Chương 5: Tôi Có Cao Lên....

Bạch Niệm ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Yến Thế Luật trong ánh hoàng hôn đầu tháng 9.

Hoàng hôn vàng ấm áp rơi trên khuôn mặt trắng sứ của anh, khiến khuôn mặt lạnh lùng của anh cũng trở nên hòa nhã hơn nhiều.

Bạch NIệm thở phào nhẹ nhõm như nhìn thấy cứu binh kêu lên: "Yến Thế Luật!"

Bởi vì sắc mặt Bạch Niệm nhanh chóng thay đổi, Bạch Niệm sửng sốt một chút, nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay của cậu ta trốn ở phía sau Yến Thế Luật.

"Yến Thế Luật?" Nhìn Bạch Niệm trốn ở phía sau, Hà Tiêu cau mày không hài lòng, cảm thấy không hài lòng khi lãnh thổ của mình bị xâm chiếm.

Cậu ta tiến lên một bước, trầm giọng nói: " Cậu làm gì ở đây?"

Yến Thế Luật: "Đây là ký túc xá của tôi."

Bạch NIệm ngạc nhiên ngẩng đầu lên chỉ thấy giọng nói của Yến Thế Luật không nhanh không chậm, đôi mắt lạnh lùng sau cặp kính sắc bén đối đầu với Hà Tiêu

Hà Tiêu quét qua anh một cái mơ hồ nhận ra người trước mặt không dễ đối phó.

Cậu ta ngược lại không sợ, nhưng đúng là cậu ta đã chặn đường người khác trước. Nhưng nếu bây giờ tiếp tục ngược lại là cậu ta chuyện bé xé ra to.

Hai người họ đối mặt ở cửa một lúc, sau đó Hà Tiêu khịt mũi, cậu ta quay người sang một bên để Yến Thế Luật vào phòng.

Xung đột biến mất ngay lập tức.

Bạch Niệm thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Yến Thế Luật một cái rồi quay người rời đi.

Cậu đã hẹn ăn tối với Quý Hiểu Trạch, Bạch Niệm đã trì hoãn rất lâu. Cậu đến muộn nhưng khi xuống lầu thì nhận ra Quý Hiểu Trạch vẫn chưa đến.

Lấy điện thoại di động ra, Quý Hiểu Trạch đã gửi tin nhắn cho cậu 5 phút trước.

Quý Không Nhỏ: [Xin lỗi, Tiểu Bạch Bạch nhưng một đàn em dễ thương đã mời tớ đi ăn tối. Cậu tư ăn đi nhó!

Bạch Niệm trả lời [Được] và cất điện thoại đi tới nhà ăn.

Không ngờ, Yến Thế Luật cũng xuống ăn và cùng cậu đi bộ đến căng tin.

Bạch Niệm do dự một lúc rồi đi tới nói cảm ơn với anh ấy.

"Cảm ơn?" Yến Thế Luật vô cảm liếc nhìn cậu, rồi lặp lại hai từ đó một cách kỳ lạ.

Bạch Niệm : ?

Yến Thế Luật: "Cậu có thời gian để cảm ơn tôi, không bằng dùng thời gian đó để luyện tập chạy bộ nhiều hơn."

Bạch Niệm: ?

"Nó cùng chạy bộ có quan hệ gì?"

Yến Thế Luật nhẹ khịt mũi, lạnh lùng nói: "Lúc đó ở trước mặt tôi không phải cậu chạy à? Sao đứng trước mặt Hà Tiêu thì dưới chân mọc rễ à? "

Bạch Niệm: "..."

"Tôi lúc đó là không phản ứng kịp, tôi lại không phải cố ý..."

Bạch Niệm còn chưa nói xong, sau lưng đột nhiên truyền tới thanh âm: "Này, Yến ca, là chua rồi sao?"

Cùng với giọng nói đó, một nam sinh cao lớn xuất hiện trước mặt cậu, và tò mò nói: "Đây chính là người đã từ chối cậu sao?"

Bạch Niệm ngẩng đầu liền thấy người vừa nói có mái tóc nâu được uốn, nhìn có chút quen mắt.

"Trương Lễ Dương," Yến Thế Luật lặng lẽ nhắc nhở, "Đây là Bạch Niệm."

Nghe thấy cái tên này, một khuôn mặt trẻ con chợt hiện lên trong đầu Bạch Niệm, cậungạc nhiên nói: "Trương Lễ Dương?" "

"Bạch Niệm?" Một giọng nói ngạc nhiên khác đồng thời vang lên.

"Là tôi!" Bạch Niệm hưng phấn gật đầu. .

"Đã lâu không gặp, không ngờ cậu cũng đến Đại học A." Trương Lễ Dương tiến tới ôm cậumột cách tự nhiên, "Không ngờ tới người đã từ chối Yến ca lại là cậu, nếu là cậu thì tớ hiểu"

"Tớ không có ý bỏ chạy," Bạch Niệm liếc nhìn Yến Thế Luật, thấp giọng giải thích: “Chỉ là lúc đó có quá nhiều người. …”

“Tớ hiểu,” Trương Lễ Dương cười, “Cậu từ nhỏ đã vậy."

Bạch Niệm: "Chỉ một chút thôi."

"Này, cậu sợ cái gì?" Trương Lễ Dương là một người hướng ngoại, nên rất tự nhiên chặn vai Bạch Niệm, đi về phía trước, “Chúng ta cùng ăn cơm đi, tớ sẽ giới thiệu cậu với mọi người gặp nhiều sẽ không sợ nữa ."

Trương Lệ Dương thực sự quá nhiệt tình và Bạch niệm cũng muốn cải thiện hơn chứng sợ xã hội của mình nên đã nửa vời đồng ý với đề nghị của cậu ấy.

Tuy nhiên, Bạch Niệm nhanh chóng nhận ra quyết định ăn tối cùng nhau thật tồi tệ đến mức nào.

Yến Thế Luật thực sự nổi tiếng, anh ấy giống như một bóng đèn di động, thu hút sự chú ý của vô số người.

Bạch NIệm chưa bao giờ bị nhiều người nhìn đến vậy. Cậu cảm thấy không được tự nhiên. Lúc đầu cậu cùng Yến Thế Luật sóng vai, nhưng khi đi một lúc, cậu dần dần trốn đằng sau anh ấy, và cuối cùng không thể nhận ra rằng họ đang đi cùng nhau.

Nhìn hai bóng dáng cao lớn trước mặt, Bạch Niệm yên lặng lui về sau.

Dù sao bọn họ cũng không để ý tới, buổi hẹn lần này coi như xong rồi. Sau khi rời đi thì gọi điện xin lỗi so với việc bây giờ nhắm mắt đi cùng thì tốt hơn.

Bạch Niệm ngẩng đầu lên nhìn cậu định nhân lúc Yến Thế Luật không chú ý thì chuồn đi, nhưng cậu không bao giờ ngờ rằng sẽ đυ.ng phải. ánh mắt lạnh lùng của anh.

Bạch Niệm: "..."

Trong căng tin ồn ào, Trương Lễ Dương chạy tới phía trước không để ý rằng Bạch Niệm bị tụt lại phía sau.

Yến Thế Luật chủ động đứng ở phía sau Bạch Niệm, chặn tầm mắt từ phía sau, sau đó hỏi cậu : "Cậu ăn gì?"

"A?" Bạch Niệm sửng sốt một chút, liếc nhìn thực đơn trên cửa sổ thản nhiên nói: "Sườn xào chua ngọt."

"Chỉ nhiêu đó?"

Yến Thế Luật hỏi cái này để làm gì?

Bạch Niệm có chút bối rối, thêm hai món nữa: "Còn Đậu phụ Mapo , Tố tam tiên."

*không biết món gì nên mình để nguyên gốc

Yến THế Luật: "Đưa thẻ ăn cho tôi, cậu đi giữ chỗ đi." "

"Hả? Ồ." Bạch Niệm liền nhận ra Yến Thế Luật muốn mua đồ ăn giúp liền ngoan ngoãn đưa thẻ ăn cho anh, tìm một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống.

Nhưng những chiếc bàn trong căng tin, dù trông sạch sẽ đến đâu cũng có chút dầu mỡ, Bạch Niệm vẫn nhớ rằng Yến THế Luật có bệnh sạch sẽ nên cậu đã dùng khăn giấy của mình lau bàn.

Sau khi làm xong mọi việc, Bạch Niệm ngồi một mình trên bàn và ngước nhìn Yến Thế Luật đang xếp hàng chờ. Không cần sự chú ý của mọi người, cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Bạch Niệm đâu?" Trương Lễ Dương cầm đĩa ăn lên nhận ra phía sau mình đã thiếu đi một người.

"Tôi để cậu ấy giữ chỗ." Yến Thế Luật trả lời, mở thẻ ăn của Bạch Niệm nhìn một cái ảnh Bạch NIệm trông thậm chí còn nhỏ hơn bây giờ, với chiếc cằm nhọn và đôi mắt sáng trong như một con mèo con.

"Thẻ ăn của Bạch Niệm?" Trương Lễ Dương bước tới và nhìn, thắc mắc nói: "Khi còn nhỏ trông giống con gái cũng được đi tôi còn có thể hiểu là chưa trổ mã. Nhưng bây giờ lên đại học rồi vẫn thanh tú giống một cô gái."

Yến Thế Luật liếc nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: "Nếu không thể nói thì im đi."

Trương Lễ Dương vô thức muốn phản bác, nhưng sau đó nhận ra rằng đó là nói con trai giống con gái thật không hay nên ngoan ngoãn im lặng.

Yến Thế Luật nhìn lại lần nữa, sau đó nhét thẻ bữa ăn của Bạch Niệm vào túi và quẹt thẻ bữa ăn của mình hai lần .

Xếp hàng không có nhiều người đợi một lúc Yến Thế Luật đi tới Bạch NIệm nhanh chóng đứng dậy, nhận lấy đĩa và nói "cảm ơn".

Trương Lễ Dương nhìn chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên thốt lên: "Quả nhiên một chút cũng không thay đổi."

Bạch Niệm: "Cái gì không thay đổi ?"

"Cậu," Trương Lễ Dương ngồi xuống bên cạnh cậu nói thẳng, "Trông vẫn giống như hồi học cấp hai. Thật sự khiến tôi Hoài nghi không biết có phải phương nam không nuôi người."

Bạch Niệm suy nghĩ một chút, thấp giọng biện hộ: "Tôi vẫn cao lên... ."

Hai chữ cuối cùng có chút yếu ớt.

Trương Lễ Dương lập tức cười: "Cậu cao bao nhiêu?"

Bạch Niệm lúc này đã ngừng nói chuyện về chiều cao trước mặt hai người đàn ông cao gần 1,9 mét như đang tự hạ nhục mình.

Bạch Niệm không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên cúi đầu nhét cơm vào miệng, như thể ăn nhiều sẽ cao hơn.

Cậu ăn hơi vội, má phồng lên nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, giống như một con cá vàng nhỏ đang phình ra.

"Thật nuôi người." Yến THế Luật, người đã im lặng nãy giờ, đột nhiên nói.

"Hả?" Bạch Niệm bối rối ngẩng đầu lên, bởi vì trong miệng đang ăn giọng nói hơi mơ hồ, "Cái gì nuôi người?"

Yến Thế Luật không nói gì thêm.

Trương Lễ Dương liếc nhìn khuôn mặt của Bạch Niệm Một lúc sau đó nói "Ồ" đầy ẩn ý: "Thật sự là rất nuôi dưỡng."

Chưa thấy qua con trai phương Bắc lại thanh tú như vậy.

Bạch Niệm vẫn không hiểu: "Cái gì nuôi dưỡng con người? "

"Sườn heo nuôi người," Trương Lễ Dương hất cằm, "Cậu cao lên rồi, ăn nhiều đi."

Bạch Niệm nghe vậy thích thú, ăn hết đồ ăn trên đĩa.

Sau khi ăn xong, Yến Thế Luật phải đến phòng thí nghiệm làm việc, Trương Lễ Dương cũng có chuyện phải làm Bạch Niệm thấy vẫn còn thời gian nên cậu đi đến thư viện một lúc.