Chương 67

Edit: Cá quả

.............

Lý Ngôn Hề nói muốn mua follower, cũng chỉ là nói miệng thôi. Nếu thật sự mua một triệu follower, chỉ sợ sẽ bị cười nhạo chết.

Hai mươi phút sau, các cô thuận lợi về đến nhà.

Ôn Kiều tìm USB của mình, đem một số văn kiện bên trong chuyển cho Lâm Đồng. Thuận tiện nói qua về chuyện trước kia với Lâm Đồng, cũng để cho công ty tiến hành quan hệ xã hội.

Những chuyện nên nói đều đã nói cho công ty, cô tắt video Lâm Đồng, chạy tới bắt mèo.

Ôn Kiều bế Ứng Ứng lên: “Ứng Ứng nhà em lớn nhanh thật đấy, mới được ba tháng mà đã ba cân rồi. Nó cũng không phải mèo quýt nữa.”

Lý Ngôn Hề nghẹn lời, nhưng vẫn muốn bảo vệ chút tôn nghiêm cho ứng Ứng, “Nói bậy, nếu như là mèo quýt thì đã nặng bốn cân rồi! Chắc là gần đây ăn hơi nhiều nên mới mập thôi.”

Còn nhớ rõ lúc Ứng Ứng vừa đến nhà, vẫn còn nhỏ con, là cái loại có thể đặt trong lòng bàn tay kia, rụt rè, đừng nhắc đến làm người ta lại đau. Hiện tại thì…Đúng, vẫn rất làm người yêu thương, chỉ là chắc hơi béo, nhiều hơn mấy phần ngốc nghếch. Trong đấy phải có hơn nửa công lao thuộc về Đàm Yên, từ khi Đàm Yên kiếm được tiền, thỉnh thoảng lại mua đồ ăn ngon cho Ứng Ứng.

Cô cúi người, nhấc Ứng Ứng lên, ước lượng, trầm tư, có nên để nó giảm béo một chút không.

“Meo meo.” Mắt Ứng Ứng màu bích tròn xoe vô tội nhìn cô, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Lý Ngôn Hề lập tức bị đánh trúng, nhịn không được hôn cái mũi nó, “Được rồi, không bắt con giảm cân nữa.”

Cô với Ôn Kiều nghịch mèo quên trời đất, trêu đùa Ứng Ứng ít nhiều có thể làm cô quên chuyện không vui trên mạng đi.

Buổi trưa, Ứng Chanh còn chạy tới chỗ cô ăn ké. Công ty Ứng Chử gần đây nhận mấy đơn lớn, chỉ sợ phải bận đến trước đêm giao thừa. Mấy ngày nay, Ứng Chanh đều theo chân các cô ăn cơm chung.

Hiển nhiên Ứng Chanh đã biết phong ba trên internet, nhưng trước mặt Ôn Kiều lại cố gắng giả bộ như không biết chuyện này, tựa hồ lo lắng đυ.ng tới vết thương Ôn Kiều. Diễn xuất của tiểu nha đầu thực sự chẳng ra sao cả, cảm xúc đều viết rõ lên mặt.

Lý Ngôn Hề cũng không đành lòng chọc thủng, chỉ biết phối hợp cùng cô bé.

Giữa trưa cô tự mình xuống bếp làm mì Ý, nấu mì Ý rất dễ, vô cùng thích hợp với người không có thiên phú nấu ăn như cô, Ôn Kiều thì phụ trách làm canh cà chua trứng.

Không cần phải nói, cô ấy nấu canh quá ngon.

Đang hưởng thụ cơm trưa, Ứng Chanh ăn một chút, lại nhìn điện thoại. Trong lòng Lý Ngôn Hề biết rõ: Nha đầu này đoán chừng đang cày Weibo, từ biểu cảm cô bé thỉnh thoảng vặn vẹo cùng tốc độ gõ chữ thần tốc, rất có thể là đang vật lộn với những bình luận trên mạng.

Cô chỉ có thể thỉnh thoảng lại nhắc nhở: “Nghiêm túc ăn cơm, cẩn thận bị sặc.”

Ứng Chanh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng không được mấy giây lại tiếp tục gõ.

Trong miệng cô bé ngậm cơm, hai má phình lên, giống con hamster. Đột nhiên cô bé giống như nhìn thấy cái gì, đôi mắt như nho đen mở thật to, biểu cảm nhìn điện thoại vô cùng chấn kinh.

Như này càng giống Thương Thử(cái này mình cũng không biết nữa)… Lý Ngôn Hề cảm thấy tay mình ngo ngoe muốn động, rất muốn xem một chút.

Ứng Chanh muốn vội vã nói chuyện, liều mạng nuốt xuống, chỉ là cô bé ăn miếng to, lại muốn ăn nhanh, kết quả không thể tránh khỏi bị sặc.

Ho vài phút đồng hồ, đỏ bừng cả mặt, ngữ khí Ứng Chanh kích động, “Các chị xem Weibo đi! Hoàng Triều đăng thông báo! Để em xem mấy cái bình xịt kia còn cãi như nào.”

Lý Ngôn Hề không nghĩ tới Hoàng Triều hành động nhanh như vậy — Ôn Kiều gửi chứng cứ đi mới được bao lâu a. Cô yên lặng tán thưởng bộ phận PR, sau đó bật máy tính lên, bắt đầu tìm. Mặc dù điện thoại cũng xem được, nhưng không rõ bằng.

Hơn mười phút trước, Hoàng Triều đăng một cái weibo dài, nhắc lại chủ đề “Ôn Kiều bất hiếu” sáng nay, giận dữ mắng phóng viên làm việc không chuyên nghiệp. Weibo dài không chút sơ hở nhắc chuyện quá khứ Ôn Kiều, kể cả mẹ kế làm tức chết mẹ đẻ cô thượng vị, thiết kế đưa cô đuổi ra khỏi nhà, người ba vì nhà ở, đồng ý đoạn tuyệt quan hệ với cô. Thậm chí khoảng thời gian trước mẹ kế còn không biết xấu hổ tới cửa, ý đồ muốn cô rời khỏi giới giải trí.

Weibo dài kể câu chuyện nhân văn, vài lời liền phác họa ra hình tượng làm người đau lòng. Hành vi đáng xấu hổ của Ôn Hoành cùng Trương Tuệ càng làm người thấy nghiến răng.

Hoàng Triều còn tung ra tất cả chứng cứ Ôn Kiều gửi. Thời gian qua đời của mẹ cô, giấy chứng nhận kết hôn của ba và mẹ kế, giấy tờ đoạn tuyệt quan hệ, ghi âm Lý Ngôn Hề đưa lúc trước.

Mỗi một điều đều có chứng cứ rõ ràng, liếc qua thấy ngay, để quần chúng ăn dưa vừa ăn dưa vừa ợ một cái vào loại người kia.

Đồng thời, Hoàng Triều cũng vô cùng phẫn nộ chuyện phóng viên ác ý vặn vẹo sự thật, bôi đen Ôn Kiều, trực tiếp kiện phóng viên kia cùng tạp chí sau lưng anh ta. Tư thái ương ngạnh không thiếu cái gì.

Hoàng Triều là công ty giải trí số 1, bọn họ vừa đăng một cái weibo, lập tức có rất nhiều lượt chia sẻ của tích V, lượng bình luận cũng gia tăng nhanh chóng.

Đám dân mạng ăn dưa nhìn thấy sự thật, đại đa số đều đứng về phía Ôn Kiều. Mặc dù người nước Hoa dạy phải lấy chữ hiếu làm đầu nhưng là hiếu thuận chứ không phải ngu hiếu.

Cùng tiểu tam vượt quá giới hạn làm nguyên phối tức chết, vì nhà ở mà đoạn tuyệt quan hệ cha con, đây là Ôn Hoành trong mắt mọi người hiện tại. Trong lúc nhất thời, thanh danh Ôn Hoành vô cùng thối nát, người người đòi đánh.

Người làm ba như thế, cả đời không qua lại với nhau đã là cực kì hiếu thuận.

Trương Tuệ cũng không tốt hơn tí nào, làm tiểu tam, bởi vì ghi âm bị lan truyền rộng rãi mà những phát ngôn nổi lên, phải chịu sự mắng nhiếc, sỉ nhục của mọi người. Bọn họ nói chưa từng gặp qua tiểu tam nào da mặt dày như thế, quả thực được mở mang tầm mắt. Nhất là sau khi Trương Tuệ làm ra sự tình này, còn tốt bụng trả đũa, bôi đen Ôn Kiều.

Con gái Trương Tuệ, Uông Linh cũng không thoát được, cư dân mạng thần thông quảng đại. Cả việc cô ta là chủ nhiệm lớp trong trường R, bạn trai trước kia quen, tất cả đều bị đào ra sạch sẽ. Đúng lúc lịch sử tình trường của Uông Linh cũng không sạch sẽ, có một người bạn trai là đoạt từ người khác. Tổ truyền thông trường R lập tức gặp nạn. Rất nhiều dân mạng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn chạy xuống phía dưới bình luận, biểu thị loại người này còn cho làm chủ nhiệm lớp, thật sự sẽ không dạy hư học sinh chứ?

Dưới Weibo Ôn Kiều cũng có một đám người, thương xót nỗi khổ của cô. Mấy người lúc trước chửi Ôn Kiều, nhao nhao xóa webo, thay phe đồng tâm hiệp lực mắng ký giả không lương tâm làm ăn tắc trách. Bị một đám người mắng mỏ, phóng viên trực tiếp đóng lại bình luận, còn thiết trí cấm chỉ không phải fan hâm mộ nhắn lại. Chỉ là hành động này của anh ta vẫn không ngăn được lửa giận của dân mạng. Lượt follow từ từ tăng lên, chỉ là lúc này bởi vì muốn mắng anh ta nên mới follow.

Lý Ngôn Hề nhìn loạt hot search “Đau lòng Ôn Kiều”, khóe miệng giật một cái.

“Sao em cảm giác năm nay hơi một tí là lại có hot search đau lòng XXX nhỉ.”

Ôn Kiều rất bình tĩnh, "Làm quen là tốt rồi.”

Tốc độ tay Lý Ngôn Hề cực nhanh lướt bình luận dưới Weibo Ôn Kiều, đột nhiên mất hứng. Đừng nhìn mấy người này đang an ủi Ôn Kiều, mấy giờ trước mắng hung nhất cũng là bọn họ.

Ngoại trừ những fan chân chính thật sự thích Ôn Kiều, đau lòng cho Ôn Kiều, còn lại cũng là gió chiều nào theo chiều ấy, thể hiện tam quan mình tốt đẹp ra sao.

Giới giải trí, thật sự lấy giải trí làm đầu. Cho nên cô cũng chưa từng có ý nghĩ muốn đi vào giới giải trí.

Đột nhiên cô nhìn thấy một bình luận.

[Ôn Hoành đã ra viện, tôi nhìn lén bệnh án của ông ta, cũng chỉ là cảm mạo nho nhỏ, thế mà khua chiêng gõ trống dùng đấy là lí do hãm hại con gái mình, cặn bã!]

Lý Ngôn Hề nhíu mày. Buổi sáng bọn họ còn đang khỏe mạnh ở bệnh viện, giờ đã về nhà, xem ra là không chịu được dư luận.

Biết bọn họ không chống đỡ được, cô liền vui vẻ.

….

Ôn gia.

Ôn Hoàng đen mặt, l*иg ngực phập phồng, “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là bị cảm nhẹ thôi, không cần thiết nằm viện. Kết quả bà nhất định bắt tôi phải nằm viện, hiện tại còn gây ra nhiều chuyện như vậy, đời này mặt mũi tôi đều mất hết.”

“Bà để tôi sau này còn ra ngoài kiểu gì? Bên ngoài bây giờ đều là phóng viên, hàng xóm đều đang chê cười tôi.”

Ông ta ban đầu nằm trong bệnh viện, bởi vì không chịu được tin đồn cùng mọi người xem thường, cuối cùng thu dọn xuất viện sớm.

Trương Tuệ đỏ hồng hốc mắt, "Tôi, tôi cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Tôi chỉ hi vọng nhìn cha con hai người có thể mau chóng làm lành, muốn con bé sau khi thấy được tin tức sẽ về gặp ông.”

Bà ta không muốn để Ôn Kiều sống tốt, tốt nhất là phá hoại danh tiếng cô, khiến cô trong ngoài vòng giải trí lăn lộn không nổi. Chỉ là bà ta không nghĩ tới dư luận đảo ngược nhanh như vậy, làm những việc trước kia của mình bị lộ ra. Rõ ràng Linh nhi nói chỉ cần tìm phóng viên đến, liền có thể khiến con bé kia không sống nổi. Bà tin tưởng con gái mình, cũng làm theo, kết quả để cho mình lâm vào trong địa ngục.

“Tôi cũng không nghĩ tới những ký giả kia sẽ viết linh tinh.” Bà ta hít mũi một cái, "Ôn Kiều cũng quá nhẫn tâm, sao con bé lại có thể để ông bị đại chúng nhục mạ, dù sao ông cũng là ba nó, nuôi dưỡng con bé đến khi trưởng thành. Công ơn sinh thành sao con bé lại quên hết rồi.”

Ôn Hoành cả giận nói: "Đủ rồi, bà là vì tôi, hay là vì chính bản thân bà, thật sự cho rằng tôi không biết sao? Nguyên bản những năm này chúng ta đều không có liên hệ gì với con bé, nếu không phải bà chạy đi tìm phóng viên tới, cũng sẽ không làm lớn chuyện như vậy."

Ông ta hít thở sâu một hơi, "Năm đó tôi vốn muốn chậm rãi ly hôn với Tôn Vân, thế mà bà lại chạy tới tìm bà ấy, làm bà ấy giận phát bệnh. Hiện tại thì tốt rồi, tất cả mọi người đang mắng tôi, tôi cuối tuần còn mặt mũi nào đến công ty?"

Trương Tuệ không thể tin nhìn ông ta, không nghĩ tới người bên gối sẽ đem tất cả sự tình đẩy lên người mình.

Rõ ràng lúc ấy ông ta luôn miệng nói ghét tính cường ngạnh của vợ mình, nói chỉ muốn ở cùng một chỗ với bà ta.

Ngày xưa vì cùng một chỗ, tổn thương người khác cũng không tiếc, cuối cùng vẫn là bước đến kết cục oán hận lẫn nhau.

Ôn Hoành nói: “"Uông Linh đâu? Bà gọi nó về đây, đừng có ở bên ngoài làm xấu mặt. Bà xem xem nó đã làm những chuyện gì? Đoạt bạn trai của người khác.

“Uổng mấy năm nay tôi coi nó như con gái mình mà nuôi lớn, đối xử còn tốt hơn Ôn Kiều, nó báo đáp tôi thế sao?”

Trương Tuệ nhìn Ôn Hoành líu lo không ngừng chỉ trích, toàn thân rét run.

……

Sóng gió ở Ôn gia Lý Ngôn Hề cũng không biết, coi như cô biết được, cũng chỉ sẽ nói một câu đáng đời.

Khi nhìn đến dư luận triệt để đứng về phía Ôn Kiều, nàng liền không chút chú ý chuyện này, mà chạy đi viết ngoại truyện đăng.

Sau khi viết xong, theo thói quen cô mở hậu trường ra xem bình luận của nhóm tiểu thiên sứ.

Reload lại, màn hình nhảy ra mấy bình luận.

[Vưu Tinh với Lý Ngôn Hề là cùng một người, tôi trịnh trọng tuyên bố, “"Ấm giọng thì thầm" cùng "Văn Khúc tinh" về cùng một nhà, không phân biệt.]

【 vừa nghĩ tới mình trước đó đứng Văn Khúc tinh, cùng những người anh em dìm cp “ấm giọng thì thầm “, mặt đau quá. . . 】

[Hì hì, hai thuyền đều đứng là tôi thắng lớn! Bên Vưu Tinh đại đại, trước đó cũng không dám nói mình là đảng bác ái, hiện tại rốt cục có thể kiêu ngạo đứng ra rồi~~~]

[Vưu Tinh đại đại thật lợi hại, dáng dấp thật đẹp, trình độ danh giáo, còn viết hay. Fan đại đại quá có mặt mũi! Ai nói tác giả tiểu thuyết chúng ta đều là trình độ thấp?]

Lý Ngôn Hề một mặt mộng bức , chờ một chút, sao cô lại bị ngã ngựa rồi??