Chương 1: Thức tỉnh hệ thống

Hạ Nhật tinh cầu.....

Vào thế kỉ 21 .................

Thế kỉ 21 là thời đại của cách mạng công nghiệp 4.0, đó là sự kết hợp cao độ giữa hệ thống siêu kết nối vật lý và kỹ thuật số với tâm điểm là internet, vạn vật kết nối (IoT) và trí tuệ nhân tạo. Con người lấy trí óc làm chủ, thí nghiệm, nghiên cứu khoa học với mục đích phát triển đời sống trở nên tiện lợi hơn, thoải mái hơn. Ở thời đại này, ai có nhiều tiền, người đó làm chủ, điển hình của câu : "Có tiền mua tiên cũng được". Đi kèm với sự phát triển của Hạ Nhật tinh cầu là những vấn đề không nhỏ phát sinh trong đời sống con người như: ô nhiễm môi trường, sự nóng lên toàn cầu, tình trạng thờ ơ vô cảm của con người đặc biệt là giới trẻ hiện nay,... Không chỉ vậy, mỗi con người khi ra đường đều thủ sẵn một cây súng hoặc con dao phòng thân. Thế giới này không cấm ngươi dùng súng. Trẻ con học lớp 3 đã được dạy cách cầm súng bởi thế giới tàn khốc này không chứa chấp kẻ yếu hèn. Ngươi là người có tiền, ngươi cảm thấy kẻ thù của mình quá khó chịu, ngươi cứ việc rút súng ra bắn nát sọ hắn. Chỉ cần ngươi bồi thường cũng như nộp tiền phạt đầy đủ cho nhà nước thì mọi chuyện đã xong xuôi. Đó là sức mạnh của đồng tiền ở hành tinh này. Có thể ngươi giàu hơn, ngươi gϊếŧ người một cách thản nhiên nhưng ngay hôm sau thôi sẽ có người đến dí khẩu súng vào đầu ngươi vì đơn giản là người ta giàu hơn ngươi, mạng của ngươi không là gì trong mắt người ta thì người ta có quyền gϊếŧ.

Tại một làng chài nhỏ nằm ở ven biển miền Trung....

" *** mẹ thằng khuyết tật này hôm nay bố láo thật, chúng mày đâu, vào dạy cho nó một bài học đi"- Giọng nói ồm ồm của một thằng thanh niên vang lên, kế sau đó là hàng loạt tiếng hò hét cổ vũ, khıêυ khí©h.

Chỉ thấy trong một góc khuất, đám trẻ con tầm 15-16 tuổi bu quanh lấy thằng nhóc con cao chưa đến 1m. Đứa nào đứa nấy cao to đen hôi, khuôn mặt bặm trợn vô cùng giữ tợn, miệng liên tục hò hét, thốt ra những câu chửi bới vô học và đương nhiên mục tiêu là đứa nhóc con kia. Thằng thanh niên cầm đầu đám trẻ con vừa dứt câu thì lũ còn lại như uống phải chất kí©h thí©ɧ, lao nhanh về phía đứa bé tội nghiệp kia mà đấm mà đá, mà phỉ nhổ. Từng tiếng va chạm, xô xát vang lên, tiếng chửi, tiếng hét vang vọng cả một góc chợ nhưng cư nhiên chẳng ai mảy may để ý hay có ý định can ngăn cả. Người buôn, người bán, người đi người lại đều nhìn thấy nhưng mặc kệ bởi truyện này diễn ra thường xuyên đến nỗi ngày nào mà không nghe thấy tiếng hò hét chửi bới của bọn trẻ con là một điều gì đó còn ghê gớm hơn cả câu chuyện của thầy ông nội Lê Tùng Vân vậy.

Suốt từ đầu đến cuối, đứa bé con bị cả lũ bu vào đánh không rơi một giọt nước mắt hay buông một lời van xin nào mà chỉ nằm im chịu đòn, tay ôm lấy đầu và để mặc cho cơ thể gầy gò của mình đỡ những cú đấm cú đá mạnh bạo. Thấy đã đủ, hay nói đúng hơn là đánh đấm mỏi tay, hò hét khản cổ rồi, bọn thanh niên mới dừng lại và kéo nhau đi. Trước khi đi khuất không quên buông những lời chửi rủa, đe doạ đến không thể quen thuộc hơn với thằng bé.

Đợi bọn thanh niên đi rồi, cậu bé mới ngồi dậy, phủi phủi đám bụi bẩn và máu me trên người đi, sau đó lẳng lặng cất bước. Dáng người nhỏ bé, cao chưa đến 1m liêu xiêu và tập tễnh bước đi tưởng chừng chỉ cần một cơn gió mạnh là cậu sẽ bị thổi bay đi mất. Thế nhưng cảnh tượng xót xa này của cậu khi lọt vào mắt của những con người kia là những câu giễu cợt, khinh bỉ, thờ ơ không có một chút thương cảm nào bởi nhà cậu nghèo, cậu không có bố...

Đi khỏi khu chợ bẩn thỉu kia, cậu không về nhà ngay mà đi thẳng đến một mỏm đá hướng ra biển. Về nhà giờ này làm gì chứ? Ở nhà đâu có ai, mẹ cậu đi làm thuê đến tối mới về, căn nhà rách nát, giữa những tháng hè này không khác gì lò nung.

Bước đến mỏm đá, cậu thả người nằm dài xuống đất. Đây là chỗ bí mật, chỉ mình cậu và một người nữa biết. Mỗi khi mẹ đi làm, cậu lại đến đây chơi.

Lạc Thiên, sinh ra trong một khu làng chài ven biển. Nhà nghèo, bố mất sớm nên từ nhỏ, cậu đã không được đi học như bao đứa trẻ khác. Gia cảnh khó khăn là vậy nhưng khi 3 tuổi cậu vẫn không biết nói, người khác nói gì cậu hiểu hết nhưng có cố gắng thế nào thì cậu vẫn không thể nói được. Khi cậu 5 tuổi, cơ thể cậu vẫn như một đứa trẻ 1 tuổi, không nói không rằng, đến lẫy còn chưa biết. Khi cậu 16 tuổi, cơ thể cậu chỉ cao chưa đến 1m, có thể chạy nhảy hay đi lại nhưng vẫn không nói được. Điều này làm mẹ cậu vô cùng đau xót, khổ tâm. Nhà đã nghèo khó lại càng nghèo hơn, hàng xóm chê cười, diễu cợt rằng cậu bị thiểu năng, những đứa trẻ cùng trang lứa cũng bị bố mẹ chúng nhồi vào đầu rằng cậu bị khuyết tật nên chúng thường lấy đó làm trò cười, thường xuyên trêu chọc, phỉ nhổ gây sự bắt nạt và đánh đập cậu. Mẹ cậu là một người đàn bà rất đẹp. Có thể dùng cụm từ phong hoa tuyệt đại để miêu tả về nàng cũng không sai. Chồng mất sớm, có rất nhiều người hỏi cưới nàng nhưng vì tình thương con, sợ con chịu khổ, cô chấp nhận không lấy ai mà cứ vậy nuôi cậu lớn.

Tuy nhiên, không ai biết rằng, tuy cơ thể cậu bé nhỏ, gầy gò nhưng lại vô cùng khoẻ mạnh, suy nghĩ của cậu không khác gì một thiếu niên 16 tuổi bình thường lại thông minh, sáng láng đến bất thường. Có điều cậu quá nhỏ con, lại không thể nói được nên vẫn luôn giữ trong lòng. Để thử nghiệm sức mạnh của mình, cậu nhấc thử từng tảng đá một với kích cỡ to dần. Đầu tiên, cậu nhấc 1 tảng đá to bằng 1/2 cậu một cách hết sức nhẹ nhàng, tiếp đó cậu nhấc tảng đó to gấp đôi thân hình nhỏ bé của mình. Cuối cùng, cậu dùng hết sức nhấc một tảng đá lớn đến nỗi 8-9 người trưởng thành không thể di chuyển nổi. Nếu như nhìn cậu lúc này, người ta có thể liên tưởng đến một người trưởng thành nhấc một chiếc xe tải lên không trung vậy, hết sức khó tin nhưng đấy là sự thật. Có sức mạnh là vậy nhưng khi bị đám trẻ kia bu vào đánh, cậu không để mất đi lí trí mà còn suy tính hết sức khôn ngoan. Có sức mạnh thì sao chứ, trong suy nghĩ của cậu cũng như của hầu hết con người nơi đây thì chỉ là loại vai u thịt bắp mà thôi, cũng chẳng thể kiếm ra tiền, đừng quên thế giới này là của người có tiền, ngươi mạnh sao, ăn một viên kẹo đồng chẳng phải là vẫn chết như thường? Ngươi có thể nói đám trẻ kia đánh ngươi thì lẽ ra người lớn làm sao lại không vào cản chứ? Người lớn? Vào cản? Sẽ không đâu! Phải biết nhiều đứa trẻ ở đây là bị thanh niên kia dụ dỗ một phần nhưng phần nhiều hơn là bố mẹ chúng cho phép, khích lệ và tiêm nhiễm vào đầu chúng về sự kém cỏi của cậu. Tiêu biểu là hôm nay, có không ít bố mẹ, người thân của đám trẻ kia chứng kiến con mình khi dễ cậu, đánh đập mắng chửi cậu nhưng hiển nhiên không có ai đứng ra can ngăn. Thậm chí có người còn hướng đến con mình ánh mắt tự hào, cổ vũ. Thế nhưng nếu con của họ bị đánh trả, hơn nữa là bị một thằng oắt khuyết tật, nhà nghèo đánh thì họ cảm thấy mình bị sỉ nhục, cảm thấy vị thế ưu việt như con mình mà thằng mồ côi khuyết tật kia cũng dám đánh, họ thấy xấu hổ với hàng xóm xung quanh. Vì thế họ sẽ chọn cậu, gia đình cậu làm nơi trút giận, thậm chí là vác súng ra bắn chết luôn. Có thể cậu sẽ không sao nhưng còn mẹ cậu thì sao, cậu sẽ bỏ mặc mẹ cậu, bỏ mặc gia đình mình mà đánh trả bọn chúng sao? Hoặc cũng có người hỏi nếu bị khinh rẻ như vậy sao không đi chỗ khác mà làm ăn, mà sinh sống? Xin lỗi đi, nơi làng chài mà cậu sống được liệt vào những nơi nghèo nhất rồi, kể cả có đi chỗ khác liệu người ta có chấp nhận một thằng bé con mẫu giáo mồ côi với một người phụ nữ rách rưới không? Còn mẹ cậu, mẹ cậu tuy nghèo nhưng xinh đẹp như thế, chẳng lẽ lên thành phố làm gái? Suy đi tính lại thì cuối cùng vẫn là nên chọn cách nhẫn nhịn mà sống thôi! Không thể không nói, nhìn cơ thể như đứa trẻ mầm non của cậu, chẳng ai có thể nghĩ đến vì mẹ, vì gia đình, cậu chấp nhận nhẫn nhịn như vậy cả, nhất là độ tuổi 16 này, cậu lại không bị háo thắng của tuổi trẻ làm mất đi trí khôn của mình. Suy cho cùng vẫn là bởi nhà cậu nghèo và...chỉ thế thôi.....

Đột nhiên, đang ngẩn ngơ suy nghĩ, bỗng dưng một cơn đau đầu dữ dội ập đến, đau thừa sống thiếu chết, thất khiếu chảy máu dữ dội nhưng không thể nào mở mồm ra kêu gào được. Dạo gần đây thỉnh thoảng cậu lại hay có những cơn đau như vậy chợt đến nhưng đi cũng rất nhanh nhưng lần này có vẻ lâu hơn rất nhiều. Cơn đau vượt quá sức chịu đựng làm cậu ngất đi....

Chẳng biết qua bao lâu, tưởng như cơ thể cậu đã triệt để chết đi thì bỗng nhiên trong đầu cậu vang lên một giọng nói máy móc:

" TÍT TÍT. THỨC TỈNH THÀNH CÔNG. CHÀO MỪNG CHỦ NHÂN CỦA VŨ TRỤ HỆ THỐNG"

Ngay sau đó, một bảng thông tin hiện ra từ trong mắt cậu:

Thông tin kí chủ:

Tên: Lạc Thiên (16 tuổi)

Chủng tộc: Thiên Long ( chưa thức tỉnh )

Sức mạnh: 16

Thân pháp: 5

Hồn lực: 2

Thể lực: 15

Linh lực: 14

Điểm tích trữ : 0

Bảo khố : 0

Xếp hạng: chưa có

Ngơ ngác về những thứ trước mắt khiến cậu quên đi cả cơn đau dữ dội vừa rồi. Trong đầu cậu luân chuyển một câu hỏi: "Vũ trụ Hệ thống là cái của nợ gì?"

....

Ai có thắc mắc cũng như góp ý về truyện này thì tham gia group này nhé. Nếu có thể ta sẽ giải đáp tất cả mọi thắc mắc. Thanks!

https://m.facebook.com/groups/282872790421747/