Chương 13

Edit + beta: cá quả, cá lóc

.....

Ý tưởng của Phỉ Vanh cũng không khó để lý giải. Khi ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, nếu như có người từ trên trời giáng xuống đến cứu cô, như vậy sẽ sinh ra ấn tượng tốt, mọi chuyện cứ tự nhiên mà thuận lý thành chương*.

* Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành.

Ngón tay Lý Ngôn Hề phát run, không phải sợ hãi, mà là bị chọc tức! Cô cảm thấy may mắn vì mình có năng lực đọc tâm này, bằng không chỉ sợ mình vẫn luôn bị coi thành đứa ngốc mà vui đùa.

Trước đây, cô tuy không thích tính lăng nhăng của Phỉ Vanh, nhưng Phỉ Vanh đã từng giúp cô nên bên ngoài vẫn luôn cho hắn mặt mũi. Không nghĩ tới hiện tại Phỉ Vanh dùng đến cả loại thủ đoạn này. Tối qua cô và Ứng Chanh đã vô cùng kinh hãi, khủng hoảng. Vậy mà đối phương còn ước gì các cô lúc ấy càng sợ hãi hơn.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng khống chế chính mình, mới không thất thố trước mặt hắn*.

*Thất thố: Có sự sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong hành vi hoặc nói năng.

Phỉ Vanh vẫn chưa biết tất cả suy nghĩ của mình đã bị bại lộ, trên mặt còn tỏ raquan tâm, “Qua đêm ở ngoài cũng tương đối nguy hiểm, phải chú ý nhiều.”

Sắc mặt Ứng Chử bình tĩnh, “Không cần anh phải nhọc lòng, ở đây đã có tôi.”

Phỉ Vanh liếc Ứng Chử một cái, sắc mặt hơi trầm xuống.

Lý Ngôn Hề nhìn bọn họ, chợt lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn, “Đúng vậy, ở đây có Ứng Chử, tôi tin rằng anh ấy sẽ bảo vệ chúng tôi.”

Khi cô nói chuyện, trên mặt toát ra vẻ thẹn thùng, ánh mắt nhìn Ứng Chử tràn đầy tín nhiệm cùng duy trì. Dáng vẻ chìm đắm trong tình yêu này lọt vào mắt Phỉ Vanh vô cùng chướng mắt.

Hắn nắm chặt tay, trên mặt gân xanh lộ thành từng đường.

Thần sắc Ứng Chử ôn nhu mà đáp lại, “Đây là điều anh nên làm.”

Hai người ở trước mặt Phỉ Vanh liếc mắt đưa tình, người có mắt đều nhìn được bọn họ là lưỡng tình tương duyệt*.

*Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều yêu nhau.

Phỉ Vanh miễn cưỡng cười gượng, “Tôi còn có việc, tôi đi trước.”

Thanh âm hắn nghe như thế nào cũng đều lộ ra một cổ phẫn hận.

Ngữ khí Lý Ngôn Hề nhẹ nhàng, “Chắc là anh muốn đi hẹn hò cùng bạn gái đúng không? Đi nhanh đi, đừng để cô ấy đợi lâu, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Phỉ Vanh nghe thấy lời này, khi đi xuống cầu thang, không cẩn thận vấp một cái, suýt nữa ngã xuống.

Lý Ngôn Hề hài lòng mở cửa, tâm tình vui sướиɠ ngâm nga điệu hát dân gian.

Ứng Chử thấy cô lộ ra tính trẻ con thì nhoẻn miệng cười, theo cô vào nhà.

Anh thuận tay đóng cửa lại, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Hình như em rất ghét anh ta.”

Ngày thường, nếu Lý Ngôn Hề không thích một người, trước mặt người khác cũng sẽ luôn cư xử bình thường, không giống như hôm nay lộ cảm xúc ra ngoài.

Lý Ngôn Hề thu liễm ý cười trên mặt, nói với anh: “Em nghi ngờ anh ta có liên quan đến việc hôm qua em và Chanh Chanh bị bắt.”

Cô không thể kể năng lực đọc tâm của mình ra, liền tìm một lí do, “Hôm qua lúc em muốn ra ngoài, anh ta hỏi bọn em không ít vấn đề. Khi đó em chỉ nghĩ rằng anh ta quan tâm bọn em, bây giờ nghĩ lại, nói không chừng đã sắp xếp tất cả.”

Đôi mắt Ứng Chử hơi nheo lại, trên người tự nhiên toát ra khí thế khϊếp người.

Lý Ngôn Hề có chút không quen với dáng vẻ xa lạ này, nhìn chằm chằm sàn nhà: “Đây chỉ là suy đoán của em thôi, chưa chắc đã là sự thật mà.”

“Đây cũng là một manh mối, anh sẽ bảo họ điều tra từ đây. Nếu là thật…..”

Câu nói tiếp theo bị nuốt trở về, ngược lại càng khiến người ta hoang mang.

Ở phương diện này Lý Ngôn Hề căn bản không thể giúp được gì, cô mở máy tính, viết chương mới cho ngày hôm nay.

Âm thanh Ứng Chử từ phía sau truyền tới, “Đây là cuốn tiểu thuyết em viết từ trong kì nghỉ hè sao?”

Nhiệt độ trên mặt Lý Ngôn Hề không ngừng tăng lên, lỗ tai nóng đến muốn bốc hỏa, cô tắt web đi, nỗ lực dùng ngữ khí trấn tĩnh nói: “Không có gì đâu, em chỉ viết linh tinh thôi.”

Chanh Chanh cũng biết bút danh của cô, còn thường xuyên tặng hoa lưu bình ở truyện của cô để gia tăng độ hot. Nhưng Ứng Chử biết việc này thì lại làm cho toàn thân Lý Ngôn Hề không được tự nhiên.

May mắn là Ứng Chử cũng không hứng thú với cuốn truyện này, rất nhanh đã quay về sô pha bên kia đọc báo.

Lý Ngôn Hề thở phào, sau khi đăng chương mới, cô lướt xem bình luận. Chợt một bình luận hấp dẫn lực chú ý của cô.

Người để lại bình luận có id là “Hôm nay cũng muốn leo cây” hỏi nhạc nền của tiểu thuyết này là ai xướng, tỏ vẻ muốn làm quen đối phương, thậm chí còn để lại số di động của mình.

Hiện tại Lý Ngôn Hề đang không có việc gì, liền search số điện thoại này trên Baidu, kết quả đây lại là Công ty giải trí nổi tiếng Hoàng Triều.

Tay trái cô chống cằm, tay phải di chuột, nhìn official website, trái tim không kiềm chế được mà đập liên hồi.

Đây đâu phải trò đùa dai, thực sự có người đại diện Hoàng Triều coi trọng ca khúc của Ôn Kiều?

Lý Ngôn Hề đã tán gẫu với Ôn Kiều một khoảng thời gian, biết đối phương không phải là không có ước mơ, chỉ là thiếu cơ hội để cô ấy phô ra thực lực trên sân khấu.

Cô tự hỏi một chút, cuối cùng vẫn gọi cho số điện thoại này, tiếng nói điềm tĩnh khách sáo ở đầu bên kia vang lên, “Đây là công ty giải trí Hoàng Kiều, xin hỏi quý khách có chuyện gì quan trọng?”

Lý Ngôn Hề nói: “Tôi muốn tìm ‘Hôm nay cũng muốn leo cây’.”

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc khiến cô hoài nghi bình luận kia chỉ là trò đùa dai.

Một lát sau, thanh âm của lễ tân truyền tới, “Cô chờ chút, tôi giúp cô nối máy tới người đại diện Lâm.”

Lý Ngôn Hề ngẩn ngơ nhìn di động, thật sự không phải trò đùa dai nha.

Nửa ngày sau, cô cười khúc khích. Cô có thể hiểu được một chút tâm trạng bất lực của lễ tân, rốt cuộc lấy một cái id như vậy, thật đúng là ném mặt của một công ty lớn như Hoàng Triều. Đây cũng chứng minh người đại diện kia, thật sự đã phân phó cho lễ tân chuyện này.

… …

Dưới sự trợ giúp của lễ tân, Lý Ngôn Hề rất nhanh đã có thể liên lạc được với đối phương.

Trong điện thoại, giọng vị Lâm tiểu thư này vô cùng loli, làm việc thì lại rất sấm rền gió cuốn. Cô Lâm trước tiên tỏ ra yêu thích với văn chương của cô, rồi thể hiện hứng thú với Ôn Kiều. Dựa theo cách nói của Lâm tiểu thư, khi đang đọc tiểu thuyết của Lý Ngôn Hề nghe được tiếng hát của Ôn Kiều, sau lại biết khúc nhạc là do Ôn Kiều tự mình sáng tác, càng kinh vi thiên nhân*, cho nên mới muốn liên lạc với Ôn Kiều, xem có thể hợp tác với cô ấy hay không.

*Kinh vì thiên nhân: kinh ngạc, chấn động vì tài hoa hay mỹ mạo của người khác.

Lý Ngôn Hề nghe ý tứ của cô ấy, tựa hồ trước tiên muốn gặp mặt Ôn Kiều một lần. Chưa được sự đồng ý của Ôn Kiều, cô không thể tự đưa ra quyết định. Bởi vậy cô chỉ tỏ ý sẽ truyền đạt chuyện này đến Ôn Kiều sau.

Lâm tiểu thư rất dễ nói chuyện, còn để lại số điện thoại cá nhân để thuận tiện cho Ôn Kiều liên lạc lại với mình.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lý Ngôn Hề lập tức nói chuyện này cho Ôn Kiều, tiện thể đưa luôn số điện thoại của đại diện Lâm cho cô ấy.

Ôn Kiều nghe vậy thì kinh ngạc, rốt cuộc chuyện này không giống như là trùng hợp, tuy vậy cô ấy cũng tỏ vẻ sẽ suy xét cẩn thận.

Lý Ngôn Hề cân nhắc, dựa theo tiếng lòng Phỉ Vanh, kiếp trước Ôn Kiều là đại minh tinh, không biết người đại diện kiếp trước của cô ấy có phải là cô Lâm hay không.

Nếu có thể làm tương lai trở nên tốt hơn, giảm bớt được cản trở cho cô ấy, như vậy cũng không tệ.

… …

Cô đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục xem bình luận để lại.

Sau khi đọc xong, lại tiếp tục viết thêm một chương, Lý Ngôn Hề mới phát hiện đã giữa trưa, bụng cô cũng đã lên tiếng kháng nghị.

Chợt cảm nhận được mùi đồ ăn thơm phức, cô nhịn không được mà nhìn về phía bàn ăn.

Trong mấy canh giờ cô bận rộn, Ứng Chử đã xuống lầu mua đồ ăn, còn xuống bếp nấu một vài món.

Cánh gà chiên Coca, địa tam tiên*, dấm lưu cải trắng, canh sườn nấu bí đao.Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại - Chương 13Địa Tam Tiên ( tiếng Trung: 地三鲜; bính âm: Dì sān xiān ) là một món ăn Trung Quốc được làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào. Các thành phần khác có thể bao gồm tỏi, hành lá, v.v. Cái tên này có nghĩa là "ba báu vật của trái đất" bởi vì nó bao gồm ba thành phần chính được liệt kê ở trên. Nó là một món ăn phổ biến ở miền bắc Trung Quốc. (Nguồn Wikipedia)

Thật tốt quá! Đây đều là những món cô thích.

Lý Ngôn Hề khóe miệng cong cong, “Đảm đang quá, có thể gả đi được rồi.”

Ứng Chử thuần thục bày biện bát đũa, “Chẳng phải là vẫn không tìm được người muốn nhận anh sao?”

Lý Ngôn Hề nói: “Ai mà lại không biết nhìn người như vậy cơ chứ!”

Ứng Chử yên lặng nhìn cô một cái, tiếp tục lấy cơm.

Sau cơm trưa, Lý Ngôn Hề dọn máy tính cùng một vài đồ quan trọng sang nhà mới trước. Chờ đến buổi chiều, siêu thị bên kia cũng sẽ chuyển dụng cụ trong nhà đến, cho nên cô cũng cần đến đó xem sao. Vừa đúng lúc có Ứng Chử, anh có thể xách một số đồ giúp cô.

… …

Đến nhà mới, Lý Ngôn hề phải quét tước vệ sinh, lại sửa sang đồ đạc, bận đến tối tăm mặt mũi.

Thật ra Ứng Chanh cũng muốn hỗ trợ, nhưng ba ngày sau là khai giảng, em ấy còn chưa làm xong bài tập hè, bởi vậy bị Lý Ngôn Hề bắt làm bài tập. Đến khi thu xếp xong mọi thứ đã là buổi tối.

Căn nhà ban đầu vô cùng trống trải, bởi vì xếp thêm nhiều vật dụng, cuối cùng cũng có hơi thở con người.

Lý Ngôn Hề sau khi mở máy tính đã phát hiện một vấn đề nghiêm trọng. Cô quên lắp wifi, cho nên hiện tại không có wifi để dùng. Cô đã viết một số thứ, muốn mua vài đồ trang trí trên Internet.

Có điều Ứng Chử ở ngay nhà đối diện, cho nên cô trực tiếp ấn chuông cửa.

Ra mở cửa là Ứng Chử, anh vừa mới tắm xong, trên tóc còn có bọt nước nhỏ, khiến anh trông có phần lười biếng gợi cảm, bất kể là ngũ quan hay đường cong đều hoàn hảo, tựa như một tác phẩm điêu khắc.

Lý Ngôn Hề chớp chớp mắt, hỏi: “Nhà anh có Internet không?” Cô theo bản năng mà rời tầm mắt, không nhìn nửa thân ngực trần của anh. Bọt nước trên mặt chảy xuống phía dưới, phác họa ra đường cong gầy gò duy mỹ nhưng lại rắn chắc.

Ứng Chử gật đầu.

Lý Ngôn Hề tươi cười, “Thật tốt quá, có thể cho em dùng nhờ wifi một lúc không?”

Ứng Chử nghiêng người cho cô tiến vào, “Em mang thêm máy tính qua đây cũng được. Router hình như có vấn đề, tín hiệu không tốt, sợ là kết nối sẽ bị đứt quãng,”

Lý Ngôn Hề nghe xong lời này, đành trở về mang máy tính sang. Bởi vì cô không muốn quấy rầy Ứng Chanh đang làm bài tập trong phòng nên đem máy tính đến thư phòng bên cạnh.

Ứng Chử cũng mở máy tính để làm việc, Lý Ngôn Hề liếc mắt một cái, ôi mẹ ơi toàn là số liệu, chỉ nhìn vài lần cũng khiến cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Ứng Chử tập trung tinh thần mà nhìn, tầm mắt chưa từng rời khỏi những con số không ngừng nhảy lên, sườn mặt nghiêm túc có một loại mị lực khôn tả.

Quả nhiên, đàn ông quyến rũ nhất khi nghiêm túc làm việc.

Cô yên lặng quay đầu, không nhìn bên kia nữa, Cô thật không thể hiểu được thế giới của dị nhân như Ứng Chử .

Cô khi thì viết tiểu thuyết, khi thì lên mạng mua một vài đồ vật, thời gian đã trôi qua được vài giờ.

Trong phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím, yên lặng mà hài hòa.

Tác giả muốn nói: Sự nghiệp tuyến, xoát lên!