Chương 6: Vậy Nếu Tôi Nói Cậu Ở Lại, Cậu Sẽ Ở Lại?

Ba người bước ra khỏi căng tin, chưa kịp tách ra thì đã bị một chàng trai chặn lại.

Đó là chàng trai mà Yến Thế Luật đã từ chối khi câu lạc bộ tuyển thành viên mới vào buổi chiều. Lúc này cậu ta đã thay quần áo cầm một ly trà sữa xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Yến tiền bối” cậu ta đứng ở trước mặt Yến Thế Luật ngẩng đầu đầy mong đợi, “ Em vừa đi ngang qua quán trà sữa, nhìn thấy tên trà sữa này, em chợt nhớ đến anh nên mua cho anh một cốc."

Yến Thế Luật thậm chí còn không thèm nhìn trà sữa. , anh ấy chỉ lạnh lùng nói "Không cần"

Nhưng Trương Lễ Dương đứng cạnh anh nói: "Trà sữa tên gì? Tên gì?"

Nam sinh nhìn Yến Thế Luật, má đỏ bừng nói: "Phanh nhiên tâm động."

Phanh nhiên tâm động.

* này là câu thành ngữ á nghĩa nó kiểu kiểu như đột nhiên rung động, tim đập loạn xạ.

Đây gần như là một câu tỏ tình trực tiếp.

Ánh mắt của Bạch Niệm nhìn nam sinh công bằng mà nói, anh chàng này có vẻ ngoài tươi tắn và rạng rỡ, đi tất trắng và giày thể thao màu trắng. Theo như Quý Hiểu Trạch nói thì đây là mẫu nam sinh được sinh viên đại học yêu thích.

Nhưng Yến Thế Luật như cũ vẫn không phản ứng.

Trương Lễ Dương đã cho đối phương một cơ hội, nhìn thấy vô ích thì ngừng nói.

Nam sinh không còn lựa chọn nào khác nên tiến thêm một bước và kiên nhẫn nói: "Tiền bối, chúng ta có thể nói chuyện một chút hay không?"

Yến Thế Luật không nhìn thẳng vào mặt cậu ta nên nam sinh phải hỏi Bạch Niệm và Trương Lễ Dương ở bên cạnh: "Tôi muốn nói chuyện với anh ấy một chút. Hai người....."

"Ồ." Bạch Niệm theo phản xạ muốn rời đi, nhưng vừa bước được một bước, Yến Thế Luật đã nắm lấy cánh tay cậu.

Bạch Niệm vẻ mặt khó hiểu: Cậu ấy muốn nói chuyện với anh, anh kéo tôi lại làm cái gì?

Yến Thế Luật không nói gì và nhanh chóng buông cậu ra, tuy nhiên, Trương Lễ Dương liếc cậu một cái ra hiệu bảo cậu không cần đi.

Bạch Niệm có chút mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đó.

Sau đó cậu nghe Yến Thế Luật nói với nam sinh: "Cậu là sinh viên năm nhất phải không?"

Người kia sửng sốt hưng phấn gật đầu: "Em là sinh viên năm nhất Kinh tế và Quản lý."

Yến Thế Luật: "Cậu thích tôi?"

Nam sinh có chút ngượng ngùng gật đầu.

Yến Thế Luật: "Cậu muốn cùng tôi yêu đương?"

Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt không biểu cảm, nhưng người đối diện bởi vì những lời này trở nên hô hấp dồn dập, ngay cả ánh mắt đều bắt đầu sáng lên.

Còn chưa kịp gật đầu, giọng nói của Yến Thế Luật lại vang lên: “Nhưng cậu biết không, tôi xem những người như cậu như thế nào không?"

Bạch Niệm chưa kịp phản ứng Trương Lễ Dương đột nhiên thì thầm "Xong rồi."

Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Yến Thế Luật vang lên: "Ở trong mắt tôi, những người mới vừa vào đại học liền không kịp chờ đợi nói chuyện yêu thương, cùng con khỉ động dục không có khác nhau chút nào. Tôi là người, không phải con khỉ không kiểm soát được bản thân."

Lời này vừa nói ra, Bạch Niệm liền cảm giác nhiệt độ xung quanh mình đã giảm mấy độ.

Khuôn mặt của chàng trai tỏ tình hoàn toàn lạnh xuống, đến mức ngay cả Bạch Niệm cũng cảm thấy không đành lòng.

Cuối cùng nam sinh tuyệt vọng rời đi sau khi bị nói những lời cay nghiệt như vậy, có lẽ sẽ không bao giờ dám xuất hiện trước mặt Yến Thế Luật nữa.

Bạch Niệm không ngờ Yến Thế Luật lại lạnh lùng như vậy có chút khâm phục quyết tâm của anh ấy, nhưng lại cảm thấy anh ấy quá tàn nhẫn.

Trương Lễ Dương: "Yến ca, miệng cậu quá độc."

"Lần thứ ba." Yến Thế Luật bình tĩnh nói.

Trương Lễ Dương: "Lần thứ ba gì?"

Yến Thế Luật: "Đây là lần thứ ba tôi từ chối cậu ta."

Trương Lễ Dương: "?"

Yến Thế Luật: "Lần đầu tiên từ chối tôi đã lưu mặt mũi cho cậu ta, kết quả cậu ta lại muốn thêm Wechat. Lần thứ hai tôi nói hơi nặng lời, nhưng cậu ta vẫn không bỏ cuộc, buổi tối lại mang trà sữa đến gặp tôi."

Lúc này Bạch Niệm mới hiểu ra Yến Thế Luật tại sao nói chuyện nặng lời như vậy, cơ hồ là không cho đối phương lưu một chút xíu mặt mũi.

Nếu anh từ chối một cách lịch sự, bên kia chắc chắn sẽ cảm thấy rằng mình có cơ hội một lần nữa, phải không?

"Hơn nữa, điều cậu ta thích là gương mặt này của tôi và hào quang bên ngoài." Yến Thế Luật nhẹ nhàng nói, "Tôi không cần loại tình yêu nông cạn này."

Anh cụp mắt nhìn Bạch Niệm, đôi mắt đen đầy vẻ lạnh lùng: "Còn cậu, sao vừa rồi cậu lại muốn rời đi?" Bạch Niệm sửng sốt, theo bản năng nói: "Không phải cậu ta muốn tôi đi để..."

"Cậu ta bảo cậu rời đi thì cậu đi à?" Yến Thế Luật cau mày, Giọng điệu bất thiện "Vậy nếu tôi nói cậu ở lại, cậu sẽ ở lại?"

"Không thì sao?" Bạch Niệm nghiêng đầu, có chút bối rối, "Không phải vừa rồi tôi ở lại sao?" >

Yến Thế Luật dừng lại, không biết tại sao mình lại như vậy.

"Quên đi," anh thu hồi ánh mắt và lạnh lùng nói: "Tùy cậu."

Bạch Niệm: ". . ."

Ảo giác sao? Chẳng lẽ Yến Thế Luật tức giận sao? nhưng mình có chọc giận gì tới anh ấy đâu.

Cậu muốn rời đi càng sớm càng tốt, hết lần này tới lần khác Trương Lễ Dương không thuận đường để lại cậu một mình và Yến Thế Luật cùng nhau bước đi một cách lúng túng.

Bạch Niệm không nói chuyện nữa chỉ cúi đầu bước về phía trước, hy vọng sẽ đến thư viện sớm.

Cậu bước đi rất nhanh, không để ý. rằng trước mặt có một sân bóng rổ, hai nhóm người đang chơi đùa hăng hái khi Bạch Niệm đi ngang qua sân, cánh tay của cậu đột nhiên bị Yến Thế Luật kéo mạnh.

Bạch Niệm còn tưởng rằng là Yến Thế Luật nổi giận, không nghĩ tới mới vừa ngẩng đầu lên một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mắt lao nhanh về phía cậu.

Có người chuyển bóng lệch hướng, bóng bay ra khỏi sân.

Quả bóng rổ tốc độ lao nhanh về phía Bạch Niệm là cậu căn bản không kịp phản ứng.

Ngay khi bóng sắp đập trúng đầu cậu, một bàn tay đột nhiên ngăn ở trước mặt —— "Bành " một thanh âm vang lên, Yến Thế Luật giơ tay lên vững vàng tiếp lấy quả bóng.

Quả bóng quay với tốc độ cao bị ngăn lại cách cậu chưa đầy 5 cm.

Bạch Niệm đứng đó với đôi mắt mở to tóc mái bị gió thổi tung, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được âm thanh của quả bóng lúc Yến Thế Luật đỡ bóng.

Yến Thế Luật một tay cầm quả bóng rổ trong lòng bàn tay, anh ngẩng đầu nhìn người nọ cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng.

"Vừa rồi cậu có chuyền bóng đúng không? Hà Tiêu ."