Chương 16: Động tình

Vào ban đêm, tiếng ồn ào ngoài cửa sổ dần dần lắng xuống, Cố Thành Giác và Cố Phán cùng nằm trên một chiếc giường, từ lần cuối ngủ chung thế này tới nay hình như đã trôi qua rất nhiều năm, khi đó Cố Phán vẫn còn là học sinh trung học, Cố Thành Giác càng nhỏ hơn, hai người vẫn chưa hiểu chuyện lắm….

Cố Phán cũng mới chuyển đến ngày hôm qua, những thùng giấy lộn xộn kia vừa mới bị cô chuyển vào phòng, cả phòng cũng chỉ có cái giường nhỏ kia có thể nằm, những chỗ khác lộn xộn đến không có lối đi.

Chưa kể phòng ban đầu được chuẩn bị cho Cố Thành Giác càng thảm, đồ dùng sinh hoạt chưa có gì cả, căn bản không phải là nơi đủ điều kiện để ngủ, vì vậy Cố Phán đành tạm thời để Cố Thành Giác ngủ chung giường với mình.

Cơm tối ăn rất thoải mái, tài nấu nướng của Cố Thành Giác hình như tốt hơn so với đợt tết âm lịch, hơn nữa em ấy biết mình bị lừa cũng không lải nhải, điều này làm cho tâm trạng Cố Phán rất tốt, cơn buồn ngủ tới cũng rất nhanh, không lâu sau đã ngủ thϊếp đi.

Cố Thành Giác nằm thẳng trên giường, ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà trắng như tuyết, mùi sữa tắm từ trên người Cố Phán tản mát ra, cùng với mùi thơm cơ thể thuộc về thiếu nữ, không ngừng chui vào mũi Cố Thành Giác.

Khi trưởng thành hơn một chút, Cố Thành Giác đương nhiên cũng từng có hành vi thủ da^ʍ, nhưng khi các bạn nam khác ảo tưởng nửa kia có thể là nữ diễn viên AV, thì mỗi lần Cố Thành Giác thủ da^ʍ trong đầu đều nghĩ đến bóng dáng Cố Phán.

Từng cái nhíu mày, từng nụ cười của chị gái, đều là những điểm tác động đến ham muốn tìиɧ ɖu͙© của thiếu niên, vô số điểm nối thành một sợi dây, quấn quanh trái tim của cậu.

Vị trí đắc địa luôn được thắp đèn sáng trưng, cho dù là đêm khuya, trên đường không có một bóng người cũng vẫn sáng đèn đường, ánh sáng màu vàng xuyên qua rèm giường mỏng manh chiếu vào phòng, Cố Thành Giác nghiêng đầu, lặng lẽ liếc nhìn Cố Phán.

Đêm đầu tháng sáu coi như là mát mẻ, bởi vậy trong phòng không mở điều hòa, trên người Cố Phán đắp một lớp chăn mỏng, hai tay lộ ra bên ngoài, trắng nõn mềm mại giống như ngó sen tươi, tùy ý mà mở rộng. Hô hấp đều đều bằng phẳng, đường cong ở ngực cũng theo hơi thở mà hơi phập phồng, cô không mặc bra, loáng thoáng có thể nhìn thấy hai hạt đậu nhỏ nhô lên trên đường viền áo ngủ.

Cố Thành Giác cảm thấy đại não của mình vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo đến nỗi không hề thấy buồn ngủ, nhưng lại rất hỗn loạn, hỗn loạn như có thứ gì đó đang không ngừng kêu gào.

Máu dần dần chảy xuống phần dưới cơ thể, tụ lại ở giữa hai chân, nhanh chóng đánh thức cơ quan sinh dục của thiếu niên, làm cho chiếc quần ngủ rộng thùng thình phồng lên một túp lều nhỏ.

"Thành Giác..." Không biết Cố Phán mơ thấy gì, mơ màng nói mê giống như bánh gạo nếp chiên bốc khói vào mùa đông, lăn với đường cát mịn rồi cắn một miếng.

Trong nháy mắt Cố Thành Giác cảm thấy trong đầu mình có cái gì đó "phựt" một tiếng đứt ra, tay không tự chủ được thuận theo bụng mình trượt vào trong quần ngủ, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đã căng cứng sung huyết.

Bởi vì người cậu ngày đêm thương nhớ đang nằm bên cạnh, trong đầu Cố Thành Giác không cần tưởng tượng như trước nữa, trên người Cố Phán tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt, tiếng hít thở nhẹ nhàng kia cũng đã đủ để cho thiếu niên động tình.

Bàn tay hơi dùng sức, giống như đã làm vô số lần trước đó, bắt đầu trượt lên trượt xuống, Cố Thành Giác cố ý thả chậm hô hấp của mình, sợ Cố Phán sẽ bị mình đánh thức.

Thực ra Cố Phán ngủ rất sâu, chỉ cần ngủ sẽ rất khó tỉnh lại, nhưng khi con người ta làm chuyện xấu, khó tránh khỏi sợ đầu sợ đuôi, tựa như Cố Thành Giác bây giờ.