giới làm ăn vô đạo đức đã để hai người thuê cùng một phòng.

Hơn nữa, tiền thuê trên hợp đồng này của Cao Viễn cao hơn rất nhiều so với tiền thuê trên hợp đồng của Cố Phán, sau khi cộng tiền thuê của hai người lại, tiền thuê thực tế hàng tháng của căn nhà này không hề rẻ chút nào, thậm chí có thể nói là cao hơn giá thị trường không ít.

Cố Phán đương nhiên sẽ không đem trọng trách đòi lại công đạo đặt lên người Cao Viễn, cô suy nghĩ một chút, cầm lấy phần hợp đồng thuê phòng của mình trên bàn rồi đi ra ngoài.

Cao Viễn lẳng lặng đưa mắt nhìn Cố Phán ra khỏi phòng.