Chương 1: Trang phục hầu gái

Làn gió buổi tối oi bức thổi qua sân thượng của toà cao ốc cao nhất, cảnh tượng xa hoạ truỵ lạc ngợp trong vàng son.

Thịnh Hạ mặc trang phục hầu gái xuyên qua đám người mang hương nước hoa quyến rũ ở bên trong. Ngày thường vẫn có vài vị công tử mũ áo chỉnh tề đến bên Thịnh Hạ câu được câu không mà mượn cơ hội đυ.ng chạm. Lúc đó, cô chỉ cần ái muội dán bên tai nam nhân nói một số điện thoại liền nhẹ nhàng đuổi được bọn họ đi. Đi ngang qua một cái kính treo trên tường, Thịnh Hạ kéo kéo làn váy hầu gái trên người, tận lực làm làn váy ngắn không bị tuột.

Thịnh Hạ ở quán bar rót rượu. Trong lúc lơ đãng cô nhìn thấy một nam nhân ngồi ở gian VIP của nhà C đang bị một đám mỹ nhân chúng tinh phủng nguyệt vây quanh.Nhận thấy ánh mắt của cô , nam nhân nghiêng mặt lộ ra nét tự phụ, cổ áo sơmi thẳng mở nhẹ, hai chân mang đôi giày da lười biếng mà bắt chéo lên nhau. Thịnh Hạ bưng khay qua quầy giao rượu, đến gian V.I.P nhà C, cô định đặt khay lên bàn không ngờ lại bị vướng ngã bởi một trở ngại dưới chân. Giây tiếp theo, khung cảnh ồn ào bị âm thanh của ly pha lê bị vỡ làm cho yên tĩnh hoàn toàn.May mắn cô tay lanh mắt lẹ đỡ lấy cạnh bàn, nếu không chắc Thịnh Hạ phải quỳ rạp xuống mảnh pha lê bị vỡ trên sàn. Cô vỗ vỗ những mảnh vỡ trên người, quay đầu lạnh lùng hướng cô gái vừa mới ngáng chân mình: “chân cô tàn tật sao nên mới không thể khép được?”

Người phụ nữ vốn đang lộ ra vẻ mặt vui sướиɠ khi người khác gặp hoạ nghe được ý nghĩa thâm sâu của câu “không thể khép được” liền lập tức nổi giận. Bên kia, mấy mỹ nữ vây quanh nam nhân kia liền phát ra một tiếng cười nhạt. Thịnh Hạ giương mắt liếc nhìn nam nhân kia một cái. Nam nhân này anh tuấn lại cao ngạo, mặt mày thâm thuý mỉm cười, môi mỏng bạc tình nở nụ cười mỉa mai.

Thịnh Hạ liếʍ liếʍ môi, đối với nam nhân nhoẻn miệng cười liền xoay người rời đi. Cô vào phòng vệ sinh rửa qua loa chút rượu dơ bẩn trên người. Lúc này liền có hai người phụ nữ đẩy cửa đi vào. Cũng thật vừa hay, một trong hai người đó có một người vừa ngáng đường Thịnh Hạ.

“Chị, cô ta chính là người vừa mắng em. Hơn nữa vừa rồi cô ta còn cố ý câu dẫn anh Tư Trầm ”

Cô gái kia nghe vậy, trên mặt lập tức lộ vẻ tàn nhẫn, bước đến liền giơ tay tát Thịnh Hạ một cái tát. Thịnh Hạ bị đánh đến ngây người, còn chưa kịp ngẩng đầu liền nghe được: “Cô muốn quyến rũ đàn ông thì cũng nên xem người đó là ai. Tư Trầm là vị hôn phu của Diệp Tĩnh Đình tôi, cô không xem tin tức sao?”

Thịnh Hạ nâng lên khuôn mặt bị đánh, trừng mắt nhìn người phụ nữ kêu Diệp Tĩnh Đình kia. Diệp Tĩnh Đình cười lạnh, chỉ vào Thịnh Hạ nói: “Cô cẩn thận đó cho tôi”.

Sau khi hai người rời đi phòng vệ sinh, Thịnh Hạ nhìn vào trong gương khuôn mặt bị đánh đến đỏ, thất thần một lát rồi mới bắt đầu sửa sang lại trang dung. Đứng trước gương, cô nở nụ cười mị hoặc như hồ ly tinh, sau đó liền khôi phục lại khuôn mặt lạnh lùng, lúc này mới bước nhanh đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Thịnh Hạ đi đến ghế dài lúc trước. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô cúi người hai tay vươn về phía bàn, nở ra nụ cười phong tình quyến rũ đã được luyện tập tốt từ trước, cất giọng ngọt ngào với Tư Trầm: “Chú có thể cho tôi xin số điện thoại được không?”. Tức khắc xung quanh ồ lên một mảng. Cách đó một cánh tay, bộ ngực tròn trịa trắng như tuyết và rãnh sâu do trang phục hầu gái bị lộ của Thịnh Hạ bị Tư Trần thu hết vào đáy mắt. Chữ “ chú” kia đã làm Tư Trầm nhướng mày, nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp đang lớn mật trêu đùa, anh không khỏi nghiền ngẫm cười.

Thấy Tư Trầm không tỏ ý kiến, Thịnh Hạ lấy ra điện thoại đưa cho anh. Quả nhiên, Tư Trầm trực tiếp cầm lấy. Chờ cho di động được trả lại, Thịnh Hạ cười xinh đẹp, giống như thị uy liếc nhìn đám nữ nhân bốn phía, sau đó không kiêng nể gì lắc vòng eo xoay người rời đi.

Khi Thịnh Hạ trở lại phòng trọ, em trai cô đã ngủ rồi. Cô tắm gội xong liền ngồi phía trước cửa sổ mà sấy tóc.Cửa kính chiếu lên góc nghiêng khuôn mặt của người thiếu nữ. Đó là một khuôn mặt trái xoan trắng nõn không tô son điểm phấn với núm đồng tiền kiều mị linh động.

Đêm nay Thịnh Hạ có một giấc mơ dài. Trong mơ, con phố dài ngập tràn tuyết rơi. Người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong đang đứng ở góc phố vẫy tay chào cô từ đằng xa. Chờ đến khi cô đuổi kịp mà đến lại gần thì lại nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ. Khuôn mặt ấy không ai khác chính là người đàn ông kêu Tư Trầm lúc trước.

Ngày hôm sau Thịnh Hạ đến lớp học sớm. Cởi ra chiếc áo phông trắng, chiếc quần jean xanh cùng đôi giày thể thao màu trắng mà sinh viên vẫn hay mặc, cô khoác lên bộ quần áo tập, làm nóng cơ thể rồi tập luyện bài vũ đạo mới. Trong giờ giải lao, cô nghe được các bạn học xung quanh đang bàn tán chuyện một hoa khôi đang được nhiều người bao nuôi. Mới đây, trên một diễn đàn cũng tràn ngập ảnh hoa khôi đó thân mật cùng đủ loại nam nhân ra vào khách sạn cao cấp, thậm chí còn có ảnh tập thể. Từ những tấm ảnh chụp ấy, hoa khôi này không chỉ quan hệ với các vị đạo diễn cao tuổi cùng vài nam diễn viên mà còn không thiếu các công tử phú nhị đại có giá trị con người xa xỉ.

Vụ tai tiếng của cô hoa khôi này đã trở thành đề tài trà dư tửu hậu của hầu hết các sinh viên trong trường. Nhắc đến việc này, Lưu Vân lộ vẻ mặt khinh bỉ, đối với Thịnh Hạ trêu chọc mà nói: "Dù cho có dính chút tai tiếng, nhưng cũng là một bước lên trời. Nhưng mà nữ nhân này cũng quá rẻ tiền rồi, tuổi còn trẻ như vậy mà đã bị một đám đàn ông chơi đùa”.

Nghe vậy, Thịnh Hạ im lặng không nói gì.

Lưu Vân thở dài: “ Đã bước lên con đường nay, chẳng phải ai cũng thoát khỏi cảnh bị dính tai tiếng. Cậu nói có đúng không, Hạ Hạ?”

Thịnh Hạ trầm ngâm chốc lát rồi mới lẩm bẩm nói: “ Có một số việc chúng ta vốn không thể tự định đoạt. Nếu cần hiến thân để lấy tiền cứu mạng, tớ sẽ đổi. Đứng trước sinh tử, mất đi tôn nghiêm cùng đạo đức cũng chỉ giống như bị thương ngoài da.” Thịnh Hạ đã sớm chuẩn bị tâm lí vì tiền khom lưng. Tuy nhiên chỉ cần là việc có thể dùng chính hai bàn tay mà kiếm tiền, cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện mất liêm sỉ như vậy.

Ở khoa biểu diễn, sinh viên thường được yêu cầu tham gia các bữa tiệc gặp mặt. Tuy rằng chỉ là thuần tuý bồi ăn nhưng Thịnh Hạ lại chưa từng kiếm tiền từ việc này. Cô vẫn luôn giữ lễ nghi tiểu thư mà làm các công việc như người mẫu, hay ở trong các đoàn phim mà làm diễn viên quần chúng.

Thế nhưng, gần đây cô không thể không giúp một học tỷ vì bận việc cá nhân mà bị kéo đi một bữa tiệc .Lúc Thịnh Hạ đi vào hội sở thì bên trong đã có nhiều người đang nói chuyện. Cô bị an bài ngồi bên cạnh cùng một người đàn ông trung niên. Sau khi ngồi xuống cô mới biết người đàn ông này là tổng tài của một công ty đĩa nhạc Đài Loan. Người đàn ông trung niên vừa cười đùa nói chuyện với Thịnh Hạ vừa duỗi tay ôm cô. Thịnh Hạ khó chịu cười cười, một bên khom người mà tránh thoát. Lúc này, một thân ảnh cao dài rất được hoan nghênh đi vào ghế lô. Nam nhân đứng nổi bật giữa đám đông lập tức hấp dẫn ánh mắt của Thịnh Hạ. Cô liếc mắt trông sang. Người nọ đích thực là Tư Trầm.

Tư Trầm ngồi xuống ghế chủ vị, sau đó đưa mắt nhìn khắp hội sở, khi nhìn thoáng qua Thịnh Hạ ánh mắt liền dừng lại. Anh nhăn mi lại đánh giá người đàn ông trung niên đang ôm Thịnh Hạ, giây lát ánh mắt liền trở nên lạnh lùng.