Chương 66

Edit: Cá quả

........

Nhìn Hạ Trường Thịnh không tiếc mất mặt trước mọi người cũng phải tìm ra Đơn Cảnh Văn, Lý Ngôn Hề có chút buồn cười.

Ngoài dự đoán của cô, người đầu tiên hưởng ứng Hạ Trường Thịnh lại là La Thiểu Thịnh. Rõ ràng lúc trước La Thiểu Thịnh rất chướng mắt Hạ Trường Thịnh, thậm chí còn có mấy phần chán ghét.

“Nếu đã là chiếc nhẫn vô cùng ý nghĩa với Hạ tổng, chắc chắn phải tìm cho ra. Sảnh lầu một có bảo vệ, tôi nghĩ Đơn Cảnh Văn có lẽ đang trốn trong đây. Nếu không có ở lầu hai, vậy thì là lầu ba.”

“Tôi sẵn lòng để kiểm tra phòng mình đầu tiên.”

Người ở chỗ này, cho dù không qua lại với Hạ Trường Thịnh, làm người làm ăn, vẫn sẽ giữ biểu hiện mặt ngoài, từng người biểu thị nguyện ý kiểm tra phòng mình. Dù sao bọn họ cũng không làm việc gì không thể để người khác nhìn, thuận nước đẩy thuyền, còn có thể xem trò cười của Hạ Trường Thịnh.

Lý Ngôn Hề hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía La Thiểu Thịnh nhiều hơn vài phần đánh giá. Đơn Cảnh Văn chạy tới phòng bọn họ cầu cứu, thật sự chỉ là trùng hợp sao? Nếu như lúc ấy cậu ta trốn ở phòng bọn họ, đồng thời bị Hạ Trường Thịnh phát hiện, chỉ sợ quan hệ công ty hai nhà sẽ xuất hiện khe hở.

Có điều Đơn Cảnh Văn đã rời khỏi phòng họ, bớt được cái đống phiền phức này.

Ứng Chử cũng theo thái độ mọi người, từ biểu cảm thong dong bình tĩnh của anh, nhìn không ra nửa điểm mánh khóe.

Được mọi người cho phép, Hạ Trường Thịnh kiểm tra từng gian phòng. Tư thế hận không thể đào ba thước đất kia làm đám người phát giác buồn cười. Ngày hôm nay cũng coi như ông ta ném mặt đi một lần, bị chim hoàng yến mình nuôi nhốt đâm một đao. Mặt ngoài mọi người không nói, trong lòng còn không biết đang chế giễu ông ta thế nào đâu.

Rất nhanh đã đến phòng Ứng Chử, Hạ Trường Thịnh tìm toàn bộ chỗ có khả năng giấu người, kể cả dưới gầm giường cũng không tha. Kết quả cuối cùng hiển nhiên làm ông ta thất vọng đừng nói người, chuột cũng không tìm thấy.

Hạ Nhã Tiệp từ đầu đến cuối không nói một lời đứng ở bên cạnh, mắt lạnh nhìn ba mình mất mặt xấu hổ.

Chờ Hạ Trường Thịnh lục soát xong tất cả các phòng, lại không tìm được thứ mình muốn, ông ta thở hồng hộc, sắc mặt đen như mực nước.

Mặc dù mọi người thích xem náo nhiệt, nhưng cũng lười bồi Hạ Trường Thịnh dông dài, rất nhanh liền nhao nhao xin phép ra về.

Hạ Trường Thịnh không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, vẫn ở lại biệt thự như cũ.

Ứng Chử liếc mắt nhìn ông ta, câu môi cười một tiếng, “Đi thôi, chúng ta cũng nên đi rồi.”

Nụ cười kia lộ ra châm chọc.

Lý Ngôn Hề gật đầu, chuyến đi hôm nay cũng không tính là vô ích, tốt xấu gì cũng xem được một màn kịch.

Bọn họ cùng xuống lầu, ngồi lên xe. Thời điểm họ đến là hai chiếc xe, Ứng Chử trực tiếp để Tạ Thời Quần đi với bọn Hứa Thanh, còn anh ngồi xe khác.

Lý Ngôn Hề kinh ngạc: “Anh học lái xe lúc nào vậy?”

Ứng Chử bình tĩnh đáp lại: "Anh thi bằng lái ba tháng trước.”

Lý Ngôn Hề nói đùa: “Em có cần mua bảo hiểm luôn bây giờ không?”

Ứng Chanh ngồi phía sau nói: “Ừm, mua cho em nữa!” Đầu cô bé ghé lên phía trước, đôi mắt to chớp chớp, “Anh, cái người Đoàn Cảnh Văn kia có đi được không? Cảm giác cậu ta rất đáng thương.”

Hiển nhiên Ứng Chử không đa sầu đa cảm như em gái, bình tĩnh nói: "Anh không biết."

Lý Ngôn Hề nghĩ nghĩ, vẫn là nhắc nhở đứa em gái đơn thuần, “Chanh Chanh, lần sau nếu còn gặp cậu ta, em vẫn nên tránh xa cậu ta ra thì hơn.”

Chuyện đêm nay cũng không đơn giản như bên ngoài.

Ứng Chanh trừng lớn tròn căng con mắt, nhìn có chút ngốc. Tuy vậy, cô bé vẫn rất biết nghe lời, vâng một tiếng, “Em biết rồi.”

Ứng Chử hỏi: “Năm nay em vẫn ăn tết với bọn anh chứ?”

Cách tết chỉ còn sáu ngày, trước kia Lý Ngôn Hề đều ăn tết cùng anh em Ứng Chử, ba người cùng nhau đón giao thừa, không khí ấm áp.

“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì là như vậy.”

Bọn họ câu được câu không nói chuyện phiếm, lái xe hai tiếng mới về đến nhà.

Lúc cô về nhà, Đàm Yên đã đi ngủ, Lý Ngôn Hề tắm rửa xong, thoa kem dưỡng da, liền nằm trên giường nghỉ ngơi.

Cũng không biết có phải vì quá mệt mỏi hay không, cô có một giấc mơ kỳ quái. Trong mơ cô còn rất nhỏ, mới khoảng năm sáu tuổi, thường xuyên cùng cậu bé hàng xóm giống con gái chơi bóng.

Bọn họ còn hẹn cùng đi công viên chơi, chỉ là bởi vì cô phát sốt mà không giữ đúng hẹn. Sau khi khỏe lại, hàng xóm đã dọn nhà đi mất.

Sau khi tỉnh lại, Lý Ngôn Hề chẳng biết tại sao, cảm thấy hơi phiền muộn. Trong trí nhớ của cô, tựa như từng có một cậu bé như thế tồn tại.

Bởi vậy có thể thấy được, chứng nhan khống của cô bắt đầu từ nhỏ, cơ bản đều chơi với người đẹp.

Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, Lý Ngôn Hề phiền muộn không được vài phút đã vứt qua một bên.

Sắp hết năm, cô cũng phải chuẩn bị cho ngày tết. Quần áo mới thì không cần mua, trước đấy mua lễ phục đã giải quyết xong.

Cô hỏi Đàm Yên, “Cậu có về nhà ăn tết không?”

Đàm Yên suy tư một chút, “Ừm, về nhà một chuyến.”

Giọng nói của cô nhiều hơn mấy phần nghiêm túc: “Cậu có muốn ăn tết với nhà mình không, rất náo nhiệt, sẽ nhận được rất nhiều lì xì.”

Lý Ngôn Hề cảm thấy trọng điểm của cô nàng chính là lì xì. Mặc dù rất cảm ơn lời mời của Đàm Yên, Lý Ngôn Hề vẫn từ chối. Hai ba con người ta đoàn tụ ăn tết, người ngoài như cô xem náo nhiệt làm gì.

Đàm Yên thấy cô không muốn cũng không miễn cưỡng, “Ừm, sáng mai mình đi mua đồ với cậu, ngày mốt về nhà.”

“Sang năm mình lại đến chỗ cậu.” Cô lườm Ứng Ứng đang chạy vòng tròn đuổi theo cái đuôi mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Dù sao mèo của cậu ngốc như vậy, chơi đồ chơi xịn không chơi, cứ phải chơi đuôi mình, sau đấy tự làm mình choáng. Nếu cậu đi học rồi, mình không trông, còn không biết nó còn làm ra trò gì đâu.”

Dáng vẻ đại tiểu thư là do cô không vừa mắt mới bận bịu giúp đỡ.

Khóe miệng Lý Ngôn Hề ngậm ý cười, “Được, cảm ơn sự cống hiến to lớn của đại tiểu thư.”

Cô không thể không thừa nhận, Đàm Yên làm căn phòng trống trải này của mình nhiều thêm phần ấm áp, mỗi ngày khi về nhà, có một người, một con mèo chào đón cảm giác không tệ.

Cô nhớ tới Ôn Kiều, liền gửi tin nhắn cho cô ấy, hỏi cô có muốn ăn tết cùng mình không. Mặc dù Ôn Kiều có người thân, nhưng còn chẳng bằng không có.

Ôn Kiều rất nhanh đã trả lời cô: “Được ~ ba ngày nữa chị được nghỉ, lúc đấy sẽ đến chỗ em.”

Lý Ngôn Hề suy nghĩ có nên dọn thư phòng thành phòng khách không, nếu không cả Ôn Kiều với Đàm Yên đều ở thì phải xếp chỗ như thế nào, cũng không thể hai người cùng chung phòng. Ban đầu cô mua căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách này thấy quá trống trải, liền dọn một phòng thành thư phòng.

….

Ngày thứ hai Đàm Yên trở về, Ôn Kiều liền kéo một vali hành lý đến.

Bài hát của cô hiện tại đều đã quay xong, chỉ còn cần qua hậu kỳ chế tác. Dựa theo lời Ôn Kiều, đại khái khoảng ba tháng nữa sẽ phỏng vấn album.

Lý Ngôn Hề vô cùng mong chờ, đây là album đầu tay của Ôn Kiều, cô chỉ mong Ôn Kiều có thể một lần liền nổi tiếng.

Bởi vì Ôn Kiều còn chưa mua quần áo tết, Lý Ngôn Hề lại kéo cô ấy đi dạo phố. Dù sao cũng là ăn tết, ít nhất phải có hai bộ đồ mới. Trong quá trình mua quần áo, không thể tránh khỏi việc bị nhận ra, Ôn Kiều đều kiên nhẫn kí tên, chụp ảnh chung.

Lý Ngôn Hề chỉ định đưa Ôn Kiều mua quần áo, chỉ là mua mua, cô cũng nghiện, lại mua thêm cho mình hai bộ.

Cô muốn mua khăn quàng cổ cùng mũ, Ôn Kiều lại đột nhiên có điện thoại, là người đại diện Lâm Đồng gọi tới. Nụ cười trên mặt Ôn Kiều rất nhanh biến mất, ngũ quan xinh đẹp bị sương lạnh bao phủ, toàn thân phát ra lãnh ý.

“Vâng, em biết rồi, sau khi trở lại em sẽ giải thích sau.”

Cô cúp điện thoại, “Bọn mình về trước đã, Ngôn Hề.”

Lý Ngôn Hề lo lắng hỏi: “Album của chị xảy ra vấn đề gì sao?” Cô chỉ nghĩ được cái này.

“Không phải, chúng ta về phòng em trước đã. Em search tên chị trên Weibo sẽ biết.”

Ôn Kiều cực nhanh đi ven đường, Lý Ngôn Hề ngơ ngác một chút, không quan tâm đến search, theo sát sau lưng cô. Vận may hai người không tệ, rất nhanh đã bắt được taxi.

Ngồi lên xe, nói xong địa điểm, Lý Ngôn Hề lấy điện thoại ra tìm kiếm tên Ôn Kiều trên Weibo.

Khi thấy Weibo có liên quan tới Ôn Kiều, cô ngơ ngác một chút, một cỗ lửa giận vô danh bốc lên, tức giận đến tay cầm điện thoại có chút run run.

Tiêu đề Weibo kia là “Sau khi nổi tiếng thì trở mặt không quen biết? Ôn Kiều, ba mày còn đang trong bệnh viện chờ mày đấy.”

Bọn họ sao có thể mặt dày đến mức này chứ!

Lý Ngôn Hề nhấn vào video. Bối cảnh trong video là bệnh viện. Phóng viên cầm microphone phỏng vấn Ôn Hoành, hỏi ông ta có phải ba ruột Ôn Kiều không.

Ôn Hoành lạnh mặt nói: “Mấy người đừng phỏng vấn tôi, tôi không quan hệ gì cùng cái đứa bất hiếu kia hết.!”

Mẹ kế Trương Tuệ ngồi trước giường bệnh, đỏ vành mắt khuyên ông ta, “Ông đừng nóng tính như vậy, nó ưa mềm, nói không chừng con bé sẽ trở về gặp ông. Tốt xấu gì ông cũng nuôi con bé nhiều năm như vậy.”

Mấy bệnh nhân cùng phòng Ôn Hoành bị phỏng vấn cũng lắc đầu, biểu thị bọn họ không biết minh tinh Ôn Kiều là con gái Ôn Hoành, Ôn Hoành ở trong bệnh viện cũng bốn năm ngày, chưa từng thấy Ôn Kiều này đến thăm lần nào.

Phóng viên còn phỏng vấn hàng xóm, hàng xóm cũng nói sau khi Ôn Kiều nổi tiếng cũng chưa từng về nhà.

Phóng viên biên tập, liền biến Ôn Kiều thành đứa con gái bất hiếu máu lạnh vô tình. Bình luận phía dưới cũng nghiêng về hướng chỉ trích Ôn Kiều.

Mắng cô bất hiếu, mắng cô máu lạnh, từng người đứng trên đạo đức nhục mạ Ôn Kiều, giống như Ôn Kiều đã phạm phải tội ác tày trời. Còn không ít người nói đã nhìn sai nhân phẩm Ôn Kiều, muốn trực tiếp thành anti. Mặc dù có vài fan hâm mộ giải thích cho Ôn Kiều, nói video còn rất nhiều điểm đáng ngờ, dưới tình huống chưa rõ ràng, không nên công kích thân nhân. Chỉ là những bình luận giải thích này trong đám bình luận có vẻ nhạt nhòa yếu ớt, rất nhanh bị một đám chửi là fan cuồng.

Lý Ngôn Hề đọc nhanh, bởi vì dùng sức bóp điện thoại, gân xanh đều nổi lên.

Hít sâu, hít sâu, không thể bị mấy thứ linh tinh kia dắt mũi mà tức giận.

Không được! Vẫn rất khó chịu!

Cô nghiêng đầu sang, hỏi Ôn Kiều: “Em đăng nhập Weibo đăng ghi âm kia nhé?”

Ôn Kiều hiện tại đang ở trung tâm vòng xoáy lại rất tỉnh táo, cô lắc đầu, “Không sao, chị gửi ghi âm kia cho công ty, đợi đến khi về nhà, chị lại gửi thêm một vài chứng cứ cho Lâm Đồng, công ty tự nhiên sẽ xử lý chuyện này. Em không cần phải lo lắng."

Cô nhìn dáng vẻ chau mày của Lý Ngôn Hề, biểu cảm lạnh lùng hòa hoãn lại, khóe môi câu lên, “Sau khi việc này sáng tỏ, nói không chừng còn có thể giúp chị nổi hơn, cũng coi như trong họa có phúc.”

Dưới loại tình huống này, cô còn có thể lấy khổ làm trò vui.

Chỉ là Lý Ngôn Hề hết sức rõ ràng, Ôn Kiều tính tình kiêu ngạo, cũng không thích đem vết thương quá khứ của mình làm công cụ kiếm sự đồng tình công chúng. Nếu không phải những người kia chủ động khıêυ khí©h...

Cô có chút miễn cưỡng gật đầu, cố gắng bổ não đến lúc đó Trương Tuệ sẽ bị người người đòi đánh, tích tụ trong lòng mới vơi đi vài phần.

Ôn Kiều tiếp tục nói: "Với cả, Weibo của em vẫn chưa được đến hai vạn lượt theo dõi.. Cứ cho đăng ghi âm lên, cũng không có nhiều người để ý đâu.”

Hơn một vạn lượt theo dõi này, vẫn là lúc ấy bởi vì Lý Ngôn Hề là người xem xinh đẹp nhất mới được chú ý đến. Sau đấy cô không đăng Weibo, lượt theo dõi cũng theo đấy mà mất dần.

Lý Ngôn Hề: “…Cái này, để em đi mua một triệu lượt theo dõi!”

.............

Hehe mình quay lại rồi đây, thi đại học xong đợi điểm hồi hộp các thứ, thi xong luôn cả chứng chỉ MOS rồi mới nhớ ra là mình đang edit truyện:>>> đúng hài, cuộc đời như trò hề, nhưng mình vẫn nhớ nè, không drop đâu nên mọi người đừng lo nhé iu iu <3 (Cái <3 này từ thời trẻ trâu lắm đã dùng r, giờ k bật được emoji dùng tạm cái này nha)