Chương 4

Chương 4:

​Trời mờ tối, ngôi biệt thự rộng lớn cũng lên đèn. Anh Quân cuối cùng đã chép xong sau gần mười tiếng không ngừng nghỉ với bàn tay mỏi rã rời. Cậu đến gần Minh Hàn, cúi đầu nói:

- Anh Minh Hàn! Em biết lỗi rồi!

Minh Hàn nhận lấy tập giấy từ tay Anh Quân, đặt sang một bên rồi gật đầu, cười nhẹ:

- Đi ăn cơm thôi em!

Anh Quân cười đáp:

- Vâng ạ!

Cậu theo Minh Hàn vào phòng ăn và nở nụ cười rạng rỡ khi trên bàn ăn lúc này đều là món cậu thích. Chỉ cần nhìn thôi đã đủ biết những món ăn kia sẽ ngon đến nhường nào.

- Mỏi tay lắm không? Ngồi xuống ăn đi em! – Hoàng Dương nhìn thấy Anh Quân cười nói.

Anh Quân cười trừ, mắt cậu đã dán vào những món ăn trên bàn. Tay nghề nấu nướng của Minh Hàn đúng là có một không hai.

- Ăn nhiều lên em! – Hoàng Dương gắp cho Anh Quân.

Anh Quân gật đầu cười và ba người bắt đầu một bữa tối ấm áp. Tuy nhiên vì Minh Hàn vẫn giữ nguyên tắc ăn không nói nên chỉ có Hoàng Dương và Anh Quân trò chuyện thôi. Thế nhưng, cả hai cũng không có nhiều lời vì những món ăn của Minh Hàn quá hấp dẫn. Hoàng Dương sống cùng Minh Hàn đã lâu song dường như anh chưa nếm món nào đến lần thứ hai nếu như không phải vì anh thích ăn quá mà bảo Minh Hàn làm lại. Anh không rõ rốt cuộc Minh Hàn biết cách chế biến bao nhiêu món ăn tất cả nữa.

Minh Hàn ăn không nhiều, chẳng mấy chốc đã buông đũa trong khi Hoàng Dương và Anh Quân thì có lẽ ăn hoài cũng thấy chưa đủ. Dù vậy nhưng...

- Ăn vậy thôi! Buổi tối không nên ăn nhiều! – Minh Hàn chặn đôi đũa của Anh Quân lại, nhẹ nhàng nói.

Anh Quân nhăn mặt, nhỏ giọng nhìn Hoàng Dương:

- Em vẫn đói!

Nghe vậy, Hoàng Dương cười tươi gắp thêm cho Anh Quân:

- Đói thì ăn tiếp đi em!

Minh Hàn nghiêm mặt nhìn Hoàng Dương rồi lạnh lùng nói:

- Trẻ con chiều quá sẽ sinh hư! Anh cũng chỉ được ăn hết chỗ trong bát đó thôi!

Nói rồi Minh Hàn cầm tay Anh Quân đứng dậy đi ra ngoài. Anh Quân ngoái đầu lại nhìn Hoàng Dương với vẻ cún con tội nghiệp song Hoàng Dương cũng chỉ biết lắc đầu cười xoà. Anh cũng không có cách nào tốt hơn. Và đâu phải chỉ có Anh Quân gặp vấn đề...

- Minh Hàn! Sao em đi vậy? Bát ai sẽ rửa đây? – Hoàng Dương nhìn xuống bàn ăn sực nhớ ra vội vàng gọi.

Minh Hàn không quay đầu, không dừng bước, giọng lạnh băng:

- Ai ăn xong sau người đó rửa bát!

Chữ "bát" kết thúc thì bóng Minh Hàn và Anh Quân đã khuất khỏi tầm mắt Hoàng Dương, hai người lên tầng hai.

- Không phải chứ! – Hoàng Dương há hốc miệng nhìn bàn ăn song chỉ còn mình anh mà thôi.

Đến lúc này anh mới biết rằng đáng ra anh không nên gắp cho Anh Quân miếng cuối cùng đó để bây giờ anh phải khổ thế này. Đây chính là tác hại của việc làm trái ý vợ yêu.

Ngậm ngùi cười khổ, Hoàng Dương đành dọn bàn ăn. Bây giờ khả năng dọn dẹp và rửa bát của anh cũng đã tốt lên rất nhiều, không đến mức hậu đậu như trước nữa song vẫn là khá chậm. Vì vậy Minh Hàn cũng không để anh đến mức vất vả quá với công việc này. Một lát sau thì Minh Hàn cũng xuống và việc của Hoàng Dương chỉ còn là đứng ôm Minh Hàn từ phía sau trong khi Minh Hàn rửa bát.

- Vợ anh đúng là số một! – Hoàng Dương ghé vào tai Minh Hàn nịnh nọt.

Minh Hàn cười nhẹ, hôn lên má anh rồi nói:

- Anh lên dạy Anh Quân học bài đi.

Hoàng Dương nói:

- Hôm nay cậu bé mới phải chép phạt còn rất mỏi tay, để ngày mai học cũng được mà em!

Minh Hàn lắc đầu:

- Không sao cả. Thời gian không còn nhiều nữa, sang tháng sau Anh Quân phải đến lớp rồi. Trước khi cậu ấy đi học, chúng ta phải dạy đến chương trình lớp 7 để Anh Quân có thể theo kịp các bạn cùng lớp.

Hoàng Dương ừ nhẹ một tiếng, hôn lên tóc Minh Hàn rồi đi lên chỗ Anh Quân.

Minh Hàn rửa nhanh chỗ bát đó rồi dọn dẹp nhà cửa. Xong xuôi, không có việc gì làm, Minh Hàn lấy cây sáo ngọc ra hiên và bắt đầu thổi.

Đã lâu rồi Minh Hàn không thổi sáo. Lúc này, tiếng sáo du dương cất lên dưới ánh trăng huyền diệu. Gió xuân nhẹ lay động từng khóm hoa như đưa chúng vào giấc ngủ bình yên trong đêm trăng.

Minh Hàn không nghĩ ngợi gì nhiều và cũng không chủ định chọn bất kỳ một bài nào. Tiếng sáo cứ thế phiêu du theo từng cung bậc cảm xúc vốn không nhiều của Minh Hàn. Cuộc sống hiện tại với Minh Hàn mà nói thì hạnh phúc hơn rất nhiều so với những gì Minh Hàn từng nghĩ. Nếu như trước đây Minh Hàn sống một cuộc sống không tình cảm, không hương sắc thì giờ đây cuộc sống ấy đã trở nên lung linh, muôn màu.

Cười nhẹ, Minh Hàn nhìn lên vầng trăng. Ánh trăng thật đẹp, một vẻ đẹp dịu nhẹ, bình yên và vĩnh cửu.

Cho đến mười giờ thì Minh Hàn mang điểm tâm lên cho Hoàng Dương và Anh Quân. Minh Hàn nghĩ hai người dạy và học cũng mệt mỏi rồi.

- Học Toán như vậy thôi, bây giờ chúng ta sẽ học Tiếng Anh nhé! – Hoàng Dương nói.

Anh Quân ngơ ngác nhìn Hoàng Dương:

- Tại sao phải học Tiếng Anh ạ?

Hoàng Dương mỉm cười, xoa đầu cậu bé:

- Học ngoại ngữ để sau này em có thể giao tiếp và làm việc với người nước ngoài.

Anh Quân lắc đầu:

- Em không thích. Ông nói người ngoại quốc không có gì tốt cả. Em không học đâu!

Hoàng Dương há hốc miệng trước câu nói của Anh Quân. Ngày trước đi học anh cũng vốn không yêu thích gì Tiếng Anh nhưng không đến nỗi ghét như cậu bé. Anh học cũng chỉ bởi công việc của anh mà thôi. Nhưng còn Anh Quân thì... cậu bé đã có anh và Minh Hàn chăm sóc nên cũng... không cần thiết. Hơn nữa, dù nhà trường có bắt học ngoại ngữ thì cậu bé đã biết Tiếng Hán nên cũng không sao. Mà thậm chí cậu bé không biết chữ gì ngoại ngữ cũng không thành vấn đề với anh. Thực ra ngày trước Đào Thanh Phong cũng không định dạy Tiếng Hán cho Anh Quân nhưng ông nghĩ nếu không dạy thì cậu bé sẽ chẳng bao giờ hiểu được thuật kỳ môn tinh vi, ảo diệu của ông. Thế nên, sau cùng ông quyết định dạy cậu ngôn ngữ này.

- Ừ! Em không học vậy cũng không sao. Em chỉ cần học tốt Tiếng Việt là được rồi! – Hoàng Dương cười nói.

Anh Quân lấy làm vui lắm, cậu gật đầu cười tươi.

Minh Hàn nghe được câu ấy của Hoàng Dương thì lắc đầu cười nhạt. Không biết từ khi nào Hoàng Dương lại nuông chiều trẻ con đến vậy nữa. Các tiêu chuẩn Anh ngữ Hoàng Dương đặt ra trước kia không lẽ phút chốc tan biến rồi sao? Chỉ một câu không thích của Anh Quân mà Hoàng Dương cho các tiêu chuẩn ấy không còn chút tung tích. Tất nhiên Minh Hàn không đồng tình với Hoàng Dương về điểm này. Nhưng Minh Hàn đã nói không tham gia trong việc dạy Anh Quân học thì nhất định Minh Hàn sẽ không tham gia, mọi thứ do Hoàng Dương tự quyết định. Tuy nhiên, Minh Hàn sẽ có cách để Anh Quân chủ động học ngoại ngữ mà không cần phải đề cập vấn đề này với Hoàng Dương và Anh Quân, không chỉ riêng tiếng Anh hay tiếng Trung mà còn nhiều thứ tiếng khác nữa.

​- Hai người nghỉ ngơi một chút ăn bánh đã nhé! – Minh Hàn bước vào và nhẹ nhàng nói.

​Nghe vậy, Anh Quân và Hoàng Dương đều cười tươi, bỏ sách vở sang một bên và ăn một cách ngon lành.

​- Em làm ngon thật đó! – Hoàng Dương cười nói, anh cũng không rõ anh nói câu này bao nhiêu lần rồi.

​Minh Hàn gật đầu, đút cho anh rồi cười nhẹ:

​- Hình như càng ngày anh càng giỏi nịnh thì phải!

​Hoàng Dương cười trừ:

​- Anh có biết nịnh đâu, anh chỉ nói sự thật thôi mà!

​Rồi quay sang Anh Quân, anh nói tiếp:

​- Em hỏi thử Anh Quân đi, xem anh nói có đúng không?

​Tất nhiên, Anh Quân lập tức hưởng ứng, cậu cười tươi:

​- Anh Minh Hàn là số 1!

​Minh Hàn cười nhẹ, lay đi vụn bánh dính trên khoé miệng Anh Quân, hỏi:

​- Em học bài thấy thế nào? Có khó không?

​Anh Quân lắc đầu:

​- Anh ấy dạy rất dễ hiểu. Em học xong sách lớp 1 rồi.

​- Cậu ấy rất thông minh, học rất nhanh! – Hoàng Dương nói thêm.

​Minh Hàn gật đầu, cười nhẹ:

​- Như vậy thì rất tốt!

​Rồi nhìn Anh Quân, Minh Hàn hỏi:

​- Em có muốn tiếp tục tập võ không? Sáng mai...

​- Có ạ! – Anh Quân reo lên sung sướиɠ khi Minh Hàn chưa nói hết lời trong khi Hoàng Dương thì tròn mắt nhìn hai người.

​Xoa đầu Anh Quân, Minh Hàn cười nhẹ:

​- Vậy sáng mai dậy sớm chúng ta tập em nhé!

​Tuy Anh Quân chưa biết khả năng của Minh Hàn tới đâu song cậu vẫn thấy rất sung sướиɠ:

​- Vâng ạ! – Anh Quân đáp.

​Hướng ánh mắt vui vẻ về phía Hoàng Dương đang tập trung ăn, Anh Quân cười:

​- Anh tập cùng với bọn em nhé!

​Ngay lập tức, Hoàng Dương há hốc miệng. Suýt nữa thì anh bị nghẹn song cũng phải ho sặc sụa. Hai tay không ngừng xua, Hoàng Dương lắc đầu:

​- Không! Không! Hai người tập đi! Anh chưa có muốn...

​- Muốn gì? – Minh Hàn lạnh giọng khi Hoàng Dương chưa hết lời.

​Hoàng Dương cười trừ:

​- Anh muốn được em chăm sóc!

​Minh Hàn nhíu mày, không đáp, còn Anh Quân hơi xị mặt hỏi Hoàng Dương:

​- Sao vậy anh? Tập võ vui lắm đó!

​Hoàng Dương lè lưỡi nhìn Minh Hàn rồi nói:

​- Hai người tập sẽ tốt hơn, anh không biết gì làm vướng chân em thôi!

​Anh Quân cười:

​- Không sao! Em sẽ dạy anh.

​Hoàng Dương xoa đầu Anh Quân:

​- Vậy em cứ tập cho tốt đi, sau này lớn dạy anh sau!

​Anh Quân nghe có vẻ hợp lý, gật gù:

​- Vâng!

​Và cậu không bận tâm nữa, tiếp tục ăn một cách ngon lành trước khi tiếp tục học thêm một lát nữa.

​Ngoài kia, những cây hoa hướng dương bắt đầu lên trở lại và đong đưa trước gió cho đêm xuân ngập tràn sức sống và đầy sức mê hoặc.