Chương 36

Edit: cá quả.

..........

Hôm sau, mới sáng tinh mơ, Trương Nhuế Nhã ăn qua bữa sáng đã dứt khoát trở về.

Còn lại Lý Ngôn Hề ngốc trong phòng, ôn tập giữa kì, chờ đến buổi tối cuối tuần thì trở lại trường học.

Một tuần tiếp theo, cô cơ bản đều đặt tâm tư trên học tập, từ sớm đến tối sách giáo khoa đều không rời tay. Chỉ có sau 10 giờ tối, mới có thể mở máy tính chơi nửa tiếng, từng này thời gian đương nhiên không đủ để viết văn, nhiều nhất là xem hậu trường với bình luận một chút.

Điều khiến cô vui vẻ là phản hồi từ người đọc rất tốt, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một vài lời nói không xuôi tai, nhưng trong lòng Lý Ngôn Hề hiểu rõ, thành tích mình càng tốt, ít hay nhiều đều sẽ có người kì cục gato như vậy. Cô lại không phải nhân dân tệ, không thể khiến tất cả mọi người yêu thích. Cô chỉ cần khiến đại đa số độc giả vừa lòng là được. Đối với những bình luận soi mói, không cần cô nói, các độc giả tiểu thiên sứ sẽ giúp mình xử lí rồi.

Biên tập viên Lưu Niên rất xem trọng tiểu thuyết tinh tế tác dụng chậm này của cô, gần đây sắp xếp cho cô vài bảng đơn khá tốt, nên thành tích của cô cũng vững bước bay lên, hiện giờ hậu trường riêng cũng đã qua 8000, ngoại trừ văn suất cực thấp, thành tích ổn định trong Kim Bảng, cũng coi như là lực lượng mới xuất hiện, còn ở trong diễn đàn dấy lên một trận bàn tán. Một quyển thành danh là đề tài tràn ngập tính tranh cãi.

Lý Ngôn Hề tính qua tiền nhuận bút, kinh ngạc phát hiện cứ tiếp tục viết như vậy, tiền lời tháng này quá năm vạn không có gì khó khăn. Tiểu thuyết này ngay từ đầu vốn chỉ để tiêu khiển, có thể thu về được đến mức này, đã khiến cô vô cùng thỏa mãn. Tuy cô là sinh viên đại học Z, nhưng sau khi tốt nhiệp cũng chưa chắc có thể tìm được một công việc lương tháng hơn năm vạn. Cô có chút hiểu tại sao có không ít tác giả lựa chọn từ bỏ nhiều thứ để viết văn như vậy.

Tuy thành tích truyện này không kém, nhưng trước mắt cô tạm thời chưa có ý tưởng này, vẫn là lấy việc học làm trọng.

Cô tắt máy tính, tranh thủ trước khi tắt đèn, lại ôn tập qua nội dung. Kì thi giữa kì lần này của cô thi đến năm môn, cơ bản đều đã ôn tập hơn một lần, thời gian còn lại chính là bổ sung kiến thức, luyện tập.

Trước kì thi một ngày, Tô Nhiễm Nhiễm lúc trước xin nghỉ một tháng lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người. Là sinh viên trao đổi, cô ta cũng muốn thi cùng bọn Lý Ngôn Hề. Bạn học cùng lớp cũng không ôm quá nhiều hy vọng với thành tích thi cử lần này của cô ta, dù sao thì cô ta cũng bỏ không ít chương trình học, vả lại ở bên ngoài huấn luyện chắc chắn cũng không có thời gian ôn tập.

Bất tri bất giác, Tô Nhiễm Nhiễm từng bước tiến vào giới giải trí đã kéo ra khoảng cách với những người khác.

Chỉ có lớp trưởng vẫn như cũ không thay lòng đổi dạ với cô ta, còn đưa vở ghi của mình cho cô ta mượn.

Người muốn xem kịch Tô Nhiễm Nhiễm bị chê cười cũng có không ít, dù sao cô ta trên mạng trong khoảng thời gian này phong cảnh vô hạn, mang danh mỹ nhan thịnh thế cùng với học bá giáo hoa. Nếu lúc này điểm thi cô ta không đạt tiêu chuẩn, đến lúc đó chỉ sợ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Lý Ngôn Hề cảm thấy chờ mong của những người đó khả năng cao sẽ thất bại, Tô Nhiễm Nhiễm có hệ thống, lại tràn đầy tự tin trở về kiểm tra, khẳng định đã có chuẩn bị. Đúng như cô đoán, thành tích môn Anh đầu tiên, Tô Nhiễm Nhiễm được 82 điểm. Môn này Lý Ngôn Hề 94 điểm, cũng là điểm cao nhất ban, là người duy nhất trên 90. 80 điểm trở lên chỉ có năm người, Tô Nhiễm Nhiễm là một trong số đó.

Lý Ngôn Hề xem qua bài thi của Tô Nhiễm Nhiễm, những câu lý thuyết sách vở, cô ta đều được điểm tuyệt đối, chỉ có những câu yêu cầu phân tích mới bị mất điểm.

Sau khi xem bài thi, trong lòng cô ít nhiều cũng suy đoán được Tô Nhiễm Nhiễm hẳn là có kỹ năng gặp qua là không quên.

Liên tục những môn tiếp theo, ngoại trừ Lý Ngôn Hề không quá hiểu môn quốc tế thương vụ hợp đồng phiên dịch ( mé tên ngành học dài khϊếp) được 89 điểm, tất cả còn lại đều trên 90, tổng điểm xếp hạng nhất, cao hơn người xếp thứ hai 19 điểm.

Thành tích mỗi môn của Tô Nhiễm Nhiễm đều không tồi, tổng điểm xếp thứ tám lớp. Thành tích này của cô ta cũng làm không ít người có suy nghĩ khác, tuy cô xin nghỉ, nhưng ngày thường vẫn bỏ thời gian ra để học tập. Nếu chỉ là đơn thuần nước đến chân mới bắt đầu nhảy cũng không nhớ được nhiều như vậy.

Chỉ là nhìn qua có vẻ Tô Nhiễm Nhiễm cũng không vừa lòng với kết quả này, cả ngày đều chau mày. Sau khi bài thi được phát, đã bị cô ta trực tiếp nhét vào cặp sách.

Tan học, Lý Ngôn Hề chuẩn bị trở lại ký túc xá, trong khoảng thời gian này cô cơ bản đều đặt tâm tư vào học hành, bản thảo dự trữ cũng đã bị cô tiêu hao đến sắp cạn kiệt, là thời điểm thích hợp để dự trữ thêm bản thảo.

Tô Nhiễm Nhiễm vội vàng đuổi theo gọi cô lại. “Lý Ngôn Hề.”

Lý Ngôn Hề dừng chân, quay đầu lại nhìn cô ả.

Tô Nhiễm Nhiễm kiều mỹ cười tươi hơn hoa, “Mình có việc muốn nói với cậu, có thể dành một chút thời gian không?”

Lý Ngôn Hề suy nghĩ, thấy mình hôm nay chưa sử dụng năng lực đọc tâm, vừa lúc có thể sử dụng.

Tô Nhiễm Nhiễm nói: “Gần đây mình ở chỗ người quen để chuẩn bị thi đấu, người quen mình là người trong giới giải trí, cô ấy có quan hệ khá tốt với nhà làm phim và đạo diễn. Trong đấy đạo diễn trẻ Trương Kim Minh gần đây muốn quay một bộ thanh xuân vườn trường, cần một vai nữ phụ có đất diễn không ít đâu.”

“Đạo diễn kia cảm thấy trong giới nghệ sĩ thiếu đi nét sinh viên thanh thuần mà anh ấy muốn, cho nên muốn lựa trọng diễn viên từ trong trường. Nếu cậu phỏng vấn, mình có thể bảo bạn hướng dẫn cho cậu. Bề ngoài và khí chất của Lý Ngôn Hề vô cùng phù hợp với yêu cầu của anh ta, có thể thử xem.”

Lý Ngôn Hề rũ mắt, tiến vào giới giải trí sao? Cô không hề có chút hứng thú nào với chuyện này. Thời gian cô bận rộn viết văn còn chưa đủ. Cô trực tiếp sử dụng năng lực đọc tâm, thuận lợi nghe được tiếng lòng Tô Nhiễm Nhiễm.

[Sẽ không có ai lại từ chối cơ hội tiến vào giới giải trí đâu, mẹ Lý Ngôn Hề mất sớm, ba thì ở nước ngoài, hẳn là thiếu tiền dùng, chắc chắn sẽ không chống cự được dụ hoặc.]

[Trương Kim Minh có bản lĩnh, chỉ là ra vẻ đạo mạo, thích dùng quy tắc ngầm với diễn viên nữ. Loại người thanh thuần ôn nhu như Lý Ngôn Hề lại là loại hình hắn yêu nhất, không có khả năng hắn sẽ bỏ qua. Chờ cho cô ta thành tàn hoa bại liễu, đến lúc đấy Ứng Chử còn thích cô ta chắc?]

[Haizz, ban đầu là muốn chuẩn bị Trương Kim Minh cho Ôn Kiều, kiếp trước nếu không phải có Ứng Chử, suýt nữa Ôn Kiều đã bị hắn chiếm được. Đáng tiếc, bây giờ Ôn Kiều gia nhập Hoàng Triều, người đại diện vẫn là Lâm Đồng, Trương Kim Minh không thể làm gì cô ta.]

[Đúng rồi, còn có kẻ đáng chết Trương Nhuế Nhã. Tuy Trương Nhuế Nhã rất đáng ghét nhưng được cái mặt mũi không kém. Có cô ta và Lý Ngôn Hề, mình cũng có thể tạo quan hệ với Trương Kim Minh. Hắn tuy nhân phẩm thấp, nhưng là người có tài năng.]

Nội tâm Tô Nhiễm Nhiễm vui sướиɠ khi người gặp họa, cảm xúc cơ hồ muốn kết thành khối, đen như mực nước.

Lý Ngôn Hề nguyên bản ý cười nhàn nhạt thu liễm vài phần, lắc đầu, ngữ khí kiên định cự tuyệt, “Xin lỗi, tôi không muốn nổi tiếng.”

Khóe miệng chứa ý cười chắc chắn của Tô Nhiễm Nhiễm cứng lại, kinh nghi bất định* nhìn Lý Ngôn Hề, “Cậu thật sự không cần?”

*Kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không.

“Đây chính là cơ hội tốt nhiều người cầu còn không được. Bởi vì cậu là người bạn đầu tiên mình quen ở Hoa Quốc, nên mình mới muốn giúp cậu.”

“Bỏ lỡ cơ hội này, sẽ không có lần sau.”

Chuyện đã nắm chắc lại bị đối phương trả phòng tại chỗ, cũng khó trách Tô Nhiễm Nhiễm không thể duy trì được tư thái tiên nữ vân đạm phong khinh, ngữ khí vô giác nhiều thêm vài phần hùng hổ dọa người.

Lý Ngôn Hề nói: “Tiến vào giới giải trí là vì danh và lợi. Tôi cũng không cần quá nổi tiếng, cũng không thích bị đèn flash truy đuổi, không có riêng tư. Còn về tiền……”

Cô hơi nghiêng sườn mặt, ý người ôn nhu say lòng người, đôi mắt sáng long lanh như chứa vô số ánh sao lấp lánh, “Ứng Chử nói, anh ấy không muốn tôi quá mệt mỏi, về sau anh ấy sẽ nuôi tôi, chiếu cố tôi cả đời.”

“Tôi tin anh ấy.”

Bộ dáng lâm vào tình yêu say đắm ngọt ngào làm cô càng thêm chói mắt, hai má phấn hồng, phảng phất nhiễm mây ửng đỏ, khiến người không thể dời mắt.

Ngoài mặt Lý Ngôn Hề làm bộ thẹn thùng, trong lòng lại cân nhắc nên tìm thời gian mời Ứng Chử ăn cơm, Ứng Chử là viên gạch, lúc nào cần đến có thể dùng để che chắn. Đặc biệt là Tô Nhiễm Nhiễm điên cuồng cố chấp với anh, ngày thường cũng có thể dùng làm phương tiện kí©h thí©ɧ cô ta.

Sự thật chứng minh, một chiêu này đích xác rất hữu dụng.

Tô Nhiễm Nhiễm nghe được nhân vật mục tiêu của mình đối xử ôn nhu, nâng niu một đứa con gái không chỗ nào bằng mình, tức đến mức suýt biến thành cá nóc. Cô ta đã xem qua tiểu thuyết đương nhiên rõ ràng địa vị của bạch nguyệt quang Lý Ngôn Hề trong lòng Ứng Chử.

Vì thế Lý Ngôn Hề lại một lần nữa cảm nhận được âm thanh 4d xung quanh. Tuy thanh âm Tô Nhiễm Nhiễm thực êm tai, nhưng thanh âm êm ái, một khi trở nên đố kị, ghen ghét, lại chính là tạp âm.

[Đáng chết! Rốt cuộc Ứng Chử thích điểm nào của cô ta? Loại bạch liên hoa chỉ biết dựa vào đàn ông này thật ghê tởm.]

[Chẳng lẽ mình phải học tập diễn xuất bạch liên hoa nhu nhược của ả ta mới có thể thành công công lược Ứng Chử? Không công lược được hắn, sao mình có thể vào thế giới tiếp theo?]

[Tức điên lên mất! Nhìn thấy khuôn mặt của cô ta hại mình lại nhớ đến hoa khôi kiếp trước]

[Đáng tiếc hệ thống không cho mình động thủ với nhân vật xuất hiện trong nguyên tác, nếu không mình đã hủy diệt cô ta từ sớm, làm sao phải phiền phức như thế này.]

Tô Nhiễm Nhiễm trong lòng điên cuồng chửi mắng, trước mặt cô vẫn duy trì dáng vẻ ưu nhã như cũ, tận tình khuyên nhủ, “Sao lại có thể tin lời nói của đàn ông khi yêu chứ. Khi anh ta yêu cậu, cậu là hoa hồng đỏ, đến lúc hết yêu rồi, cậu cũng chỉ là máu con muỗi thôi.”

“So với việc dựa vào đàn ông, không bằng tự mình trở nên cường đại, dựa vào bản thân không tốt hơn sao?”

Lý Ngôn Hề cười cười, “Tôi tin anh ấy.”

Bất kể Tô Nhiễm Nhiễm treo hoa sen đầu lưỡi như thế nào, cô đều chỉ bày ra bộ dáng bị tình yêu che mất não, chém đinh chặt sắt tỏ vẻ tin tưởng Ứng Chử.

Phản ứng này của cô không hề nghi ngờ đã khiến Tô Nhiễm Nhiễm tức điên. Dưới tư thái dầu muối không ăn của Lý Ngôn Hề, Tô Nhiễm Nhiễm thất bại thê thảm trở về, mang một bụng lửa giận rời đi.

Thấy cô ta không vui, Lý Ngôn Hề liền vui vẻ. Ngẫu nhiên chọc tức người khác lại thấy cả thể xác lẫn tinh thần mình trẻ khỏe hẳn lên.

Cô nghĩ tới tiếng lòng của Tô Nhiễm Nhiễm, dứt khoát gửi tin nhắn khẩn cấp cho Trương Nhuế Nhã và Ôn Kiều, nhắc nhở các cô ngàn vạn lần đừng có quan hệ với đạo diễn trẻ Trương Kim Minh kia, trọng điểm miêu tả nhân phẩm của Trương Kim Minh.

Trương Nhuế Nhã trả lời rất nhanh, ngắn gọn chỉ có một con số: 7/8.

Lý Ngôn Hề đột nhiên nhanh trí: Ý Trương Nhuế Nhã là, tính thêm cả phần lúc trước, trước mắt cô ấy đang nợ 7/8 ân tình?

Được rồi, câu trả lời này rất có phong cách Trương Nhuế Nhã. Xem ra lần nhắc nhở này của mình có giá trị ¼ ân tình nha.

Ôn Kiều trả lời chậm hơn một chút.

Ôn Kiều: Em gửi tin nhắn hàng loạt à?

Lý Ngôn Hề thấy vậy trực tiếp đổ mồ hôi lạnh, Ôn Kiều cũng quá nhạy bén đi?

Cô trả lời: Sao chị biết?

Ôn Kiều: Lúc trước em gửi tin nhắn, mở đầu đều sẽ gọi Kiều Kiều, hôm nay không có.

Lý Ngôn Hề không còn lời gì để nói, gửi một chuỗi dấu ba chấm. Cô hẳn là nên đổi nghề thám tử đi, làm ca sĩ làm gì chứ, thật sự quá lãng phí tài quan sát.

Ôn Kiều bề ngoài mỹ diễm lãnh đạm, thực chất lại là người thích làm nũng với bạn thân. Khuôn mặt của cô đẹp quá mức như hồ ly tinh, từ nhỏ đã không được nữ hài tử hoan nghênh. Trước mắt người có thể hưởng thụ phúc lợi này cũng chỉ có Lý Ngôn Hề.