Chương 39: Ăn tối

“Dậy thôi, đến giờ ăn tối rồi.” Vân Ngạo ngồi bên giường nhìn Lê Lạc mơ màng như muốn chìm vào giấc ngủ.

Bộ dạng của thiếu niên không có nửa điểm mệt mỏi, có thể tưởng tượng được rằng nếu không phải đến giờ ăn tối, cậu ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Lê Lạc như vậy.

"Ừ" Lê Lạc rất mệt, cô muốn ở trên giường ngủ một giấc thật ngon, ăn cái gì mà ăn.

“Chị có cần em giúp chị mặc quần áo không?” Vân Ngạo nhích lại gần Lê Lạc.

"Không cần! Tôi tự làm được!" Lê Lạc nhảy dựng lên, giật lấy quần áo trên tay Vân Ngạo. Cô kéo tấm chăn bên cạnh quấn lấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, sau đó lao vào phòng tắm.

Sau khi đóng cửa phòng tắm, Lê Lạc cúi đầu nhìn quần áo và đồ lót trên tay.

Lê Lạc hoàn toàn không ngạc nhiên khi đám thiếu niên có thể nhanh chóng chuẩn bị quần áo và đồ lót vô cùng vừa vặn với cô. Cô không thèm để ý đến giá của những bộ quần áo này, dù sao họ cũng có tiền, cô nhận ý tốt của họ, điều cô lo lắng hiện tại là…

Vừa nãy cô đã suy nghĩ cái quái gì vậy ? Tại sao cô lại đáp ứng lên giường cùng cậu ta! ? Không phải vì khuôn mặt của cậu ta quá đẹp, đẹp đến mức sự đề phòng của cô hoàn toàn tan rã đó chứ? Cô có bị ngốc không vậy?

Sau này cô phải đối mặt với họ như thế này đây, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai nhất định có lần thứ ba. Tuy khi lên giường với Vân Ngạo, từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy thực sự thoải mái, chẳng lẽ cô phải khuất phục loại quan hệ kỳ quái, không minh bạch, không phù hợp với giá trị bản thân như vậy?

Lê Lạc quyết định không nghĩ nữa, sau khi sống sót qua đêm nay cô sẽ chậm rãi tự hỏi, tự thuyết phục bản thân.

Sau khi ra khỏi phòng, Lê Lạc không ngờ rằng Đông Kỳ là người nấu bữa tối, cô nghĩ họ sẽ ra ngoài ăn, hoặc gọi người mang đồ tới.

Vân Ngạo thấy Lê Lạc từ trong phòng đi ra, cậu tự nhiên đi tới ôm eo của cô, đưa cô ngồi xuống bàn ăn.

Vân Ngạo phát hiện ra biểu hiện kinh ngạc của Lê Lạc liền vừa giúp cô lấy bát đũa, vừa giải thích.

“Tay nghề của Đông Kỳ không tệ. Mẹ cậu ấy từ nhỏ đã yêu cầu cậu ấy phải biết nấu ăn, nói rằng đây là cách duy nhất để lấy được vợ.” Vân Ngạo nở nụ cười rạng rỡ, không chút lưu tình vạch trần Đông Kỳ.

“Cậy ấy là con một, nhưng mẹ cậu ấy thì luôn muốn có con gái, từ khi cậu ấy còn học tiểu học cho đến tận bây giờ, ngày nào dì cũng yêu cầu cậu ấy đưa bạn gái về.” Lưu Hoa âm thầm bổ sung thêm một đao.

Cô nghĩ ba thiếu niên này đã đủ kỳ lạ, không ngờ rằng mẹ của họ còn thần kỳ hơn.

Bỏ qua chuyện Lê Lạc lo lắng bên trong đồ ăn có bị bỏ thuốc hay không, đồ ăn thật sự rất ngon, có thể nói hương vị đạt chuẩn nhà hàng.

Giàu có, đẹp trai lại còn biết nấu ăn, cậu có cho mấy thanh niên khác tìm vợ nữa không vậy? Lê Lạc trộm liếc nhìn Đông Kỳ.

Đáng tiếc ở chỗ là cậu ta nuôi phụ nữ ở bên ngoài, chỉ có điểm này là không đạt tiêu chuẩn!

Lê Lạc hoàn toàn không nghĩ tới cô nói vậy là đem cả bản thân vào mắng.

Sau bữa ăn, Đông Kỳ tiếp tục quay lại thư phòng để xử lý công việc, Lê Lạc thấy vậy liền không nhịn được hoài nghi cậu ta có nổ tung vì làm việc quá độ hay không.

Trong lòng thì nguyền rủa vậy nhưng Lê Lạc vẫn tự giác đứng lên rửa bát.

Cô ở đây ăn đồ ăn của người ta, ngủ ở giường người ta, thậm chí ngủ với bạn của người ta, nếu không làm gì thì ngay cả cô cũng cảm thấy mình bị bao nuôi.

Sau khi bắt đầu dọn dẹp bát đĩa, điều khiến Lê Lạc ngạc nhiên là Lưu Hoa ở lại để giúp đỡ cô. Ở trong mắt cô, Lưu Hoa tựa như đứa con của trời, loại chuyện như rửa bát này cậu ta sẽ không bao giờ làm.

“Hửm?” Lưu Hoa thấy ánh mắt của Lê Lạc nhìn vào mình, cậu quay đầu nhìn cô, nghiêng đầu phát ra một tiếng nghi vấn.

"Không có gì." Chết tiệt, giá trị nhan sắc kia khiến thanh máu của cô cạn kiệt trong nháy mắt, sau này khi ở chung, cô tuyệt đối không nhìn vào mặt họ.

Lúc này, Vân Ngạo đang ở bên ngoài đã nói chuyện điện thoại xong, cậu vào bếp ôm Lê Lạc từ phía sau.

“Có cần em giúp không?” Vân Ngạo tựa cằm vào vai Lê Lạc, nghiêng đầu nhìn cô.

Muốn giúp thì động thủ đi, ôm cô thì làm sao cô rửa bát?

Nếu là Lê Lạc thường ngày, cô nhất định sẽ khinh bỉ Vân Ngạo.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Vân Ngạo, cô lại nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra trên giường, nhất thời không biết nói gì, ngay cả khi cô nhìn Vân Ngạo, cô cũng cảm thấy mặt mình như có lửa đốt.