Chương 12: Cái túi này là hàng thật

Dương Bích Vân nhìn những tờ tiền rơi trên đất mà ngây ngốc, như đang trong mơ vậy.

Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ cái túi rác của Trần Nam lại đựng cả một đống tiền.

“Hả? Những tờ tiền này…”

Mặt của Dương Bích Vân đau dữ dội: “Trần Nam, anh lấy đâu ra số tiền này?”

Trần Nam không thèm để ý đến Dương Bích Vân mà ngồi xổm xuống, nhặt hết mười vạn rồi đứng lên: “Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì? Như cô nói đó, loại người như tôi không xứng với cô!”

Dứt lời, Trần Nam xoay người bước đi.

Dương Bích Vân không tin nổi.

Nếu nói Trần Nam không có tiền nên chia tay, cho dù cái túi duy nhất anh mua được cũng đem tặng người khác. Dương Bích Vân cảm thấy tiếc nuối, nhưng vậy cũng thôi đi.

Dương Bích Vân cô cũng không có gì phải hối hận nữa!

Nhưng bây giờ, Trần Nam có mười vạn tiền mặt…

“Trần Nam, anh đứng lại đó cho tôi, hôm nay anh phải làm rõ chuyện này, nếu không tôi sẽ hét lên đấy!” Dương Bích Vân nhảy dựng lên.

Cô ta muốn làm rõ mọi chuyện, không biết vì sao nhưng cô ta lại sợ một Trần Nam có tiền, rất sợ!

Hét lên?

Ha ha.

Trần Nam cười khổ: “Cô thích làm gì thì làm.”

“Á! Bớ người ta, có người hϊếp da^ʍ! Có người hϊếp da^ʍ!” Vậy mà Dương Bích Vân thật sự hét lên.

Tuy rằng bây giờ trời đã tối muộn nhưng đây là khuôn viên trường, có không ít những cặp đôi ra khuôn viên trường chơi.

Nghe được tiếng hét, tất cả bọn họ đều nhìn về phía bờ hồ.

“Mẹ nó!” Trần Nam thầm kêu khổ trong lòng, anh tuyệt đối không ngờ tới Dương Bích Vân sẽ mắng anh cưỡиɠ ɧϊếp.

“Dương Bích Vân, rốt cuộc cô muốn thế nào? Tôi sợ cô luôn rồi đấy.” Trần Nam nhanh chóng quay về để Dương Bích Vân câm miệng.

“Hừ, Trần Nam, chỉ cần anh nói cho tôi mười vạn tệ này ở đâu ra thôi? Anh nhất định phải nói cho tôi!” Dương Bích Vân nhướng mày.

Hiện giờ, Trần Nam đã chẳng còn hy vọng gì ở người con gái này nữa rồi, cũng không muốn có liên hệ gì với cô ta.

Chi bằng tiếp tục nói dối để cô ta hết hi vọng nhỉ?

“À, mười vạn tệ này tôi tính đem trả cho người ta. Chẳng phải tôi đã từng cứu cô gái kia sao, ngoại trừ đưa cho tôi tấm thẻ cao cấp kia thì còn cho tôi thêm một vạn nữa nhưng bị nhầm rồi. Tôi chuẩn bị trả chín vạn lại cho người ta.” Trần Nam nói một cách chân thành.

Cuối cùng Dương Bích Vân cũng hiểu ra.

Thứ nhất, Trần Nam sẽ không nói dối.

Thứ hai, nếu đúng là Trần Nam phất lên trong một đêm như cô ta nghĩ thì tại sao lại ăn mặc như vậy chứ?

Chẳng ra dáng nhà giàu chút nào…

Hơn nữa Trần Nam giải thích như thế, mọi chuyện đều hợp lý cả rồi.

“Tôi hiểu rồi, vậy hiện giờ ngoài một vạn này ra thì trên người anh chẳng còn gì nữa!” Dương Bích Vân hít sâu một hơi, cuối cùng tâm trạng cũng bình ổn lại.

“Nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây!” Trần Nam nói xong bèn ôm mười vạn rời đi.

“Hừ, khố rách vẫn mãi là khố rách, vẫn nên về tìm anh Dương thôi!” Dương Bích Vân khinh thường nhìn bóng lưng của Trần Nam, giận dữ bỏ đi…

Trần Nam đi gửi tiền xong, trong lòng không biết là có cảm giác gì nữa.

Dương Bích Vân thay đổi nhiều đến mức dường như không còn là người mà anh từng quen biết.

Dương Bích Vân à Dương Bích Vân, nếu vừa rồi cô không để bụng cái túi xách đó, không để bụng số tiền đó. Cho dù cô tiếp tục diễn thì Trần Nam tôi sẽ nói thật với cô. Hiện giờ trên người tôi không chỉ có mười vạn này, mà còn rất nhiều mười vạn khác nữa!

“Haiz!” Trần Nam thở dài, chuẩn bị đi về.

Lúc này, điện thoại lại vang lên.

Là Mã Hâm Đình gọi tới.

“Trần Nam, cậu ăn bánh kem không? Nếu ăn thì tới dưới lầu ký túc xá nữ, tớ xuống đưa cho cậu!” Mã Hâm Đình vẫn luôn quan tâm đến Trần Nam.

Nói như thế nào nhỉ, Mã Hâm Đình là bạn cùng bàn với Trần Nam, hơn nữa khi ở cạnh Trần Nam, Mã Hâm Đình cảm thấy rất vui vẻ, còn có thể nói với Trần Nam những chuyện cất trong lòng.

Không giống những tên con trai xấu xa kia, chỉ cần là ở chung với cô nào là cho lên giường luôn, nghĩ đến mà ghê tởm.

Hừ!

“Bánh kem à? Tớ không ăn đâu…” Trần Nam cười nói, anh vẫn luôn quý mến cô bạn thân duy nhất này.

“Được rồi, được rồi. Cho dù hôm nay xảy ra chuyện gì thì Trần Nam, chúng ta vẫn là bạn tốt. Cái túi cậu mua cho tớ, tớ rất thích!”

Hai người nói thêm vài câu rồi Mã Hâm Đình mới cúp điện thoại.

Giờ phút này, trong phòng ký túc xá của cô có không ít người, đều là bạn của cô cả.

“Tớ nói này Hâm Đình, cậu tốt với loại người đó như vậy không có ích lợi gì đâu!”

“Quỳnh Dao, tớ biết cậu khinh Trần Nam nhưng cậu tin tớ đi, cậu ấy không như cậu tưởng tượng đâu!”

Triệu Quỳnh Dao cũng tới.

Người có tâm trạng khó chịu nhất ngày hôm nay không thể không kể đến Triệu Quỳnh Dao.

Muốn làm quen với một người con trai thích hợp thôi mà. Kết quả lại đυ.ng trúng cái tên nghèo đói Trần Nam đó, sau đó lại là tên hoa quỳnh sớm nở tối tàn cặn bã Ninh Kiến Văn.

Nghĩ đến vụ bị người ta chặn lại không cho vào ở biệt thự mà xấu hổ không thôi.

Ai ya, đúng là khó chịu muốn chết mà.

Cô ta thấy những xui xẻo mình gặp phải là từ sau khi quen biết tên Trần Nam kia!

Thế nên cô ta rất khinh thường Trần Nam.

“Còn cái túi này nữa, nếu không có cái túi này, tớ sẽ không ghê tởm tên đó đến vậy!” Triệu Quỳnh Dao còn thấy Mã Hâm Đình cầm cái túi xách đó như bảo bối vậy, tức giận ném nó vào trong thùng rác.

Ngay khi Mã Hâm Đình muốn nhặt lên thì một giọng nói vang lên: “Hâm Đình, sinh nhật vui vẻ.”

Một vài chị em tốt cách vách cũng đem bánh kem tới.

Lúc này, cửa phòng ký túc xá mở ra, chị em tốt ở ký túc xá sát vách cầm một cái bánh gato lớn đi đến.

“A! Là người đẹp Mặc Phi! Các cậu tới rồi!” Mã Hâm Đình vội vàng chào hỏi. Theo sau Phỉ Nhi còn có bạn cùng phòng Dương Bích Vân.

Nhìn thấy Dương Bích Vân, bởi vì Trần Nam nên Mã Hâm Đình cũng không có quan hệ mấy với cô ta, nhưng vẫn nở nụ cười chào hỏi.

“Trời, tớ nói này Hâm Đình, quà của cậu nhiều quá à? Sao lại ném một cái túi xách đẹp như vậy vào thùng rác chứ? Trời đất, lại còn là Hermes nữa chứ?” Hàn Mặc Phi như trêu như chọc nói.

Hàn Mặc Phi là một nữ thần, sánh vai với Triệu Quỳnh Dao làm hai đoá hồng kiều diễm trong ký túc xá.

Triệu Quỳnh Dao nhìn Hàn Phỉ Nhi, thấy khí chất của cô ta không kém mình là bao nên nổi lên lòng tỵ nạnh.

“Hừ, Hermes thì sao chứ? Đây chỉ là hàng nhái của tên khố rách thôi, nhìn một cái thôi là đã phát ói!” Triệu Quỳnh Dao nhíu mày nói.

Nhìn thấy cái túi này, sắc mặt của Dương Bích Vân bên cạnh Hàn Mặc Phi lập tức thay đổi.

Đương nhiên cô ta nhận ra được, đây là cái túi sáng nay Trần Nam bỏ ba mươi sáu vạn ra mua!

Sau khi nhìn thấy thì không rõ trong lòng có cảm giác gì nữa.

“Hàng fake?” Hàn Mặc Phi nhặt túi lên, cẩn thận nhìn.

Một lát sau cô ta bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc, đột nhiên lật túi xách qua lại.

“Cái này… hình như không phải hàng fake, mà là hàng chính hãng đấy.”

“Chính hãng?” Đám con gái trong ký túc xá lập tức ngạc nhiên: “Sao có thể chứ, tên Trần Nam khố rách đó sao mua nổi hàng chính hãng được?”

“Hừ, đây là phiên bản giới hạn đó, giá trên thị trường chắc cũng ba mươi mấy vạn.” Triệu Quỳnh Dao khinh thường nói.

Không biết tại sao nhưng khi Hàn Mặc Phi nói là hàng chính hãng, trong lòng cô ta lại nhảy lên một cái.

“Thật sự là hàng chính hãng đó, trước kia tớ từng sờ nó rồi, cảm giác khi chạm vào chất liệu đó, hàng fake căn bản không thể nhái theo được. Trong cửa tiệm Hermes trước trường mình cũng có, đúng lúc tớ có thể gọi điện thoại cho quản lý ở đó. Nếu các cậu không tin thì tớ có thể hỏi thử bản giới hạn này đã bị người khác mua hay chưa?” Hàn Mặc Phi vô cùng quý trọng nâng niu trong tay.

Câu này khiến mấy sinh viên nữ ở đây phải há to mồm.

Vừa dứt lời, Hàn Mặc Phi đã gọi điện thoại.

“Không cần gọi đâu…” Lúc này, Dương Bích Vân cau mày đứng dậy. Nói thật, nếu không phải đến nước này cô ta tuyệt đối không muốn nói sự thật. Bởi vì Trần Nam mua cái túi đắt đến ba mươi sáu vạn, vậy mà lại tặng cho người khác.

Nhưng Hàn Mặc Phi vẫn muốn gọi điện thoại, Dương Bích Vân bèn nói thẳng: “Cái túi này là hàng thật. Buổi sáng hôm nay, lúc Trần Nam mua nó, tớ và Lục Dịch Dương… cũng có mặt! Thanh toán ba mươi sáu vạn ngay tại chỗ!”

“Cái gì?”

Ầm!

Không khí trong ký túc xá như ngưng đọng lại.