Chương 47

Edit: cá quả.

.........

“Từ từ, sao em lại nghĩ như vậy?”

“Chị Ngôn Hề không biết đâu, năm nay anh trai em có rất nhiều tiền, không chỉ mua nhà mới mà còn mua cho em nhiều thứ nữa — đầu tuần anh ấy thay cho em một tủ sách mới. Hôm qua tiền trong card ở trường của em không đủ, em định chuyển một ít từ trong thẻ ngân hàng anh ấy chuẩn bị cho em. Đến lúc kiểm tra mới phát hiện trong thẻ kia có tận ba vạn khối!”

“Ba vạn khối, em ở trường dùng một năm cũng không hết đâu.”

“Lúc trước anh em chỉ làm công cho tiệm bán đồ, sao có thể kiếm nhiều tiền như vậy chứ. Em hơi lo có phải anh ấy lầm đường lạc lối rồi không….”

Lý Ngôn Hề nghe Ứng Chanh ở đầu bên kia lo lắng kể chuyện, không nhịn được cười, cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Ừ, dạo này anh trai em được phú bà bao nuôi nên có rất nhiều tiền.”

Đứa nhỏ ngốc Ứng Chanh này quả nhiên tin là thật.

“Không phải đâu, anh trai em sao có thể nghĩ quẩn như vậy? Em không dùng nhiều phí sinh hoạt như này mà.”

Thấy Ứng Chanh thật sự tin lời đùa của mình, Lý Ngôn Hề đành giải thích một chút về chuyện Ứng Chử mở công ty mới đánh tan nghi ngờ của cô bé.

“Hóa ra là mở công ty, chẳng trách năm nay anh ấy luôn bận. Họp phụ huynh thứ bảy tuần này cũng không tham gia được. Chủ nhiệm lớp em sáng nay còn hỏi anh ấy có đến không.”

Họp phụ huynh?

“Chị Ngôn Hề, chị có rảnh không? Nếu chị không bận gì, có thể đến trường em không? Nếu không chủ nhiệm lớp em sẽ nhắc nhở liên tục mất. Cô ấy đối xử với em rất tốt, chỉ có điều đôi khi hơi dông dài.”

Thứ bảy này Lý Ngôn Hề không bận gì nên cũng đáp ứng. Cô từ nhỏ đã xem Ứng Chanh như em gái mình, việc nhỏ này tự nhiên không tính là gì.

Ngày mai Ứng Chanh còn phải dậy từ 6 giờ, Lý Ngôn Hề bảo cô bé nghỉ ngơi sớm một chút rồi cúp điện thoại.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, nhìn đến Ứng Ứng đang ngủ say trong ổ mèo của mình, dưới ổ mèo lót chiếc khăn quàng Lý Ngôn Hề mang cậu nhóc về lúc sáng. Ứng Ứng rất thích cái khăn này, nhất định phải trải lên trên, cô dứt khoát lót khăn vào cho nó, dù sao thì cô cũng không thiếu khăn quàng cổ.

……..

Trước khi họp phụ huynh, Lý Ngôn Hề phải xử lý một chuyện khác đã.

Lúc trước Ứng Chử có nhờ cô tìm giúp Chanh Chanh một gia sư, việc này bây giờ đã có thể hoàn thành.

Một đàn chị có quan hệ không tồi với cô làm gia sư cho một công ty môi giới, tìm được một gia sư phù hợp với những yêu cầu của cô, là sinh viên năm hai khoa Tiếng Anh đại học B. Là trường đại học thứ ba ở thành phố X, tuy đại học B không xếp trong top 100 cả nước nhưng cũng là một trường tốt, có điều bị hào quang của hai quái vật đại học Z và đại học K che mất, cho nên thường bị xem nhẹ.

“Tạ Thời Quần có trình độ chuyên môn, không kém chị đâu, lại còn nhiệt tình nữa, những học sinh cậu ta dạy qua đều có tiến bộ rõ rệt. Chỉ là em biết rồi đó, gia sư môi giới đều sẽ chia ra làm bộ phận. Khoảng thời gian trước gia đình Tạ Thời Quần xảy ra chút chuyện, cần tiền gấp, cho nên mới nhận công việc gia sư.”

“Thấy cậu ta khá tốt nên chị giúp một phen. Tất nhiên, sau khi em gặp, nếu thấy không hợp, không cần vì chị mà ngại từ chối. So với cậu ta, quan hệ chúng ta thân thiết hơn mà.”

Tính cách đàn chị hào phóng, nói việc này cũng bình thường. Năm ngoái cô ấy gặp chuyện, từng được Lý Ngôn Hề giúp đỡ, về sau đàn chị luôn rất chiếu cố cô.

Lý Ngôn Hề cười cười, “Vâng, em cảm ơn. Sau khi xong việc, em mời chị ăn cơm.”

“Đến lúc đó mời chị một cốc trà sữa là được rồi.”

Hai người nói chuyện, rất nhanh đã đến được quán trà sữa hẹn gặp mặt.

Thời điểm nhìn thấy Tạ Thời Quần, Lý Ngôn Hề không khỏi kinh ngạc. Trên đường, đàn chị đã giới thiệu qua Tạ Thời Quần cho mình, trong đầu cô tự giác phác họa ra hình tượng giản dị trầm ổn.

Chờ đến khi nhìn thấy, mới phát hiện Tạ Thời Quần tuấn mỹ ngoài dự đoán, làn da cậu khỏe mạnh màu mạch nha, ngũ quan tuấn mỹ lộ ra một cổ kiêu ngạo sắc bén.

Lý Ngôn Hề ngồi ở đối diện, “Chị là Lý Ngôn Hề.”

“Tạ Thời Quần.” Tạ Thời Quần mỉm cười, khi cậu cười rộ lên, khí chất liền không còn bén nhọn như thế. Chỉ là….

Cô cảm thấy bộ dáng Tạ Thời Quần cười rộ lên có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ được đã gặp qua lúc nào.

Cô áp xuống nghi hoặc nho nhỏ trong lòng, nói với Tạ Thời Quần một chút về tình huống của Ứng Chanh. Tạ Thời Quần lắng nghe vô cùng nghiêm túc, còn ghi lại trọng điểm.

Lý Ngôn Hề xem qua giáo án, Tạ Thời Quần soạn giáo án không tồi, nội dung sâu rộng, lời lẽ dễ hiểu, ngữ pháp gắn liền với ví dụ rõ ràng. Vừa lúc ngữ pháp là phần Ứng Chanh yếu nhất.

Ấn tượng đầu tiên của Lý Ngôn Hề với cậu ta không tồi, nhưng về trình độ giảng dạy, vẫn phải để Ứng Chanh tự đánh giá.

Cô với Lý Ngôn Hề quyết định sáng chủ nhật sẽ học buổi đầu tiên, giá cả cũng rất hào phóng, một giờ dạy học được một trăm năm mươi.

Sau khi quyết định được thời gian, cô liền cùng đàn chị rời đi.

Lý Ngôn Hề đùa: “Em chỉ lo một điều, cậu ta lớn lên quá đẹp, chỉ sợ sẽ khiến học sinh phân tâm.”

Đàn chị cười khúc khích, “Yên tâm đi, em ấy đi học vô cùng nghiêm khắc, cứ cho học sinh có ý, nhìn cái mặt Bao Công kia, cũng không ái mộ nổi.”

Lý Ngôn Hề cũng bị cách nói của cô ấy chọc cho vui vẻ. Gió lạnh mang theo tuyết lướt qua khiến cô không khỏi rụt cổ.

…..

Cuộc họp phụ huynh bắt đầu vào 9 giờ sáng thứ bảy. Phụ huynh trước tiên sẽ tập hợp lại lớp học, sau đó mới đến hội trường.

Giữa những người ở độ tuổi trung niên, Lý Ngôn Hề trẻ đẹp vô cùng gây chú ý. Tuy hôm nay cô đã cố gắng trang điểm hình tượng thành thục, nhưng lại không dấu nổi nét trẻ con, thiếu nữ có hơi thở thanh xuân làm người không bỏ qua được.

Đối mặt với câu hỏi của người khác, Lý Ngôn Hề chỉ nói mình là chị gái của Ứng Chanh.

Cô cũng gặp được cô giáo Uông trong lời Ứng Chanh. Cô Uông tốt nghiệp năm thứ ba thì làm chủ nhiệm lớp Ứng Chanh, cô ấy cũng không phải từ ánh nhìn đầu tiên đã nhìn ra là mỹ nữ, dáng người đầy đặn, như là mật đào chín mọng, khiến người thèm nhỏ dãi.

Cô giáo Uông tựa hồ rất có hứng thú với cô, “Tôi không biết Ứng Chanh còn có một chị gái.”

Ứng Chanh ở bên cạnh bổ sung một câu, “Chị ấy cũng khống như chị gái của em.” Trong giọng nói không dấu được kiêu ngạo.

Có thể nhìn ra cô giáo Uông thật sự rất quan tâm Ứng Chanh, nói một chút về tình huống của Ứng Chanh cho cô, Lý Ngôn Hề lắng nghe thực nghiêm túc. Bất quá cô ấy làm chủ nhiệm lớp, không thể chỉ nói chuyện cùng Lý Ngôn Hề, rất nhanh đã đi tìm phụ huynh khác.

Chờ đến thời gian thích hợp, phụ huynh cùng học sinh đi đến hội trường họp.

Lý Ngôn Hề miễn cưỡng vực dậy tinh thần, nghe lãnh đạo trường phát biểu trên đài, liều mạng chống lại cơn buồn ngủ ập đến. Hội trường có đủ máy sưởi, còn nhiều người, tạo ra hoàn cảnh thích hợp buồn ngủ, giọng nói lãnh đạo phía trên càng giống như hát ru ngủ.

Buồn ngủ quá….

“Xin mời những phụ huynh học sinh ưu tú phía dưới lên đài phát biểu.”

Ứng Chanh ngồi cạnh Lý Ngôn Hề nhỏ giọng nói: ”Học sinh ưu tú mỗi lần đều nằm trong top 5, lần thi này em đứng thứ tám, sau này em sẽ cố gắng để ở trong năm người đứng đầu!”

Lý Ngôn Hề nhẹ nhàng cười, “Được, chị với anh trai em sẽ chờ.” Nếu thành tích Ứng Chanh có thể ổn định ở trong top 5, thi đậu đại học Z và đại học K cũng không phải vấn đề lớn. Thành tích trước kia cửa Ứng Chanh đều ở hạng 50, lần này cũng coi như là bước đột phá.

Phụ huynh lên đài đề nói về việc giáo dục con cái như thế nào, thắng ở trên vạch xuất phát ra sao. Tuy rằng là lời bình thường, dưới đài không ít phụ huynh nghe thật sự nghiêm túc, bộ dáng tôn sùng khuôn vàng thước ngọc.

Chỉ là đến phụ huynh thứ năm lại có vấn đề. Phụ huynh học sinh thứ năm bỗng nhiên đau bụng, chạy đi WC.

Vị phụ huynh này vừa lúc trong lớp Ứng Chanh, cô giáo Uông tìm tới Lý Ngôn Hề, “Chị gái Ứng Chanh, em có thể thay bố của Trương Phong phát biểu một chút không?”

Cô nhíu mày, nhìn qua thực sốt ruột, “Em đi lên tùy tiện nói mười phút là được.”

Vẻ mặt Ứng Chanh khẩn trương, “Cô giáo Uông, chị của em chưa chuẩn bị gì hết.”

Cô giáo Uông nói: “Không sao hết, em chỉ cần tùy tiện nói vài câu, cứ cho nói không tốt, mọi người cũng không trách em.”

Lý Ngôn Hề nghĩ nghĩ, nắm lấy tay Ứng Chanh đang muốn nói gì, “Được ạ, cho em 2 phút chuẩn bị.”

Hiện tại trên bục vừa lúc là phụ huynh học sinh thứ tư.

“Làm phiền em rồi.”

“Không có gì đâu ạ.”

Chờ sau khi cô giáo Uông đi về phía sau, Ứng Chanh khó hiểu nói: “Chị Ngôn Hề, kể cả chị từ chối, vẫn còn có người khác làm.”

Lý Ngôn Hề điểm cái trán của cô bé, nói: “Em đã gặp chị cậy mạnh lúc nào chưa?”

Cô nếu không nắm chắc cũng sẽ không nhận, để cô truyền tải giáo dục con cái, cô còn không có đến nửa điểm kinh nghiệm. Nhưng nói về phương pháp học tập của mình, cái này là nghề của cô! Từ nhỏ đã làm học bá Lý Ngôn Hề không sợ gì cả.

Cô quay đầu, vừa lúc chạm mắt với cô giáo Uông, cô ấy lễ phép mỉm cười. Là do cô ảo giác sao? Cô giáo Uông này, tựa hồ có định kiến với cô? Nhưng rõ ràng trước sáng hôm nay, cô chưa từng gặp qua cô ấy.

Cô thu hồi tầm mắt, vỗ vỗ tay Ứng Chanh, bắt đầu chuẩn bị để lên phát biểu.

………..

Khi Lý Ngôn Hề lên đài, khuôn mặt trẻ con quá mức dấy lên ồn ào nho nhỏ phía dưới.

Cô mỉm cười, “Tôi là phụ huynh Ứng Chanh, hiện đang là sinh viên khoa tiếng Anh đại học Z. Hôm nay được vinh dự đứng tại đây, muốn cùng mọi người chia sẻ bí quyết học tiếng Anh mà tôi tâm đắc…..”

Đại học Z tiếng tăm lừng lẫy, sáng ngời ngời, quả nhiên làm âm thanh phía dưới nhỏ đi không ít.

Thanh âm cô ôn nhu, từ từ kể ra một ít kĩ xảo của mình, tuy có chút cũng không phải điều quá mới lạ, nhưng từ miệng của cô ra, lại khiến người cảm thấy rất có lực thuyết phục.

Hơn nữa bề ngoài của cô cũng là loại hình thanh thuần ngoan ngoãn được người lớn yêu thích, cho dù có nói sai điểm nào, phụ huynh phía dưới nhiều nhất cũng chỉ là cười cho qua. Còn về học sinh, lại càng thích nhìn mỹ nữ trên đài, tốt xấu gì cũng đẹp mắt.

Lý Ngôn Hề diễn thuyết ước chừng khoảng bảy phút, liền xuống đài.

Chờ sau khi cô xuống, phía dưới vỗ tay vang dội, một vài học sinh đang ngủ gà ngủ gật cũng bị tiếng vỗ tay làm cho giật mình tỉnh dậy.

Khi cô trở lại chỗ ngồi, cô giáo Uông nói: “Không nghĩ tới em nói tốt như vậy, những phụ huynh khác còn không bằng đâu.”

Lý Ngôn Hề nghe được lời nói có thể kéo thêm thù hận này, ý cười khóe miệng gia tăng, “Chỉ là chuyên môn của mình thôi. Làm học sinh, ở phương diện học tập tâm đắc nhất định hiểu sâu hơn các phụ huynh. Nhưng nếu là phương diện giáo dục con cái, em có thúc ngựa cũng không đuổi kịp bọn họ. Nếu em nói làm thế nào để dạy dỗ con cái với mọi người, kia chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao?”

Cách nói mang khen tặng này của Lý Ngôn Hề làm phụ huynh xung quanh đều không khỏi lộ ra ý cười nhàn nhạt.

“Cháu còn trẻ mà, chờ sau khi có gia đình, từ từ học cũng hiểu thôi.”

“Biện pháp học tiếng Anh vừa rồi của cháu, sau khi trở về bác cũng sẽ áp dụng cho con gái bác thử xem.”

Ứng Chanh nhìn Lý Ngôn Hề cho dù ở trong trường cũng như cá gặp nước, tươi cười hớn hở vì được thơm lây.

..............

Trời ơi dạo này quanh mình nhiều người bị tai nạn giao thông quá (nhẹ thì vẫn phải băng bó, nặng phải phẫu thuật), mọi người đi đường cẩn thận nhé, an toàn là trên hết, sợ quá huhuhichic