Chương 20.1: Hãm hại

“Tôi còn tưởng vị Đường tiên sinh này lợi hại thế nào, sao có thể mời cả loại người tép riu này đến chứ.” Vương Đan Đan vốn cao hơn Cố Phán một khúc, hôm nay còn mang đôi giày cao gót cao mười centimet, trông càng có vẻ kiêu căng ngạo mạn.

Nghe được lời nói mỉa mai của Vương Đan Đan, Cố Phán bất đắc dĩ nhếch môi, xem ra Vương Đan Đan thật sự rất thích Lý Thần, thích đến mức dù cô đã từ chức rồi mà vẫn bám riết không tha.

“Vốn dĩ hạng tép riu như tôi vào được đây cảm thấy rất sợ hãi, dù sao nơi này nhiều tiền bối như vậy cơ mà, tôi nói có đúng không, giám đốc Vương?” Cố Phán nhìn cấp trên lúc trước của mình, mỉm cười nói tiếp, “Nhưng mà cô cũng có mặt ở đây, tôi nhìn cô thì cảm thấy bình tĩnh hơn hẳn.”

Từ trước đến giờ Cố Phán không phải kiểu người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của Vương Đan Đan, nói không vui vẻ chính là giả tạo.

Trong lúc hai người nói chuyện, cửa lớn truyền đến tiếng bánh răng trượt, Cố Phán quay đầu lại nhìn thì phát hiện cánh cửa sắt vừa mới mở đã bị đóng lại, còn cánh cửa biệt thự vốn đóng chặt giờ lại mở ra.

Khi thấy có thể vào trong, Vương Đan Đan cũng không lãng phí thời gian nói chuyện với Cố Phán nữa, cô ta ném xuống một câu “Chúng ta cứ chờ xem” rồi dẫn trợ lý bước vào biệt thự.

Cố Phán chẳng thèm quan tâm, cô cũng đi vào biệt thự theo dòng người, cảnh tượng bên trong biệt thự không quá giống những gì Cố Phán tưởng tượng, căn phòng hoàn toàn không có đồ đạc gì, cũng không hề có dấu hiệu có người sinh hoạt ở đây, dù những bức tường trắng như tuyết và sàn đá cẩm thạch sáng bóng được làm từ những nguyên liệu xa hoa, cao cấp nhất cũng không thể thay đổi việc ngôi biệt thư này giống như một chiếc hộp rỗng vô hồn.

Dường như các nhà thiết kế cũng không hiểu ra sao, có điều đa số nhà thiết kế có mặt ở đây đều là người có uy tín, trải đời, khả năng quản lý biểu cảm trên khuôn mặt tốt nên vẻ mặt họ không có quá nhiều cảm xúc.

Những vệ sĩ mặc vest kia nhanh chóng đi ra từ một cánh cửa khác, mỗi người đẩy một chiếc xe đẩy lớn chứa đầy những chiếc vali màu đen và bắt đầu phân phát cho từng nhà thiết kế.

Bên trong vali là chứa rất nhiều quần áo, các nhà thiết kế sau khi nhận được thì mở ra, bên trong mỗi vali chứa đầy những trang phục và phụ kiện khác nhau, có đủ loại kiểu dáng và màu sắc, Cố Phán liếc mắt nhìn thử, cô cũng đoán được đại khái quá trình tuyển chọn sẽ như thế nào.

Quả thực việc dùng những món đồ được chỉ định sẵn để tạo nên một phong cách phù hợp với xu hướng đúng là không phải chuyện dễ dàng gì.

Bởi vì nhà thiết kế càng giỏi sẽ càng tiếp xúc với nhiều trang phục, khi sự chọn của người đó càng nhiều, không gian để người đó thỏa sức sáng tạo cũng sẽ tăng lên, mà bây giờ toàn bộ không gian bị dồn hết vào một chiếc vali nho nhỏ, điều này tương đương với việc giảm thiểu khoảng cách và trình độ giữa tất cả các nhà thiết kế, và kết quả sẽ quyết định dựa trên năng lực thật sự của nhà thiết kế đó.

“Một lát nữa các vị sẽ được mời vào từng phòng theo nhóm hai người để thiết kế theo phong cách của mình, người mẫu bên trong đang chờ các vị, ngoài ra các bạn có thể tùy ý sử dụng đồ makeup, các vị cứ dùng tự nhiên.” Người đàn ông mặc áo vest nói với giọng điệu nghiêm túc hệ như bộ đồ hắn đang mặc.

Dứt lời, các phòng ở tầng một và tầng hai đều được mở ra, Cố Phán nhìn sang theo bản năng thì phát hiện bên trong cũng trắng xóa.

Cả căn phòng đơn điệu giống như một trang giấy trắng, chỉ có vài nét bút chì nguệch ngoạc tạo điểm nhấn.

Các nhà thiết kế bắt đầu kéo vali trong tay rồi chọn đại một phòng, lúc Cố Phán lấy lại tinh thần định chọn một căn phòng thì phát hiện vali trong tay không cánh mà bay.