Chương 23

Ngọn lửa theo mái nhà lan xuống, không ngờ lại có tác dụng bảo vệ làm cho tang thi trèo lên vách tường bê ngoài bị bắt lửa gào thét ngã xuống. Ngọn lửa trên người chúng lại dính vào tang thi khác, cháy lan ra. Dưới sân lập tức hóa thành một biển lửa, mùi thịt cháy khét theo gió truyền đến khiến người ta buồn nôn.

Phi công làm động tác chào điều lệnh với Hạng Khôn và đồng đội của đội cứu viện, mở cửa bỏ lại mấy gói hàng, lập tức cất cánh.

Cửa khoang máy bay bị Hạng Thần đóng lại, Văn Xuyên nhào tới bên cửa sổ sững sờ nhìn hắn. Một tay cậu che miệng, còn chưa hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Hạng Thần và La Tử Tùng đứng ở phía dưới, tiêu sái giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, đặt nghiêng từ đuôi lông mày làm dấu hiệu chào, anh tuấn đến mức khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Đằng sau bọn họ, là mái nhà chìm trong biển lửa, cánh cửa sắt biến dạng vỡ vụn và tiếng súng nổ liên tục. Hạng Khôn đội mũ bảo hiểm, cởϊ áσ khoác lộ ra cơ bắp cường tráng, mồ hôi theo đường cong cơ thể trượt xuống. Ông chỉ huy Dương Khánh đi nhặt gói hàng, lại mắng Hạng Thần: “Còn ở đó mà ra vẻ đẹp trai! Muốn sống thì lại đây! Nhanh lên!”

Máy bay trực thăng nhanh chóng bay lên cao, người trên mái nhà và biển lửa trên sân chơi trở thành một điểm rất nhỏ. Ánh sáng đỏ rực bao quanh giống như tách biệt tòa nhà giảng dạy thành một thế giới khác, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại quá xa xôi. Trái tim Văn Xuyên thắt chặt, mãi đến lúc này cậu mới phát hiện mình thế mà lại quên thở, ngực nghẹn ra cảm giác đau đớn như kim châm.

Cậu cúi đầu thở hổn hển. Trong cabin rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc nức nở.

An Tĩnh cúi đầu ngẩn người trong chốc lát, tầm mắt chợt nhận ra một bóng dáng quen thuộc. Cậu ta quay đầu nhìn, vậy mà lại thấy Chung Hạo Sinh đang ngồi ở chếch phía sau. Gã cố ý co người lại nên không ai chú ý tới gã.

An Tĩnh đứng dậy: “Sao anh lại ở đây?”

Ngay lập tức, những người còn lại cũng lấy lại tinh thần hét lên: “Ném hắn xuống!”

Cánh tay và cổ tay Chung Hạo Sinh đều bị thương nặng. Mặt gã đầy mồ hôi lạnh, khóe miệng kéo ra một nụ cười đắc ý. Gã lấy từ trong ngực ra một cái điều khiển từ xa.

Văn Xuyên quay đầu nhìn, trong nháy mắt cả người cứng đờ.

Đầu ngón tay của cậu tê buốt, lòng bàn tay lạnh lẽo, nói: “Anh muốn làm gì? Đừng làm bậy!”

Chung Hạo Sinh nói: “Trong tòa nhà giảng dạy có đặt bom, chỉ cần tôi ấn một cái, bọn họ đều đừng hòng sống sót. Đương nhiên trong tình huống đó, bọn họ cũng không thể sống nổi, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.”

Chung Hạo Sinh đe dọa: “Nếu mấy người ném tôi ra ngoài, tôi lập tức để cho bọn họ bồi táng cùng tôi.”

Mọi người vô cùng phẫn nộ, có người muốn cướp điều khiển từ xa của gã. Chung Hạo Sinh lập tức giơ cao tay, làm thế thủ lui vào góc, nói: “Các người suy nghĩ cho kỹ! Nếu như tôi không ấn, biết đâu bọn họ còn có một cơ hội sống sót!”

An Tĩnh sợ gã thực sự ấn nút, ngay lập tức giơ tay lên ngăn cản: “Đừng nhúc nhích!”

Mọi người nhìn về phía cậu ta và Văn Xuyên.

Lúc đó Văn Xuyên tận mắt nhìn thấy phi công vứt xuống mấy gói hàng. Mặc dù cậu không rõ bên trong chứa cái gì, nhưng có lẽ có thể giúp những người Hạng Thần bảo vệ tính mạng? Cậu không tin bọn Hạng Thần sẽ xảy ra chuyện. Trong ấn tượng của cậu, bất kể là tình huống gì Hạng Thần cũng có biện pháp phá giải nguy cơ. Hắn là người mang lại cho cậu hi vọng trong rất nhiều tình huống khó khăn. Ngay cả khi tưởng như không còn lối thoát nào, hắn vẫn có thể hóa giải được mối nguy, chưa bao giờ lùi bước trước nguy hiểm.

Bọn họ sẽ không có việc gì, không có việc gì.

Văn Xuyên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi lạnh lùng nói: “Chúng tôi sẽ không động đến anh. Anh để cái điều khiển xuống. Nếu anh ấn nó, tôi đảm bảo sẽ ném anh ra ngoài ngay lập tức.”

Chung Hạo Sinh huýt sáo, nói: “Tàn nhẫn như vậy cơ à? Cậu có thể xuống tay được không?”

Ánh mắt Văn Xuyên nhìn gã như nhìn một người đã chết. Cậu lướt qua con dao găm còn ghim trên cánh tay Chung Hạo Sinh, hờ hững: “Anh có thể thử xem.”

Chung Hạo Sinh nheo mắt lại, biết điều im lặng.

******

Mái nhà.

Trong ngọn lửa cháy rừng rực, mọi người mồ hôi ướt đẫm quần áo. Gió đêm thổi khiến ngọn lửa bốc cao hơn, giống như một con mãnh thú từ địa ngục giương nanh múa vuốt. Sàn nhà bắt đầu trở nên nóng bỏng, trong không khí có lẫn tiếng nổ tí tách.

Hạng Khôn mang theo súng, liên tục bắn ra cửa. Đạn đã dần tiêu hao đến những viên cuối cùng, mà đàn tang thi ngoài cửa vẫn nối liền không dứt.

Một số người trong đội cứu viện đã mở gói hàng rồi lấy những thứ bên trong ra. Mỗi gói chứa một ba lô chứa thuốc cơ bản, thực phẩm khô và một chai nước; Ngoài ba lô, còn có một thứ gấp lại, Hạng Thần lấy mở ra, mắt hắn lập tức sáng lên.

Đó là một cánh dù gấp gọn.

Hạng Thần nhanh chóng đếm số gói hàng, phát hiện số lượng gói hàng không đủ chia đều cho tất cả. Cánh dù một lần chỉ có thể lên một người. Hắn lập tức trầm mặc.

Người của đội cứu viện đã sớm đoán được. Bọn họ bình tĩnh nhét ba lô cho Hạng Thần và La Tử Tùng, lại thu dọn hành lý rải rác xung quanh, cố gắng nhét hết vào trong một cái túi để Hạng Thần xách theo.

Có vũ khí và một số thiết bị tích điện trong túi. Để giảm bớt sức nặng, quần áo và những thứ không cần thiết đều bị vứt lại.

“Hôm nay gió lớn…” Một đội viên cứu viện nói: “Khoảng cách trượt đủ để rời khỏi trường học. Tang thi đã bị thu hút hết đến đây, bên ngoài tạm thời an toàn. Đi nhanh!”

Tốc độ thao tác của đội cứu viện rất nhanh, mở cánh dù buộc vào người Hạng Thần và La Tử Tùng, kiểm tra xác nhận móc nối và dây đeo không thành vấn đề, quay đầu lại kéo Hạng Khôn.

La Tử Tùng không thể chấp nhận, nói: “Tôi là cảnh sát! Tôi không thể…”

Các thành viên trong đội nhìn anh, vỗ vai anh nói: “Chúng tôi là đội cứu viện, đây là chuyện chúng tôi nên làm. Nếu anh là cảnh sát, anh càng thấu hiểu điều này, đúng không?”

La Tử Tùng trầm mặc cắn chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên.

Hạng Khôn chỉ nhìn thoáng qua liền nói: “Các cậu đi đi!”

Đồng tử Hạng Thần đột nhiên co rụt.

Lúc này, Dương Khánh cũng bị buộc vào cánh dù. Cậu ta đứng trên nóc nhà, hai chân hơi run rẩy, nói lớn: “Thứ này dùng như thế nào?”

Hạng Khôn đi qua dạy cậu ta cách khống chế phương hướng, sau đó thử thử lực gió, nói: “Không cần lo cho tôi. Ai có thể đi hãy đi ngay. Nhanh lên!”

Những người của đội cứu viện không nói hai lời, nâng ông lên rồi buộc cánh dù vào người ông. Ngọn lửa càng lúc càng bùng lên lớn hơn, hoàn toàn che khuất cánh cửa dẫn đến mái nhà.

Bầy tang thi gào thét trong đám cháy lớn. Mấy người lúc trước từ bỏ cơ hội thoát thân cũng đã biến mất trong biển lửa. Mùi khét của thịt cháy, trộn lẫn mùi mỡ người ghê tởm truyền đến, Dương Khánh che miệng mũi, nôn ói liên tục.

Hạng Khôn giận dữ nói: “Thả tôi xuống!”

Các nhân viên cứu hộ đã đẩy ông đến mép mái nhà, chỉ còn lại một gói bưu kiện duy nhất.

Các thành viên trong đội mặt không biểu cảm, rất bình tĩnh, không ai từ chối khách sáo, chia theo độ tuổi nhanh chóng phân chia gói hàng, buộc cánh dù.

Hai người còn lại đứng thẳng làm động tác chào điều lệnh với Hạng Khôn. Đầu bọn họ đầy mồ hôi, môi mím chặt, hốc mắt bị nhiệt độ cao kí©h thí©ɧ đỏ bừng lên.

Hạng Khôn tức giận nói: “Tôi là cấp trên của các cậu. Không có đạo lý nào tôi lại rút lui trước!”

Các thành viên trong đội cùng hét lên: “Thiếu tướng! Ngài còn có thể đoàn tụ với con trai ngài, đây chính là an ủi lớn nhất đối với chúng tôi!”

Nội tâm Hạng Thần chấn động, nhanh chóng quay đầu lại.

“… Tôi tự hào về các cậu.” Hạng Khôn biết rõ bây giờ họ phải tranh giành từng giây từng phút. Ông nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đáy mắt đã khôi phục bình tĩnh nghiêm nghị. Ông cũng đáp lại các thành viên của đội cứu viện bằng một động tác chào điều lệnh, sau đó quát lớn: “Đi!”

Ông là người đầu tiên nhảy xuống, mở cánh dù ra nương theo chiều gió, cả người nhanh chóng được nâng lên, bay ra khỏi bức tường trường học.

Dương Khánh nhắm mắt lại, cắn răng nhảy xuống theo.

Hạng Thần quay đầu lại nhìn một lượt tất cả, tay nắm chặt thành nắm đấm, xoay người cũng nhảy xuống.

La Tử Tùng cũng chào hai người một cách đầy kính cẩn. Anh mở miệng nhưng rốt cuộc cũng không thể thốt thành lời. Lúc này, dù là cái gì cũng không cần thiết.

Cánh dù mở rộng được gió nâng lên cao, lướt qua đỉnh đầu của đàn tang thi. Dương Khánh không thể điều khiển cánh lướt được thuận lợi. Cậu ta đâm liên tiếp vào một vài cành cây, cuối cùng bị mắc trên một cái cây bên ngoài bức tường trường học.

Bởi vì địa thế cũng không bằng phẳng, không gian cũng không đủ thoáng nên nơi đáp không được ổn định. Trong nháy mắt sau khi tiếp đất, Hạng Khôn, Hạng Thần và một đội viên nhanh chóng ôm đầu trở mình, nhanh chóng đứng lên, lập tức gỡ bỏ dây đeo trên người.

La Tử Tùng trượt xa hơn một chút. Anh rơi xuống bệ cửa sổ tầng ba của tòa nhà dân cư đối diện trường học. May mắn là anh trèo được lên lan can, nếu không thì bị rơi xuống dưới cũng là một vấn đề lớn.

Hạng Thần nhận ra bên này là vị trí bọn họ đỗ xe lúc trước. Hắn lập tức ném chìa khóa xe cho Hạng Khôn, chỉ đường cho ông, sau đó đi giúp Dương Khánh.

Tay chân Hạng Thần lanh lẹ. Hắn giống như một con khỉ nhanh chóng trèo lên thân cây, lấy dao găm cắt đứt dây buộc, kéo Dương Khánh xuống.

Hạng Khôn lái xe xông tới, mấy người cùng lên xe, sau đó đi đón La Tử Tùng.

Trong gương chiếu hậu, mái nhà đã bị đốt cháy hoàn toàn. Cửa sổ ở tầng dưới tòa nhà giảng dạy bị vỡ, phát ra tiếng nổ khủng khϊếp, lập tức toàn bộ tòa nhà đột nhiên phát nổ.

Bắt đầu từ tầng trệt, một chuỗi những vụ nổ liên tiếp vang lên, lan rộng lên mái nhà. Mặt đất rung chuyển như đang trải qua trận động đất lớn. Đám bụi khổng lồ phủ kín mặt đất, khói dày đặc nhưng vẫn có thể nhìn thấy tòa nhà giảng dạy sụp đổ trong chớp mắt.

Hạng Khôn bất ngờ đạp phanh gấp, hốc mắt đỏ bừng, hung hăng đấm vào vô lăng một cái.

Tiếng còi xe vang lên, giống như tiếng ai oán. Mấy người trong xe đều không lên tiếng. Dương Khánh lau mặt bị ám khói đen, mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt lại.

Trên người La Tử Tùng có súng, trong khu dân cư chỉ có mấy con tang thi, cũng không đáng lo ngại.

Hạng Khôn lái xe ra đường lớn bên ngoài khu dân cư. La Tử Tùng vừa lao ra khỏi cửa, đột nhiên dừng lại một chút.

Anh nheo mắt lại, nhìn về phía một hướng nào đó. Hạng Khôn thò đầu, nhíu mày: “Nhanh lên!”

Hạng Thần cũng nhìn theo ánh mắt của anh. Trong nháy mắt, hắn cho rằng mình nhìn lầm, mạnh mẽ mở cửa xuống xe, đi về phía trước vài bước.

Tại ngã tư phía trước, nếu không nhầm đó là hướng cửa sau của trường đi ra, cũng là phía bên kia của bức tường bị thổi bay. Một số bóng người mang theo súng, ngậm điếu thuốc, cưỡi xe máy nhanh chóng chạy vào bóng tối. Đèn xe máy lóe lên một cái rồi biến mất, nhanh đến nỗi khiến mọi người nghĩ rằng đó là ảo giác.

Hạng Khôn nghi ngờ nói: “Có chuyện gì vậy? Vẫn có người còn sống?”

“Không có khả năng.” Hạng Thần nhíu chặt mày: “Ngay từ đầu Chung Hạo Sinh an bài người đi ngăn cản tang thi vào trường học. Những người đó đều không thể sống sót, con vẫn không hiểu những người đó làm vậy vì cái gì? Chẳng lẽ họ có nhược điểm gì bị Chung Hạo Sinh nắm được? Nhưng bây giờ, đối với họ còn có cái gì quan trọng hơn bảo vệ tính mạng?”

La Tử Tùng lên xe, nói: “Tôi thấy Lão Cẩu.”

Hạng Thần cảm thấy việc này có gì đó không đúng: “Anh chắc chắn?”

“Tôi chắc chắn.” La Tử Tùng gật đầu.

Dương Khánh không dám tin: “Làm sao có thể? Chung Hạo Sinh phái Lão Cẩu tự mình đi nổ tường vây. Gã đó làm sao có thể sống được?”

Tường vây nổ tung, đàn tang thi lập tức sẽ tràn vào, Lão Cẩu cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể thoát khỏi tình huống đó!

Đi nổ tường gần như là cục diện phải chết. Lúc đầu Dương Khánh còn tưởng Lão Cẩu là vì báo đáp ân cứu mạng của Chung Hạo Sinh. Nhưng nếu gã đó thực sự còn sống, điều này thực sự kỳ lạ!

Hạng Thần quyết định: “Đuổi theo bọn họ!”

Hạng Khôn lái xe theo nhưng rất nhanh bọn Lão Cẩu đã chia nhau tản ra. Hạng Khôn trầm giọng nói: “Chúng ta không rõ cụ thể tình huống của bọn hắn, lỡ đâu xung quanh còn có người của bọn họ, đối với chúng ta rất bất lợi.”

Hạng Thần đành phải buông tha. Hạng Khôn xoay vô lăng quay đầu. Mấy người rời khỏi thị trấn, chạy về phía thành phố J.

Lên đường huyện, đương nhiên Hạng Khôn càng quen đường. Sau khi đi một đoạn, ông nhanh chóng lái xe đưa bọn họ rẽ vào một con đường nhỏ không có người.

Đèn xe chiếu lên đường phía trước, bốn phía tối đen như mực, đưa tay ra không thấy ngón tay. Lúc này, thời gian đã gần bốn giờ sáng.

Hạng Khôn châm một điếu thuốc, hạ cửa sổ xe xuống. Gió đêm làm cho đầu óc nặng nề của mấy người tỉnh táo một chút.

Hạng Thần cởϊ qυầи áo, hai tay để trần. Trên người hắn có vết máu và vết bỏng bị mảnh vụn cửa sắt cào vào. Hắn chống một tay lên cửa sổ xe, hơi có chút mất tập trung.

Bầu không khí áp lực trong xe hơi dịu đi, Hạng Khôn nhìn con trai một cái, nói: “Cha thấy anh và Văn Xuyên ở chung rất tốt. Không phải anh không quen thằng bé kia à?”

Hạng Thần à lên một tiếng, không nói gì.

Dương Khánh ngồi ở ghế sau nói: “Văn Xuyên không phải là vợ Hạng Thần sao?”

Hạng Khôn sửng sốt một chút, lập tức nhướng mày ôi chao một tiếng.

La Tử Tùng cười cười, giải thích ngắn gọn cho Dương Khánh một lần: “Đó chỉ là kế tạm thời thôi.”

Dương Khánh nói: “Thì ra là như vậy? Tôi thấy anh Hạng rất để ý Văn Xuyên, không phải là diễn giả thành thật luôn đấy chứ?”

Lúc nãy, Hạng Khôn và Dương Khánh không có thời gian bận tâm đến mấy người Văn Xuyên nên đương nhiên cũng không chú ý tới Hạng Thần hôn Văn Xuyên.

Nhưng lúc ấy La Tử Tùng ở bên cạnh, nhìn thấy rõ ràng, nghe vậy cũng không lên tiếng. Anh chỉ nhìn Hạng Thần trong gương chiếu hậu một cái.

Hạng Thần nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế, hồi tưởng lại nụ hôn vội vã kia, tâm tình cũng rất phức tạp.

Đó chỉ là một nụ hôn nhanh như chuồn chuồn lướt nước. Hắn vẫn chưa nếm được hương vị của đối phương, chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại lại mang theo chút lạnh lẽo, còn có sự kinh hoàng và mờ mịt trong đáy mắt đối phương ở cự ly gần.

Hắn cũng không phải thừa dịp lộ xộn, lợi dụng chiếm tiện nghi. Chỉ là trong nháy mắt đó hắn không biết mình có thể sống sót hay không, có lẽ cái chết đã ở ngay trước mắt. Nội tâm hắn đột nhiên rất bình thản, chuyện mình muốn cái gì cũng trở nên vô cùng rõ ràng. Hắn chỉ muốn hôn cậu, nói muốn ngăn chặn sự bất an bên trong lòng cũng đúng, hay nói là để an ủi đối phương cũng được. Hoặc là trong nháy mắt ấy, chút dao động và luyến tiếc đột nhiên sinh ra.

Hắn chỉ là muốn hôn người ấy mà thôi.

Hạng Thần không kiềm chế được nghĩ, không biết lúc này Văn Xuyên sẽ có tâm tình và nét mặt gì? Một người luôn bình tĩnh, và có khả năng tự kiềm chế như cậu, sẽ khóc vì hắn ư? Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lười biếng nhếch khóe miệng, có hơi chờ mong thời khắc gặp lại.

— HẾT QUYỂN I —