Chương 7

Phương Vân thị thường xuyên ra vào hoàng cung, ta cũng không yêu cầu bà ấy che che giấu giấu, bởi vì ta biết dù sao chúng ta cũng không gạt được Trương Thắng, chi bằng cứ quang minh chính đại, ngược lại còn có thể giảm bớt sự nghi ngờ.

Đương nhiên, lấy sự kiêu ngạo tự phụ không ai bì nổi của hắn, hẳn là cũng không để mắt đến một thứ nữ tiện tịch và goá phụ như chúng ta, càng không cảm thấy chúng ta có khả năng phá hủy nghiệp lớn của hắn.

Lòng trung thành tận tụy của Vương Khang dành cho Đại Khải thật sự là trời đất chứng giám, chỉ là bị Trương tặc chuyên quyền chèn ép, ông ấy cũng không tiện liên lạc với Hạ Thành Huân, bởi vậy mới mãi không thể giúp đỡ được gì.

Hiện giờ có Phương Vân thị liên lạc trong ngoài, hơn nữa dâng lên mỹ nhân kế, hắn đương nhiên vui mừng đồng ý.

Vì vậy, Phương Vân thị đem nhạc cơ trong phủ là Mai Cơ đưa cho Vương Khang. Vương Khang thu nàng làm con gái nuôi, sau đó mở tiệc mời con trai nuôi của Trương Thắng là Lữ Anh, làm Mai Cơ đứng bên cạnh hầu rượu, gắp đồ ăn.

Lữ Anh là loại người háo sắc, từ đầu buổi tiệc vẫn luôn đắm đuối nhìn Mai Cơ. Vương Khang thấy vậy bèn chủ động nói mấy ngày sau sẽ đưa Mai Cơ đến Lữ phủ.

Lừa xong Lữ Anh, Vương Khang lại mở tiệc chiêu đãi Trương Thắng, lần này ông trực tiếp tặng Mai Cơ cho hắn. Trương Thắng vừa ôm Mai Cơ đi, Vương Khang đã vội vàng báo cho Lữ Anh là Trương Thắng hoành đao đoạt ái.

✿ Hoành đao đoạt ái (横刀夺爱): Thành ngữ trong tiếng Hán, ý chỉ kẻ thứ ba bất chấp thủ đoạn cướp đi người yêu của người khác. Ngoài ra còn có nghĩa rộng hơn là c.ư.ớ.p đoạt tài nguyên hoặc cạnh tranh với người khác bằng những thủ đoạn hèn hạ.

Trương Thắng và Lữ Anh bởi vậy mà nảy sinh hiềm khích, Mai Cơ lại thường xuyên khóc lóc kể lể với Lữ Anh rằng mình yêu Lữ Anh nhưng lại bị Trương Thắng c.ư.ỡ.n.g ép, khiến cho Lữ Anh đối với nàng nhớ mãi không quên, thường xuyên lén lút hẹn gặp.

Chuyện này cuối cùng vẫn không qua mắt được Trương Thắng. Hai người bị Trương Thắng ‘bắt gian tại trận’, Trương Thắng giận dữ cầm kiếm muốn g.i.ế.t c.h.ế.t Lữ Anh, nhưng Lữ Anh phản ứng nhanh nhạy, may mắn kịp thời thoát thân.

Vừa đến trước mặt Trương Thắng, Mai Cơ lại dùng lý do thoái thác, nói rằng Lữ Anh nhiều lần c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c nàng, không đem Trương Thắng để vào mắt.

Phụ tử hai người từ đây chính thức phản bội, Vương Khang nhân cơ hội này mà mượn sức Lữ Anh, khua chiêng gõ mõ làm ra vẻ một trận, ý đồ muốn g.i.ế.t c.h.ế.t gian tặc Trương Thắng.

Sau khi sắp xếp thoả đáng, Lữ Anh lấy lý cớ xin lỗi mà mở tiệc chúc thọ cho Trương Thắng. Hai người dù sao cũng là phụ tử nhiều năm, chuyện cũng đã qua, Trương Thắng không còn giận Lữ Anh như trước nữa.

Ai ngờ chính sự lơi lỏng không cảnh giác này lại khiến cho Trương Thắng sa vào bẫy rập của Vương Khang và Lữ Anh.

Tin tức truyền vào trong cung, ta và Hạ Thành Huân nhìn nhau rơi lệ. Hắn đứng giữa Ngự Hoa Viên hưng phấn bế ta lên, hôn lên giữa trán ta, lại hái một cành hồng mai cài lên tóc ta.

“Uyển Nhi, từ nay về sau không ai có thể chia cách trẫm và nàng!”

Ta vùi đầu vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn. Hắn kề sát vào tai ta nhỏ giọng thì thầm: “Chúng ta sẽ có rất nhiều con cái, mỗi ngày chạy theo chúng ta gọi ‘a cha’, ‘a nương’!”

✿ Cha và nương là cách xưng hô cha mẹ thời cổ đại.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn cười: “Mấy đứa nhỏ tốt nhất là thông tuệ tuấn tú giống bệ hạ!”