Chương 22

Đoàng!

Tiếng súng vang lên, bị lệch!

Viên đạn lướt qua bên tai Văn Xuyên. Trong nháy mắt, La Tử Tùng cúi người bắt lấy thắt lưng Mạnh Đa, kéo mạnh người ra sau.

Mạnh Đa bị nắm đúng chỗ vết thương kêu lên thảm thiết, lập tức buông Văn Xuyên ra. Văn Xuyên chống hai tay vào lan can rơi xuống đất, vung tay đấm thẳng vào mũi Mạnh Đa.

Mạnh Đa giơ tay ôm lấy mũi, cúi xuống gầm lên giận dữ.

Văn Xuyên hít sâu, ho khan dữ dội. Cổ cậu bị bóp mạnh còn hằn rõ dấu vết ngón tay. Văn Xuyên ngẩng đầu, thấy Chung Hạo Sinh cầm súng, đang tiến về phía bọn họ.

“Đừng nhúc nhích.” Chung Hạo Sinh lạnh mặt nói: “Tôi cam đoan phát súng tiếp theo tuyệt đối sẽ không lệch.”

Những người ở trên nóc nhà chưa kịp đi, dồn lại đứng chen chúc ở cửa, hoảng sợ nhìn mọi chuyện đang diễn ra phía bên này. Chung Hạo Sinh đưa lưng về phía mọi người, nâng súng lên lần lượt di chuyển súng nhắm vào La Tử Tùng, An Tĩnh, Mạnh Đa, Văn Xuyên. Họng súng đen kịt giống như một cái miệng sắc nhọn đang chực chờ nuốt chửng máu thịt con người.

Vẻ mặt gã lạnh lùng, cổ áo bị gió thổi vỗ vào cằm, nói: “Văn Xuyên, qua đây.”

Mạnh Đa chắn trước họng súng: “Trả lại đứa bé cho tao!”

Chung Hạo Sinh không chút do dự nổ súng, đồng tử Văn Xuyên đột nhiên co rụt, người trước mặt mềm nhũn, ngã xuống.

“Cậu chủ Chung? Cậu chủ Chung! Cậu làm cái gì vậy?”

“Á–!”

“Tôi chỉ muốn sống! Tôi không cần gì cả! Cầu xin các anh! Tha cho tôi!”

Những người không chịu nổi đả kích, kích động hét lên ở đầu kia, Chung Hạo Sinh bực bội gầm lên: “Câm miệng!”

Đám đông lập tức im bặt, tất cả mọi người đỏ mắt, nhìn chằm chằm phía sau lưng hắn.

Văn Xuyên đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Mạnh Đa, trong máu Omega tản mát ra mùi hương dễ chịu, sau đó dần dần phiêu tán vào không trung trở nên cực kì nhạt.

Trong một nháy mắt, nét mặt Mạnh Đa trở nên thanh tỉnh, đưa mắt nhìn Văn Xuyên, há hốc mồm lại không nói ra lời.

Máu trào ra từ khóe miệng anh ta, mười ngón tay co quắp, nắm chặt quần áo của Văn Xuyên, toàn thân run rẩy.

An Tĩnh không nói một lời, nghiêm mặt cố gắng cầm máu cho anh ta. Cậu ta cởϊ áσ khoác của mình, ấn chặt vào vết thương đang không ngừng chảy máu, phát hiện nhịp tim đối phương đã càng lúc càng chậm, cơ thể cũng dần dần lạnh đi.

Không cứu được anh ta nữa. An Tĩnh mím môi, nhìn thoáng qua Văn Xuyên.

Văn Xuyên cúi đầu, áo sơ mi trắng như tuyết nhuộm máu, trên vạt áo có mấy dấu tay màu đỏ. Cậu nhìn Mạnh Đa đang gắng sức hít thở nhưng ánh mắt anh ta dần dần tan rã không còn nhúc nhích, đôi bàn tay nắm lấy quần áo cậu cũng buông ra rồi trượt xuống.

Chung Hạo Sinh uy hϊếp nói: “Văn Xuyên! Qua đây!”

Văn Xuyên ngồi trên mặt đất vẫn chưa hết bàng hoàng, An Tĩnh lo lắng nhìn cậu, “Văn Xuyên?”

La Tử Tùng nhìn Chung Hạo Sinh: “Rốt cuộc cậu có mục đích gì?”

Chung Hạo Sinh cười lạnh: “Người chết không cần biết.”

La Tử Tùng nghiến răng, cơ bắp mu bàn tay căng cứng, nổi gân xanh, ngẩng đầu hét lên về phía những người ở cửa: “Các người chỉ biết đứng nhìn thôi à? Chỉ biết phó mặc cuộc sống của mình vào tay một kẻ như vậy, không hề có chút phản kháng nào sao? Các người chỉ biết trông chờ người khác liều mạng chiến đấu, ra sức kiếm một đường sống cho mình nhưng lại không muốn chủ động tiến lên một bước! Vì sao người khác phải chịu trách nhiệm với sự sống chết của mấy người chứ?”

Văn Xuyên khẽ run rẩy. Cậu nhớ tới cảnh Mạnh Đa đứng ở hành lang tối tăm, cười với mình nói: “Tình huống càng tệ, cậu càng phải mạnh mẽ, không được cho phép mình gục ngã. Không ai có nghĩa vụ kéo cậu về phía trước, cậu phải biết tự chiến đấu cho chính mình.”

Chung Hạo Sinh bật cười ha hả giống như vừa nghe một chuyện cười: “Bọn họ thì biết gì? Bọn họ sẽ chỉ bảo vệ tính mạng của mình! Sắp chết đến nơi cũng chỉ sẽ nghĩ tới chính mình. Tại sao trên thế giới này có kim tự tháp, anh đã bao giờ nghĩ về việc đó chưa? Hả? Nếu không có các nguồn lực hỗ trợ, những người đó chỉ là những kẻ tầm thường, bất tài, vô dụng. Bọn họ không bao giờ nghĩ đến việc cống hiến sức lực bản thân cho người khác. Bọn họ sẽ chỉ ngồi đó và đưa ra đòi hỏi!”

“Anh chỉ cần cho họ một chút ngọt ngào, họ sẽ giống như những con cừu ngoan ngoãn chịu nhốt trong chuồng cừu. Anh nói gì họ nghe theo như thế.”

“Miễn là ngọn lửa không cháy trên người mình, họ sẽ không bao giờ biết đau đớn.”

Chung Hạo Sinh chỉ chỉ họng súng vào những người phía sau: “Cho dù tôi có bắn chết thêm một người nữa, bọn họ cũng sẽ không dám động dù chỉ một chút. Anh có tin không? Chỉ cần tôi nói nếu bắt được mấy người các anh là họ có thể sống sót, tôi có thể giữ cho họ rút lui an toàn, chắc chắn họ sẽ giúp tôi. Bạo lực cộng với sự đe dọa, thêm mồi nhử là “có được sự an toàn”, mọi chuyện đều không thành vấn đề.”

La Tử Tùng lạnh lùng nhìn gã, khóe mắt liếc về phía cửa ra vào một cái, lặng lẽ nhúc nhích bước chân đứng chắn trước Văn Xuyên và An Tĩnh.

Văn Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Anh La, tránh ra.”

La Tử Tùng sửng sốt, quay đầu nhìn cậu.

Sắc mặt Văn Xuyên trắng bệch, nhẹ nhàng đặt thi thể Mạnh Đa ở bên cạnh, chậm rãi đứng lên.

Chân của cậu hơi tê, hơi thở gấp gáp, cố gắng để giữ bình tĩnh.

Cậu vượt qua La Tử Tùng đi về phía trước, khóe môi La Tử Tùng giật giật, Văn Xuyên nhìn chằm chằm Chung Hạo Sinh bình tĩnh nói: “Nào! Bắn thẳng vào chỗ này này! Không phải ai cũng sợ chết. Anh có bản lĩnh thì bắn tôi đi! Bắn đi”

Cậu giơ ngón tay chỉ vào trán của mình, giọng nói như rít qua kẽ răng: “Anh muốn gϊếŧ mấy người Hạng Thần rồi mang theo tôi rút lui, tôi chỉ là quả cân kèm theo của anh, chết cũng không có gì đáng tiếc. Anh đạt được mục đích của mình, sơ tán được rất nhiều người đến nơi an toàn. Chỉ cần chúng tôi chết ở đây, anh sẽ cho nổ tung tòa nhà giảng dạy, sẽ không một ai biết đến những việc anh đã làm.”

Cậu gằn từng chữ, nói: “Không ai biết anh là hạ độc vào thức ăn, không ai biết anh lấy Omega làm mặt hàng giao dịch. Những người còn lại có thể đi được hay không cũng không quan trọng, bởi vì anh đã đạt được mục đích của mình. Dù thế nào cũng có thể giải thích rằng, trên đường rút lui đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đó là điều hoàn toàn có thể hiểu được, không ai có thể khống chế toàn bộ cục diện, đúng không?”

Trong đám đông nổi lên tiếng ồn ào, mọi người phẫn nộ, ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm lưng Chung Hạo Sinh.

Chung Hạo Sinh cười nhạo: “Bây giờ cậu nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì cả. Nào! Lại đây! Chúng ta cùng đi.”

Văn Xuyên lắc đầu: “Lúc này anh còn muốn đi? Chúng nó đã lên rồi, anh không nghe thấy động tĩnh dưới lầu sao?”

Chung Hạo Sinh cười âm hiểm: “Tôi cũng sẽ không tự tìm đường chết, đúng không?”

Văn Xuyên nhíu mày, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu khuôn mặt Chung Hạo Sinh: “Những người ở bên ngoài giúp anh kéo dài thời gian, làm nổ tung bức tường, không thể chỉ vì anh mà hy sinh cơ hội rút lui của bọn họ. Rốt cuộc các người đang che giấu cái gì?”

Lúc này Văn Xuyên đã đến gần Chung Hạo Sinh, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng một cánh tay.

Chung Hạo Sinh không hề phòng bị, cười nói: “Một ngày nào đó cậu sẽ biết.”

Gã giơ tay muốn kéo Văn Xuyên. Trong nháy mắt ấy, Văn Xuyên lạnh lùng cầm lấy tay đang cầm súng của Chung Hạo Sinh, sắc mặt không thay đổi, mạnh mẽ nâng ngược lên. Trong một cái chớp mắt, họng súng Chung Hạo Sinh cướp cò, bắn thẳng lên trời. Tay còn lại của Văn Xuyên nắm chặt dao găm, đâm thẳng vào ngực Chung Hạo Sinh.

Tay cậu vẫn còn run rẩy nhưng nắm con dao cực kì ổn định.

Chung Hạo Sinh hoàn toàn không ngờ Văn Xuyên thật sự không sợ chết, mặt đối mặt dám làm ra hành động như vậy, quả thật không chuẩn bị kịp.

Vẻ mặt gã vặn vẹo, lập tức giơ tay ngăn cản. Dao găm đâm vào cánh tay gã, ghim sâu vào trong da thịt. Chung Hạo Sinh phẫn nộ kêu một tiếng, đang muốn nổ súng, từ trong đám người phía sau gã, một người nhanh chóng nhào ra, một tay vặn tay cầm súng của Chung Hạo Sinh.

“Rắc” một tiếng, cổ tay Chung Hạo Sinh bị bẻ gãy, súng rơi xuống đất.

“Á!”

“Á! Đồ khốn kiếp! A!”

Mặt Hạng Thần tràn đầy phẫn nộ, đè ngã Chung Hạo Sinh xuống đất, đầu gối đè lên lưng đối phương, một tay vặn ngược tay đối phương, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Văn Xuyên.

Giờ khắc này toàn thân hắn tản ra pheromone khiến tất cả mọi người tê dại da đầu, không thể không lui lại về phía sau, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, nổi da gà.

“Cậu muốn chết à? Một phát súng kia rất có thể sẽ bắn trúng cậu!” Giọng Hạng Thần khàn khàn, gằn từng chữ nói, trong mắt vằn lên tơ máu đáng sợ.

Bây giờ Văn Xuyên mới phát hiện ra, xụi lơ trên mặt đất, chân hơi mềm nhũn đứng dậy, nhưng sắc mặt vẫn cao ngạo, lạnh lùng, nói: “Tôi biết anh ở đây.”

Khi những người ở cửa phát hiện Hạng Thần trở về, không ai cảnh báo Chung Hạo Sinh. Bọn họ tự giác tạo thành bức tường người, giấu Hạng Thần trong đó.

La Tử Tùng phát hiện ra sự xuất hiện của Hạng Thần đầu tiên, cố ý nói chuyện để đánh lạc hướng sự chú ý của Chung Hạo Sinh. Thời điểm Văn Xuyên chen qua anh vượt lên trước, La Tử Tùng lấy dao găm nhặt được khi đánh nhau với Chung Hạo Sinh kín đáo nhét vào tay cậu, nhanh chóng nói một tiếng “Hạng Thần”.

Anh chỉ nói hai từ, hòa lẫn vào tiếng gió, không ai để ý thấy, nhưng Văn Xuyên lại hiểu ý.

Hạng Thần khí thế bừng bừng, trừng mắt nhìn Văn Xuyên một cái, tức giận nói về phía sau: “Đều đứng sang phía bên này cả đi! Tang thi sắp lên rồi!”

Hắn vừa dứt lời, một vụ nổ khác xảy ra ở tầng dưới. Toàn bộ tòa nhà giống như hơi lung lay.

Tất cả mọi người hoảng sợ hét lên. La Tử Tùng nằm sấp trên lan can nhìn xuống, toàn thân nổi da gà.

Một bầy tang thi đã tập trung kín cả sân chơi, giống như biển xác chết biết đi trập trùng. Thậm chí, một số tang thi bắt đầu trèo lên tòa nhà giảng dạy, tốc độ không hề chậm.

Cửa bị phá vỡ, Hạng Khôn kéo Dương Khánh và đội cứu hộ xông vào, lập tức quay người đóng cửa lại.

Nhưng điều này không có ích gì, một cánh cửa sắt nhỏ không thể ngăn nổi cơn sóng tang thi.

Họ không còn lối thoát.

Chung Hạo Sinh cười to: “Đều phải chết!

Hạng Khôn nhìn Chung Hạo Sinh bị đè trên mặt đất, trên cánh tay còn ghim một con dao găm, nhíu mày.

Dương Khánh đưa tay lau mồ hôi trên mặt, cả người ướt đẫm, tay run rẩy không cầm nổi súng, ngồi bệt xuống đất, nói: “Bây giờ phải làm thế nào?”

“Trực thăng sẽ sớm quay lại, cố gắng chống đỡ đến lúc đó.” Hạng Thần nói.

Hạng Thần đứng dậy, để cho những người khác dựa vào lan can trên nóc nhà.

La Tử Tùng tiến lên vài bước sóng vai cùng hắn. Hạng Khôn ném vũ khí qua, La Tử Tùng giơ tay tiếp nhận. Mấy người chắn ở phía trước, họng súng hướng về phía cửa sắt.

Họ cũng đặt một quả bom hẹn giờ ở đầu cầu thang cuối cùng. Khi tiếng nổ nối tiếp phát ra, trần nhà sụp đổ, cửa sắt bắt đầu biến dạng, tiếng gầm của tang thi vang lên từ tầng dưới như thể cánh cửa địa ngục vừa được mở ra.

Hạng Thần lấy điếu thuốc trên tai xuống, ngậm trong miệng, ung dung nói: “There is only one thing we say to Death…”[1]

La Tử Tùng nở nụ cười, học Theo Hạng Thần huýt sáo, tiếp lời: “Not today. “

Văn Xuyên đứng lên: “Not today.”

Tay An Tĩnh nắm chặt thành quyền đứng bên cạnh La Tử Tùng, nâng hàm lên: “Not today!”

Hạng Khôn và đội cứu viện quay đầu nhìn bọn họ một cái. Hạng Khôn cười rộ, hô lên: “Not today!”

Đám đông đứng trước lan can, dù đang khóc lóc cũng hét lên: “Not today!”

Tiếng nổ lớn vang lên, cửa sắt bị đập biến dạng. Từ phía bên ngoài lan can, tang thi bò lên, một tay nó siết chặt cổ một người bên lan can, há mồm cắn xuống.

Đám đông la hét tranh nhau chạy trốn, cũng có người tiến lên giúp đỡ, đạp tang thi xuống.

Người bị tang thi cắn ôm lấy cổ của mình, máu chảy không ngừng. Máu chảy ra nhanh chóng chuyển sang màu đen, làn da xám trắng, vết thương mưng mủ diễn ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Nhưng… Ông ta không bị đột biến ngay lập tức.

Trong lòng Văn Xuyên sửng sốt, vọt tới bên cạnh người vừa bị cắn nói: “Ông là Beta?”

Đối phương đau đớn gật đầu. Chân tay bắt đầu trở nên cứng ngắc, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu trên cánh tay và trên mặt đã hơi hơi biến thành xanh đen.

An Tĩnh cũng phản ứng rất nhanh, nhanh chóng lấy từ trong chỗ hành lý đã đóng gói của họ ra hai ống tiêm.

Văn Xuyên nhìn vào mắt đối phương, nhanh chóng nói: “Xin lỗi, chúng tôi cần rút một ít máu của ông. Điều này có lẽ sẽ hữu ích cho việc nghiên cứu vắc-xin sau này. Ông có đồng ý không?”

Đó là một Beta nam trông rất bình thường. Sau thời gian dài phải chạy trốn và tranh đấu giữa sự sống và cái chết, ông ta nhìn khá yếu đuối và suy nhược, cơ thể cũng vô cùng gầy yếu.

Bây giờ ông ta có lẽ cũng biết mình không thể sống được bao lâu nữa, cố gắng nói bằng giọng khàn khàn: “Đồng, đồng ý, cho, cho tôi, một ân huệ…”

Mắt ông ta đẫm lệ, đồng tử dần chuyển sang màu xám, sắp không thể nhìn thấy gì nữa.

“Xin…Xin cho tôi một ân huệ… Tôi không muốn…không muốn trở thành như thế…”

Văn Xuyên gật đầu, nhìn An Tĩnh. An Tĩnh nhanh chóng rút lấy hai ống máu từ ông ta. Máu đen dính dính rất khó hút, An Tĩnh lắp đặt ống kim cẩn thận, quay đầu gọi La Tử Tùng.

Văn Xuyên một mực theo dõi thời gian. Đã gần một phút, ông ta vẫn chưa hoàn toàn mù. Toàn thân bắt đầu co giật, giọng nói khàn khàn, máu đen dần dần chặn miệng vết thương. Ông ta không còn chảy máu, nhưng cơ thể bắt xảy ra biến dị rõ ràng.

Da của ông ta trở nên giống như vỏ cây khô, chỉ cần chạm vào sẽ bong tróc. Phản ứng của ông ta bắt đầu chậm lại, cánh mũi khẽ phập phồng, chú ý tới bên cạnh có một Omega. Ông ta không khống chế được mà run rẩy, muốn cắn xé Omega này. La Tử Tùng kéo Văn Xuyên ra, nhấc súng nhắm vào người đàn ông.

Người đàn ông đã không thể nói chuyện, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Ông ta nhắm mắt lại. Cuối cùng Văn Xuyên liếc mắt nhìn thời gian, La Tử Tùng nổ súng không chút do dự.

Văn Xuyên rất muốn biết khi nào ông ta sẽ biến dị, nhưng cậu đã hứa không thể để đối phương biến thành bộ dạng như vậy.

Ông ta muốn chết như là một “con người”, đó là lòng tự tôn cuối cùng của ông ta.

La Tử Tùng quay đầu nhìn An Tĩnh. Sắc mặt cậu ta bình tĩnh, cụp mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.

Văn Xuyên ngồi xổm xuống bên cạnh cái xác. Cậu lặng lẽ lấy con dao dùng để phẫu thuật từ trong túi xách ra. Trước tiên, Văn Xuyên nắm tay xác chết xin lỗi, sau đó cắt thịt từ những vết thương khác nhau bỏ vào chai đã chuẩn bị, đánh dấu rồi niêm phong lại cẩn thận.

La Tử Tùng không biết bọn họ đang làm cái gì. Anh đi tới bên lan can, bắn xuống dưới khiến cho những tang thi bò đến gần đều bị rơi xuống.

Khoảnh khắc cửa sắt bị đập vỡ, Hạng Khôn ném lựu đạn ra. Nhiệt độ cao do vụ nổ gây ra khiến người ta không thể chịu đựng được. Mảnh vỡ của cửa sắt văng khắp nơi. Mặt, cánh tay, chân của Hạng Thần đều bị mảnh vỡ làm cho trầy xước.

Hắn giống như không cảm thấy đau đớn, nâng một khẩu súng hỏa lực lớn, bắt đầu bắn phá. Dương Khánh giúp hắn nạp đạn, cả khuôn mặt bị ám khói đen xì, tay bị bỏng do vỏ đạn bật ra va phải, trông khá chật vật.

Mọi người trong đám đông lần lượt tiến lên hỗ trợ. Chung Hạo Sinh bị ném ở góc, cầm cánh tay gãy của mình, mỉm cười quỷ dị.

Ở phía xa, cuối cùng cũng xuất hiện tiếng ồn của máy bay trực thăng cứu viện, mọi người mừng rỡ, hò hét điên cuồng.

Có người khiêng bình xịt hướng về phía cửa chính, phun lửa xuống dưới để cản tang thi. Hạng Thần giận dữ nói: “Đừng phun lửa! Trực thăng sẽ không xuống được!”

Ngọn lửa bùng lên. Máy bay trực thăng làm cuộn lên luồng không khí khiến ngọn lửa bay loạn xạ, cháy dữ dội hơn.

Máy bay trực thăng hạ cánh, phi công hét lên: “Lên đây! Nhanh lên! Lần rút lui cuối cùng!”

Tòa nhà rõ ràng không thể chống đỡ được đến lần giải cứu tiếp theo, Đây đã là cơ hội cuối cùng cho tất cả mọi người.

Chung Hạo Sinh lăn lộn trong đám đông, bò vào trực thăng, lúc này không ai để ý tới gã.

Không có nhiều chỗ trống lắm, một số người do dự, khó khăn đưa ra quyết định, nhảy ra khỏi máy bay trực thăng. Một người nhảy xuống, nhiều người khác cũng nhảy xuống. Một số người đàn ông trung niên nhảy xuống, cúi xuống trong luồng không khí, hét lên: “Cậu đi đi! Thằng nhóc đó! Omega đó nữa! Đi lên!”

An Tĩnh còn đang ngây ngốc bị La Tử Tùng xách cổ áo ném thẳng vào trong trực thăng. Cậu ta luống cuống, muốn đi xuống lại bị La Tử Tùng đè bả vai lại.

“Hãy sống thật tốt! Cậu còn một chặng đường dài để đi.” La Tử Tùng trầm giọng nói.

Trên người anh mang theo hơi khói thuốc súng, một bên mặt còn bị ám khói trông xám xịt nhưng khuôn mặt điển trai của anh trong ánh lửa lại giống như một chiến thần. Hốc mắt An Tĩnh đỏ lên, cuống quýt giữ chặt cổ tay La Tử Tùng.

Cậu ta cũng biết bây giờ không còn lựa chọn nào khác, mạnh mẽ cúi đầu cắn một cái vào cổ tay La Tử Tùng. Cậu cắn rất mạnh, cắn chảy máu, có thể thấy được dấu răng rõ ràng.

“Anh nhất định phải sống, còn sống tới tìm em!” An Tĩnh hét lên.

Văn Xuyên cũng bị Hạng Thần ném vào khoang máy bay, Hạng Khôn ở phía sau hô: “Những người có thể đi lên đều đi lên đi! Nhanh lên!”

Văn Xuyên đưa tay nắm chặt lấy cổ áo Hạng Thần. Cậu không nói nên lời, hốc mắt đỏ bừng, môi run rẩy, chỉ là không ngừng lắc đầu, nét mặt mang theo sự hỗn loạn và không cam lòng.

Hạng Thần cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn cậu một lát. Sau đó, trong tiếng nổ kịch liệt cùng tiếng gió thổi, một tay hắn đỡ lấy cổ cậu, cúi đầu hôn xuống.

Chú thích:

[1] Một câu nói của nhân vật Syrio Forel trong loạt phim nổi tiếng Games of Thrones (Trò Chơi Vương Quyền): “There is only one God and his name is Death. And there is only one thing we say to Death.” – “Not today.” (“Chỉ có một vị Thần và tên của gã là Thần Chết. Và chỉ có một điều chúng ta nói với Thần Chết.” – “Không phải hôm nay.”)