Chương 3: VƯƠNG GIA MUỐN VIÊN PHÒNG.

Tà dương đỏ rực, Liên Thành trong mắt quang ảnh càng thêm u ám, thấy nàng chuẩn bị “sơn thuỷ không gặp lại” mà chuồn mất, đưa tay liền nắm được cổ của Minh An công chúa, giống như đang bóp lấy một con mèo con nghịch ngợm, “công chúa đây xem hoà thân là trò đùa trẻ con?”

“chỉ là không muốn làm chướng mắt của ngài thôi, vương gia sao lại không phân tốt xấu thế chứ?” Nàng giãy giãy mấy cái cùng không thoát được bàn tay độc ác của Vương gia, trong lòng bây giờ chuyển sang từng trận buồn nôn, nghiên người một bên che miệng nôn khan đến kịch liệt.

Hơn nửa ngày sau, vương gia mới buông lỏng tay, nàng ngửa đầu quyết tâm liều mạng, “vương gia đại nhân, chúng ta người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta có hỉ.”

Lời ngầm: thả ta tự sinh tự diệt, tránh khỏi ngươi thấy ta lại khó chịu .

Liên Thành măt đột nhiên biến sắc…..Cùng ngày đón dâu, Vương phi của hắn có tin vui….

Kim sắc tà dương, sắp bị đêm đen nuốt chửng.

Kinh Bắc Vương gia Liên Thành một tay ôm theo Minh An công chúa về doanh trướng, đêm tối chân chính đánh tới.

Trên bàn một bát thuốc, cũng thâm đen giống như bóng đêm bên ngoài kia.

Đôi mắt cuồng dã của y nhìn thẳng khuôn mặt lớn chừng bàn tay, “là ngươi chính mình uống, hay là bản vương đút ngươi uống.”

Hắn tựa hồ như cho nàng được lựa chọn, nhưng nàng lựa chọn cái nào, cũng đều là tử lộ.

Đúng thật là quá ngu ngốc ngây thơ, cho rằng nói thật, người ta sẽ thả cho nàng đi. Thế nhưng nàng là công chúa hoà thân, liên quan đến chiến sự của hai nước.

Một cỗ tức giận làm lòng nàng tán loạn, bỗng nhiên ngẩn mặt lên, mang theo mấy phần quật cường giảo hoạt, “ vương gia đại nhân, ngài nói xem, nếu như bản công chúa chết, vị hoàng đế ca ca của ngài có nhân cơ hội này mà san bằng Kinh Bắc Vương phủ hay không đây?”

“Bản vương bình sinh hận nhất là bị người uy hϊếp.” Liên Thành mỗi chữ như rơi vào nước lạnh, hàn ý trong mắt sắc bén, phản phất như dùng ánh mắt có thể đem người gϊếŧ chết.

Nàng nở nụ cười xinh đẹp, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên một cái móc câu đầy mỉa mai, không nói, cũng không nhìn hắn.

Liên Thành há có thể không hiểu ý của nàng? Đôi mắt tĩnh mịch, đưa tay dùng lực mà nắm lấy cằm của nàng, một tay khác cầm lấy chén thuốc.

Đứa bé này không thể lưu!

Khi đưa chén thuốc tới gần khoé miệng, hắn thấy được nàng giống như một con thú nhỏ rơi vào bẫy, giương mắt mà nhìn hắn, nước mắt loé lên.

Liên Thành phảng phất cảm thấy như bị kim châm vào tim, mạnh mẽ đem chén thuốc đập xuống nát nhừ, tức giận mà vung áo quay người rời đi.

Chu Ngư bị doạ đến cả tim cũng sắp rớt ra, ôi trời, nguy hiểm thật.

Xem ra nam nhận đều chịu kiểu này, đóng vai ngốc manh giả bộ yếu ớt đáng thương, coi bộ tốt hơn là đối địch với vương gia. Không có chuyện gì lại đi chế giễu người ta, lại còn xat muối vào vết thương đối phương đúng là không có chỗ tốt, nữ nhân uy hϊếp nam nhân thì càng không có chỗ tốt.

Nàng không biết là đầu óc bị đứt mất sợi dây nào rồi, lại dám cùng hắn công khai mua một tặng một. Còn khờ dại mà suy đoán, vương gia thái độ này là ngầm đồng ý cho nàng sinh hạ đứa bé này?

Dù sao chuyện Minh An công chúa bị cướp, cả nước trên dưới không ai không biết, cũng không có gì để giấu nữa. Coi như không có mất đi trong sạch, thế nhân cũng giống như vậy cho rằng nàng không còn trong sạch. Chỉ là có thể chắc chắn chuyện này, có thể trực tiếp bị vương gia vắng vẻ ghét bỏ, không để ý đến nàng.

Dù sao vương gia không chịu thả nàng đi, chỉ sợ cũng sẽ không thật sự coi nàng là lão bà. Rất nhanh Chu Ngư liền phát hiện nàng đoán sai rồi.

Trời ạ, vương gia muốn viên phòng muốn viên phòng muốn viên phòng! Nam nhân này đến cùng là có biết tôn trọng phụ nữ có thai hay không đây?

Đêm nguyệt hắc phong cao, người người đều thấy vương gia tiến vào doanh trướng của công chúa.

Chậc chậc chậc…… Chu Ngư còn tưởng rằng vương gia nghe xong chuyện nàng có thai sẽ lập tức một cước mà đạp nàng đi, kết quả là hoàng toàn ngược lại.

Ai.. quan trọng là khẩu vị yêu thích.

Ánh mắt lăng tiễu của Liên Thành rơi vào trên đôi môi mỹ lệ tái nhợt của Chu Ngư, trong chốc lát bỗng hoảng hốt. Ống tay áo tuỳ ý vung lên, ánh nến bị dập tắt.

Chu Ngư cảm thấy cả người không tốt, ánh mắt chứa đầy điềm đạm đáng yêu trong bóng đem hoàn toàn không phát huy được tác dụng……Cái này cái này cái này, đây là muốn làm loạn thành dạng nào?

Hắn hành động vô cùng cấp tốc, ôm eo nhỏ của nàng dán chặt.

Nàng trong tay hắn, nhỏ yếu không đủ một nắm….. Dường như chỉ cần hắn hắn dùng sức một chút, liền có thể đem nàng mà vò nát.