Chương 16: Ra ngoài tụ tập

Trần Nam không cẩn thận quét cây chổi vào cô gái kia.

Cô mang một đôi giày màu trắng nhỏ, đôi chân trắng muốt, đang chăm chú nghe Vương Tuấn Hào nói về chuyện chiếc xe, nghe hết sức chăm chú, không ngờ rằng cây chổi bẩn thỉu này lại quét vào trên giày của cô, làm bụi bay mù mịt, khiến cô không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng.

Mà tiếng kêu này của cô, hiển nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của đám Vương Tuấn Hào và Giang Huệ Di.

“Quân Dao, sao thế?” Giang Huệ Di vội vàng lại gần, lo lắng hỏi.

Vương Tuấn Hào cũng nhanh chóng đi tới.

“Không sao hết, không sao hết!”

Tô Quân Dao phủi phủi mái tóc, hơi rướn người, lấy khăn ướt ra, muốn lau hết bụi bặm trên người, nhưng tiếc rằng càng lau lại càng dơ.

Tô Quân Dao mắc bệnh thích sạch sẽ, đôi mi thanh tú không khỏi hơi nhíu.

“Trần Nam, có phải cậu làm bẩn giày của Quân Dao hay không?” Giang Huệ Di lập tức trừng mắt nhìn Trần Nam, trông vô cùng hung dữ.

Mà khuôn mặt của Vương Tuấn Hào cũng tràn đầy tức giận: “Mé! Tên nghèo rách kia, mày biết đôi giày này của Quân Dao bao nhiêu không? Mày có bán thân cũng không bồi thường nổi đâu!” Nói xong, anh ta còn tới kéo cổ áo của Trần Nam.

“Không sao đâu! Không phải cậu ấy!” Tô Quân Dao nhìn thấy Vương Tuấn Hào muốn đánh nhau, vội vàng đứng dậy khuyên can.

Thật ra Tô Quân Dao đã chú ý đến Trần Nam lâu rồi, cô phát hiện người này có chút khác thường.

Cô có thể nhìn ra được, hẳn là anh rất nghèo, cho nên mới bị đám Vương Tuấn Hào hô tới quát lui.

Nhưng mà Tô Quân Dao lại không nhìn thấy sự tự ti vì nghèo trong ánh mắt của anh mà anh lại rất hờ hững, nhất là khuôn mặt thanh tú đứng đắn kia của Trần Nam khiến Tô Quân Dao muốn phát cáu cũng không được.

Cho nên, khi Tô Quân Dao nhìn thấy Trần Nam sắp bị ẩu đả, vội vàng đứng lên khuyên can.

“Quân Dao, không cần lo lắng, ít nhất cũng phải để cái tên nghèo rách này bồi thường cho cậu một đôi giày!” Vương Tuấn Hào hung hãn nói.

Mặc dù Tô Quân Dao không học khoa ngôn ngữ Hán, mà học khoa phát thanh ở sát vách, nhưng cô và Giang Huệ Di là bạn từ nhỏ.

Hôm nay đặc biệt tới chơi.

Vương Tuấn Hào thích Giang Huệ Di, nhưng anh ta càng ưa thích cô bạn thân của Giang Huệ Di - Tô Quân Dao.

“Không cần, thật sự không cần đâu, tôi về ký túc xá đổi đôi khác là được!” Tô Quân Dao vội vàng nói, sau đó còn nhìn Trần Nam khẽ gật đầu.

“Coi như tên nhóc mày may mắn!” Hôm nay Vương Tuấn Hào đã khá hài lòng với biểu hiện của mình trước mặt hai người đẹp này rồi, nhìn về phía Tô Quân Dao đang muốn đi, nói: “Đúng rồi Quân Dao, đợi chút nữa cậu đổi giày xong, chúng ta cùng nhau ra ngoài tụ tập một chút đi, mấy ngày nay mọi người tập luyện cũng đều mệt mỏi rồi, hôm nay tôi mời khách, Mị Quả Viên!”

“Wow! Là Mị Quả Viên đó, nghe nói ở trong đó, hoa quả, salad và bò bít tết cực kỳ ngon, nhưng mà lại rất đắt!”

“Anh Hào, chúng tôi cũng muốn đi!” Vừa nghe đến Mị Quả Viên, đám người đẹp lập tức hoan hô.

“Được rồi!” Vương Tuấn Hào vỗ tay một cái.

Giang Huệ Di kéo tay Tô Quân Dao, cười nói: “Quân Dao, bọn tớ chờ cậu ở dưới ký túc xá của cậu nhé!”

Tô Quân Dao cũng không muốn đi, nhưng mà vừa rồi Vương Tuấn Hào vì cô mà suýt chút xảy ra xung đột với người tên Trần Nam này, hơn nữa tất cả mọi người đều trông có vẻ rất vui, nếu như lúc này cô mà nói không đi, chắc chắn sẽ làm mất hứng của mọi người, vậy nên Tô Quân Dao nhẹ gật đầu.

“Được, tôi đi lấy xe chờ mọi người!”

Vương Tuấn Hào đạt được mưu kế, sau khi liếc qua Trần Nam thì hào hứng rời đi.

Lúc này Giang Huệ Di nhìn chằm chằm vào Trần Nam, nói: “Trần Nam, cậu nhìn cái gì vậy? Sao nào? Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng sẽ có phần của cậu sao? Tôi nói cho cậu biết, chuyện trợ cấp của cậu vẫn chưa xong đâu, cậu ở lại đây cho tôi, quét dọn cái hội trường này cho thật tốt, sau đó tôi sẽ quay về kiểm tra, nếu như không sạch sẽ, hừ hừ, cậu cứ chờ đó!”

Mẹ nó!

Trần Nam ở một bên nghe thấy Vương Tuấn Hào và Giang Huệ Di hai người một trước một sau trào phúng anh, trong lòng tức giận.

Nhưng như bây giờ anh phát tiết thì cũng sẽ bị Vương Tuấn Hào đánh cho một trận, chẳng có ích lợi gì.

Không phải sợ, nhưng biết rõ bị đánh mà còn muốn xông lên, vậy là thật sự không sáng suốt.

“Đi thôi Quân Dao, chúng ta ngồi trong chiếc A6 của Vương Tuấn Hào để trải nghiệm một chút đi!”

Sau khi khinh thường lườm Trần Nam, Giang Huệ Di kéo tay Tô Quân Dao rời đi.

Những người còn lại cũng lần lượt đi ra ngoài.

Một chiếc xe chắc chắn sẽ không đủ, nhưng các cô đi bằng cách nào, Trần Nam cũng không biết.

Trần Nam vừa dọn dẹp đống bừa bộn mà các cô để lại, vừa suy nghĩ.

Mình có nên mua một chiếc xe không nhỉ?

Anh cứ phân vân suy nghĩ mãi.

Khi Trần Nam quét dọn xong thì đã đến giữa trưa rồi.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Nam vang lên.

Là Dương Phong gọi tới.

“Lão Trần, cậu giúp xong chưa?”

Trần Nam gật gật đầu: “Giúp xong rồi!”

“Móa nó, Giang Huệ Di kiêu ngạo cái gì chứ, nếu như lần này cô ta dám không xin học bổng đúng hẹn cho cậu, mấy người chúng tôi đã thương lượng rồi, chúng tôi sẽ làm loạn ở chỗ chủ nhiệm!”

Trần Nam cảm thấy rất ấm áp: “Tôi không có sao hết, trưởng phòng!”

“Đúng rồi Lão Trần, nếu như bây giờ cậu không bận gì nữa, giữa trưa phòng chúng ta ra ngoài liên hoan đi!” Dương Phong đột nhiên chuyển đề tài, đặc biệt là mấy chữ cuối cùng, nói hơi nhỏ, trong giọng nói còn lộ ra sự ngượng ngùng.

Trần Nam quen biết Dương Phong đã lâu đương nhiên có thể nghe ra.

Cái tên này, bình thường cũng bạo dạng vô cùng. Sao lúc này đột nhiên lại nói chuyện như thế chứ?

“Có phải còn có người khác hay không?” Trần Nam không khỏi cười khổ, hỏi.

“Bingo! Lão Trần, cậu có còn nhớ hôm qua của sinh nhật Mã Hâm Đình, người ngồi bên cạnh Triệu Quỳnh Dao, bạn cùng phòng của cô ta – Từ Lộ Khiết, không?”

Buổi tiệc sinh nhật hôm qua, toàn bộ người đẹp trong ký túc xá của Triệu Quỳnh Dao đều tới cả.

Từ Lộ Khiết này Trần Nam có chút ấn tượng, tóc ngắn, dáng dấp thuộc phong cách thuần khiết đáng yêu.

Nhưng mà, cô ta cũng không khác Triệu Quỳnh Dao mấy, hôm qua, cô ta cũng xem thường nhìn Trần Nam khá nhiều lần.

Nhưng mà vẫn luôn không nói chuyện, vô cùng điềm tĩnh.

“Còn nhớ! Sao thế? Cậu hẹn được người ta rồi à?” Trần Nam vẫn còn có chút ngạc nhiên.

“Ha ha, sáng hôm nay khi về lớp, đúng lúc đυ.ng phải cô ấy ở trên đường, điên thoại di động của cô ấy bị mất ở nhà ăn, vậy nên tôi đã trở về tìm giúp, may mà tôi khá hiểu biết về máy tính, window… cho nên hack vào camera giám sát, thuận lợi giúp cô ấy tìm được!”

“Đây chính là duyên phận, thật ra hôm qua lúc gặp mặt, tôi thấy rất mình rất có duyên với cô ấy, sau đó tôi lấy hết dũng khí nói hỏi cô ấy giữa trưa có muốn ra ngoài ăn cơm cùng hay không, cô ấy đồng ý rồi!” Dương Phong hưng phấn nói.

Nói thật, nghe đến đó, trong lòng Trần Nam thật sự rất vui thay cho Dương Phong, nhưng bởi vì Triệu Quỳnh Dao, Trần Nam thật sự không muốn có tiếp xúc quá nhiều với bạn bè của cô ta, chủ yếu là không chịu được mấy cái ánh mắt xem thường của bọn họ!

“Vậy thì rất tốt, hay là các cậu đi đi, tôi không làm kỳ đà cản mũi đâu, chúc cậu thành công!” Trần Nam cười nói.

“Móa, cút cho tôi, Lão Trần, sao cậu không nghĩa khí chút nào vậy, chúng tôi đều đi mà, hơn nữa, Mã Hâm Đình cũng đi, còn có một người vô cùng đặc biệt cũng sẽ đi đấy, lần này Hâm Đình thành tâm thành ý tác hợp hai người, nếu như cậu có thể nắm bắt cơ hội này thì có thể xoay người trong nháy mắt!” Dương Phong suy tính thay cho Trần Nam, nói.

“Người đặc biệt?”

Trần Nam nghĩ lại, nghĩ một chút thì hiểu ra: “Móa, đừng nói là Triệu Quỳnh Dao cũng đi chứ?”