Chương 3

“Ngươi đúng là có chút thông minh!”

Vào xe ngựa của Tấn Vương, ta quỳ gối trên tấm chiếu châm trà cho hắn, hắn nâng cằm của ta cười tự giễu: “Bổn vương cũng là người cơ khổ, ngươi đi theo ta chưa chắc đã được yên ổn!”

Hơi thở của hắn phả vào mặt ta, khuôn mặt tuấn tú kề sát mặt ta, làm ta không nhịn được mà đỏ bừng mặt.

“Điện hạ là con vua, đi theo ngài có gì mà không ổn?”

“Nếu ta thật sự phú quý vô ưu, làm sao có thể đồng cảm và thương xót cho ngươi?@

Ta ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt phản chiếu tư thế oai hùng tuấn tú của hắn. Chẳng trách sao hắn lại cứu ta, hoá ra cũng là một người đang giãy giụa trong vũng lầy.

Tấn Vương tên thật là Hạ Thành Huân, là bát hoàng đệ của đương kim hoàng đế, mẹ đẻ mất sớm, đến nay chưa cưới.

Hắn sai ta chăm sóc cuộc sống ẩm thực hằng ngày, thấy ta hiểu biết chữ nghĩa bèn làm ta thay hắn sao chép kinh Phật.

“Điện hạ, trong phủ có nhiều sách như vậy, sao ngài lại hết lòng tin vào kinh Phật?”

Hạ Thành Huân chớp chớp mắt, sau đó rút ra một quyển 「Triều đại tham thiền lục」 trên kệ sách, cười nói:

“Theo quyển sách này ghi chép, thiền sư Vô Tam xuất thân là tiện nô, vốn không có tư cách trở thành hoà thượng, nhưng hắn ở trong miếu thờ quét tước dọn dẹp nhiều năm, không cần thầy dạy vẫn có thể tu đạo, tinh thông Phật pháp uyên thâm, nhờ vậy mà có được sự ủng hộ của chúng tăng, sau này thành công trở thành trụ trì.”

“Tiện nô cũng có thể làm trụ trì?”

Lòng ta sáng lên một tia hy vọng, chăm chú nhìn hắn không chớp mắt.

“Ngày thiền sư Vô Tam chính thức trở thành trụ trì, đúng là có người cắt ngang nghi thức, lấy chuyện này ra ép hỏi. Đối mặt người khác bất thình lình làm khó dễ, thiền sư chỉ cười nói bốn chữ ‘hoa sen giữa bùn’, khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục.”

Sau khi nghe xong câu chuyện này, ta vui sướиɠ nắm chặt vạt áo. Vũng lầy có thể nuôi dưỡng được hoa sen, xuất thân tiện nô cũng có thể tu thành chính quả, vậy ta thì sao? Vì cớ gì ta không thể làm hoa sen giữa bùn?

Không có người nào là trời sinh tiện mệnh, chỉ có người đắm mình truỵ lạc.

Đối với Hạ Thành Huân, có thể hắn chỉ vì thân phận của ta nên mới nhớ đến điển cố này, nhưng chính chuyện này đã đánh thức hạt giống mà mẫu thân gieo trong lòng ta.

Ta đã thành công rời khỏi Vân phủ, chỉ cần ta không buông tay, tiếp tục đi về phía trước, chưa chắc không thể sửa cái gọi là tiện mệnh này.

“Tất cả sách trong phòng này ngươi muốn xem thì cứ xem, nhưng tuyệt đối không thể đem sách sử, kinh văn, triết lý ra khỏi Tàng Thư Các, càng không được đem sách đến thư phòng!”

Mẫu thân nói “Đọc sử khiến người ta mở mang đầu óc”, Đại Khải lại dùng triết lý thống trị thiên hạ, hắn thân là thân vương tông thất, tại sao lại tránh những thứ kia như rắn rết?