Chương 37

Edit: cá quả.

......

Ôn Kiều nói cuối tuần cô ấy phải vào vòng sơ tuyển, chọn ra 64 người, tuần sau sẽ tiếp tục đợt thứ hai từ 64 còn 32 người. Ôn Kiều có vé vào cửa, nếu cô muốn đến hội trường cho có không khí, cô ấy có thể đưa cô hai tấm.

Lý Ngôn Hề chưa từng được quan sát trực tiếp từ hội trường đâu, đương nhiên là đáp ứng rồi, còn có thể cổ vũ Ôn Kiều.

Cô vừa nói chuyện phiếm với Ôn Kiều, vừa trở về ký túc xá.

Mới vừa ngồi xuống, Chu Tử đã vô cùng ân cần giúp cô khởi động máy, tung ta tung tăng rót cho cô ly nước trái cây.

Lý Ngôn Hề cầm ly, “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*!”

*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Lúc trước Chu Tử mượn vở ghi của cô, cũng không thấy chân chó như thế đâu.

Chu Tử hắng giọng, “Hôm nay cậu định viết bao nhiêu chữ?”

Lý Ngôn Hề ngầm hiểu, “Có lẽ là 6000”

Vẻ mặt Chu Tử thỏa mãn, “Được rồi, cậu muốn ăn cái gì, không cần xuống lầu, mình sẽ lấy cho cậu ~ “

Lý Ngôn Hề không khỏi bật cười, “Cái gì cũng được, không có thịt mỡ với rau thơm nhé.”

Cô đăng nhập vào chim cánh cụt, bởi vì biên tập Lưu Niên có thể thấy trạng thái hoạt động của cô nên vừa mới online, đã có tin nhắn gửi qua. Lúc trước Lý Ngôn Hề đã nói qua với biên tập viên về chuyện mình phải thi giữa kì trong hai tuần, biên tập viên cũng vô cùng tinh tế không làm phiền cô.

Lưu Niên: “Có một tin vui nhỏ và một tin vui lớn, em muốn nghe cái nào trước?”

Lý Ngôn Hề không khỏi bật cười.

Vưu Tinh: “Cái nhỏ trước đi ạ.”

Lưu Niên: “Chúc mừng em, tuần sau trang web sắp xếp cho em trang đầu đề cử đại đồ, mong Vưu Tinh đại đại cố gắng hơn moah moah, nếu có thể ra một ngày mười chương càng tốt.”

Trang đầu đại đồ? Nghe nói được lên đại đồ, đều là truyện hơn vạn người đề cử.

Lý Ngôn Hề vội vàng nhìn hậu trường, đã vài ngày cô không đăng nhập.

Cô kinh ngạc phát hiện, truyện này của mình trong khoảng thời gian không chú ý này đã lặng lẽ hơn vạn lượt đề cử. Đặc biệt là chương mới nhất, dừng lại ở đoạn anh trai, càng khiến người đọc quỷ khóc sói gào, nói cắt chương quá độc ác, phải đâm cho tác giả một nhát dao.

Trong lòng nổ pháo hoa tưng bừng, hốc mắt cô hơi nóng lên. Cô chớp chớp mắt, chớp rớt hơi nước trong mắt.

Vưu Tinh: “Em thấy đây hẳn phải là tin vui lớn?”

Đối với tác giả, có thể trong thủy văn học đạt được trang đầu đại đồ một lần, đó là khẳng định thành tích của tác phẩm.

Lưu Niên cũng không thừa nước đυ.c thả câu: “Hôm qua tôi được thông báo về bản quyền, tác phẩm của em được Hoàng Triều lựa chọn. Bọn họ muốn mua bản quyền, chuyển thể thành hoạt hình. Hoàng Triều giàu có xa xỉ, không hề keo kiệt mà đầu tư. Vưu Tinh, em nổi rồi.”

Tin tức này thật ra Lý Ngôn Hề biết sớm hơn, có điều khoảng thời gian này cô bận rộn thi cử, đã quên sạch chuyện này.

Lưu Niên: “Hoàng Triều ra giá một trăm vạn, em 8 trang web 2, em có thể nhận được 80 vạn tiền bản quyền.”

Đại thần muốn chuyển thể giá bản quyền khẳng định là hai trăm vạn trở lên, Lý Ngôn Hề chỉ là người mới, có thể được 50 vạn đã là không tồi. Hoàng Triều ra giá cao như vậy, một phần là xem trọng tiểu thuyết này của cô, phần khác là bởi Ôn Kiều và Lâm Đồng đi.

Biên tập viên bên kia vẫn đang bùm bùm gõ chữ.

“Giá này quả thực không tồi, nếu em đồng ý, có thể dành ra thời gian tới công ty ký hợp đồng.”

Vưu Tinh: “Được ạ, cuối tuần sau em qua.” Tuần này cô dùng để dự trữ bản thảo, tuần sau thì đi xem Ôn Kiều thi đấu, chỉ còn cuối tuần sau là có thời gian.

Lưu Niên: “Cũng được, trước tiên tôi gửi hợp đồng qua cho em xem xét.”

Có lẽ là bởi đã chuẩn bị tinh thần, cô tuy rằng vui vẻ, cũng chỉ đơn thuần là vui vẻ thôi. Cô chợt nhớ tới ‘Thỏ Phép Thuật’, lần đầu cô bốc cháy, ý tưởng muốn viết thật tốt tiểu thuyết này là bởi cô ấy kí©h thí©ɧ. Một lòng không chịu thua muốn vượt qua cô ấy.

Chỉ là bất tri bất giác, cô đã quên mất sự tồn tại của Thỏ Phép Thuật. Tiểu thuyết này của cô đã vượt qua hơn một vạn đề củ, được lên trang đầu đại đồ, tương lại có thể chuyển thể thành phim hoạt hình. Tuy truyện của Thỏ Phép Thuật không tồi, cũng coi như hơi nổi, nhưng chung quy lại không thể so sánh với cô.

Thời điểm cô ý thức được, cô mới phát hiện, hóa ra mình đã sớm vượt qua cô ấy.

Cô nhìn máy tính, chợt thoải mái cười.

Cô mở ra diễn đàn văn học, tìm tên mình.

Trên diễn đàn văn học đều sẽ công bố trước mỗi kỳ trang đầu đại đồ, mọi người chú ý trang web đều biết tác giả trong bảng đơn tuần sau lên bảng là Vưu Tinh, một tác giả mới. Vậy nên khi cô tìm bút danh của mình, liền nhảy ra từng bài viết, sau vài bài còn có chữ hot.

[Vưu Tinh này là một quyển thành thần đi? Có ai là đồng bọn yêu thích truyện của cô ấy không?]

[Tôi không tin Vưu Tinh là tác giả mới, nhất định là có áo choàng!]

[Tiểu thuyết mới này của Vưu Tinh cháy như vậy, thế này có phải dự báo tương lai thể loại cơ giáp này sẽ nhiều người viết?]

Lý Ngôn Hề chọn một bài viết trong đó, sau khi xem xong cười đến ngạt thở, bài viết này thề son sắt mà suy đoán về văn cô đã viết trước đó, tìm từ văn phong đến phương thức miêu tả. Rõ ràng là tác phẩm không hề liên quan đến cô, những người này lại có thể bát quái đâu ra đấy. Còn có người gọi đó là cô chính thức ở bên kia nhảy nhót.

Cô tin bọn họ không ổn!

Bởi vì cô không đăng nhiều thứ, những người trên diễn đàn căn bản không biết mình, đại đa số đều là bịa đặt.

Có nên làm quen với tác giả khác không?

Lý Ngôn Hề nghĩ nghĩ, vẫn là thôi. Có người địa phương thì có giang hồ, cô như bây giờ cũng khá tốt.

Cô tắt diễn đàn, tiếp tục viết tiểu thuyết. Bởi vì đã hai tuần không đυ.ng đến, cô còn phải nhìn lại đoạn trước hồi lâu, sau đó mới mở hồ sơ, trước tiên phác thảo trước tình tiết tiếp theo. Lúc cô viết truyện, luôn có thói quen phác thảo trước rồi mới chỉnh sửa để viết thành chương.

Nữ chủ Alicia nhìn thấy bộ dáng đối phương, trong lòng bi thương, nhưng càng nhiều hơn là phẫn nộ. Chỉ là khi cô giải tù binh Reed về, trải qua xét nghiệm ADN, Reed lại chính là anh trai Eli đã mất của mình.

Thời điểm khóe miệng Eli nhiễm máu, gọi em gái, Alicia thiếu chút nữa hỏng mất. Cô chất vấn Eli vì sao phản bội Liên Bang, Eli chỉ bảo cô hãy đi đến Thánh Mật Tinh, ở đó cô có thể tìm được đáp án mình muốn.

Bởi vì Eli, gia tộc của Alicia cũng bị vương quốc Liên Bang nghi ngờ có phải là gián điệp tân nhân loại phái tới hay không. Vì vậy cô tạm thời bị tước đoạt chức vị, thậm chí còn bị rút máu, xét nghiệm xem có giống Eli tiềm tàng tân nhân loại hay không.

Để rửa sạch oan khuất chính mình, Alicia phối hợp Liên Bang hành động, chấp nhận bị giam lỏng tạm thời.

Trong thời gian cô bị giam lỏng, Eli được tân nhân loại ẩn nấp trong Liên Bang cứu ra.

Đối thủ của Alicia là Thủ tướng Lyle cố ý làm người tốt, tuyên bố Alicia trong sạch, còn phái cô đi bắt Eli, thay gia tộc York xử lý tân nhân loại cùng bọn lưu hợp ô phản đồ.

Anh em lại một lần nữa sắp gặp nhau trên chiến trường. Eli cho dù đối mặt với em gái của chính mình, cũng chưa từng nương tay, mỗi chiêu đều tàn nhẫn. Alicia trả giá bằng cánh tay trái, cuối cùng cũng đánh đại Eli.

Anh trai cô lần đầu tiên chết trên chiến trường, lần thứ hai là hoàn toàn chết trên tay mình. Cùng lúc đó, chứng cứ Lyle cấu kết cùng tân nhân loại, cố ý thả Eli ra cũng bị bại lộ.

Sau khi viết dàn ý xong, Lý Ngôn Hề thần thanh khí sảng, gõ chữ như có thần trợ. Cốt truyện đều đã có trong đầu mình, sinh động như thật. Tình tiết chuyện xưa đã tiến hành đến đây, nhân vật dưới ngòi bút đều đã có linh hồn, tính cách riêng.

Trước khi tắt đèn, Lý Ngôn Hề viết được 9000 chữ, vui vẻ nhét bản thảo vào rương dự trữ. Sau khi viết xong, cô không khỏi chột dạ một hồi: Hình như mình hơi ngược nữ chính rồi.

Ý niệm này chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã bị cô ép xuống.

Không trải qua mưa gió, sao có thể nhìn thấy cầu vồng đây.

Hơn nữa nghĩ đến bộ dáng khóc chít chít của người đọc, cô lại có điểm mong chờ, thân là tác giả, ngẫu nhiên sẽ có thú vui ác.

……

Một cuối tuần này Lý Ngôn Hề viết được bốn vạn chữ, trước mắt tình tiết chỉ mới đi được một nửa.

Tới thứ hai, truyện của cô chính thức được lên trang đầu đại phong. Trang đầu đại phong được rất nhiều tác giả tâm tâm niệm niệm đề cử, Lý Ngôn Hề nhìn số liệu hậu trường của mình, trái tim đập bang bang không ngừng.

Dựa theo cách nói của biên tập viên Lưu Niên, tiền lời mỗi ngày của tiểu thuyết này có thể đạt tới một vạn, liền tính là đạt chuẩn. Có thể đạt tới hai vạn, đó là bùng cháy.

Đến buổi chiều, Lý Ngôn Hề đạt tới thành tựu hai vạn tiền lời.

10 giờ tối, hậu trường hai vạn khối tiền lời.

12 giờ tối, hậu trường kết thúc ở hai vạn 4000 khối.

Lý Ngôn Hề cũng nhảy lên trở thành đệ nhất tiêu thụ.

Bạn cùng phòng Lý Ngôn Hề còn kích động hơn cô, nếu không phải sợ làm ồn đến mọi người trong ký túc xá, các cô đã sớm hét chói tai.

Sau 12 giờ, ký túc xá tắt đèn, Đào Hân Nhiên còn tải app thủy văn học để tùy thời có thể theo dõi số liệu.

Lại nói, nếu không phải Lý Ngôn Hề ngăn cản, chỉ sợ mấy cô bạn cùng phòng sẽ tặng lôi dưới tiểu thuyết để chúc mừng cô.

Chợt Đào Hân Nhiên phát ra một tiếng kinh hô, “Nè, Ngôn Hề, tiểu thuyết này của cậu sẽ được chuyển thể thành hoạt hình à?”

Lý Ngôn Hề gật đầu, “Biên tập viên có nói chuyện này cho mình.”

Đào Hân Nhiên nói: “Trang web đã công bố tin này, hơn nữa còn là Hoàng Triều mua bản quyền, quá đỉnh luôn.”

“Ha ha ha, bây giờ diễn đàn đều bị tiểu thuyết của cậu spam.”

Đào Hân Nhiên đắc ý nói, còn cho Lý Ngôn Hề xem mấy bài viết. Nhìn thấy bình luận tốt thì nói đối phương rất biết nhìn, bình luận không tốt thì khịt mũi coi thường, còn tức giận hơn cả Lý Ngôn Hề.

Lý Ngôn Hề cười nói: “Mai mời các cậu đi ăn một bữa to.”

Trong lúc cô gõ chữ, các cô gái cùng phòng luôn vô cùng phối hợp, sự săn sóc này Lý Ngôn Hề vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Mấy người Chu Tử cũng biết hiện tại Lý Ngôn Hề không thiếu tiền, hứng thú bừng bừng thảo luận xem nên ăn cơm ở đâu.

Lý Ngôn hề mỉm cười nhìn các cô mặt mày hớn hở, ngẫu nhiên cũng gia nhập thảo luận.

Chợt điện thoại cô vang lên, người gọi đến là Ứng Chử, cô vội vàng đến ban công nghe điện thoại.

Điện thoại vừa được kết nối, thanh âm ôn nhuận của Ứng Chử truyền tới.

“Chúc mừng em.”

Lý Ngôn Hề theo bản năng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh.”. Sau đó chợt phản ứng, “Từ từ, anh biết bút danh của em?”

Nếu không còn chuyện vui gì để chúc mừng.

Ứng Chử cũng không phủ nhận, “Ừ, anh có xem qua, truyện em viết được lắm, lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.”

Không biết vì sao Lý Ngôn Hề có điểm ngượng ngùng.

Kết quả rất nhanh Ứng Chử đã lấy phương pháp học thuật để phân tích áng văn nổi lên này, từ nhân thiết đến cốt truyện, đạo lí rõ ràng, một vài giả thiết của Lý Ngôn Hề còn bị anh đoán trúng phóc.

Lý Ngôn Hề vừa đau khổ vừa vui sướиɠ, vui sướиɠ vì có thể gặp được độc giả vô cùng hiểu cô, đau khổ là vì cốt truyện của cô bị đoán không ít, làm cô thực không có cảm giác thành tựu.

Lý Ngôn Hề hỏi anh, “Id của anh là gì?”

Ứng Chử bên kia dường như có chuyện gì, vài giây sau mới trả lời cô: “Tôi tư duy nên tôi tồn tại.”

Lý Ngôn Hề nhớ lại một chút, cô không quá ấn tượng với id này. Cô dứt khoát tra xét từ hậu đài, id này chỉ đặt mua, không phản hồi, ngẫu nhiên tặng vài cái địa lôi.

Vừa rồi trong chớp mắt, cô suýt nữa hoài nghi là ‘Không có kiếp sau’, dù sao thì sau khi Ứng Chử biết cô viết truyện thì ‘Không có kiếp sau’ mới xuất hiện.

Xem ra là cô suy nghĩ nhiều.