Chương 5

Chương 5:

​Sáng hôm sau, Hoàng Dương thức giấc thì Minh Hàn và Anh Quân đã sớm ra bên hồ tập võ. Đứng bên cửa sổ, Hoàng Dương hít một hơi thật sâu và ngắm người mình yêu. Anh nở nụ cười rạng rỡ cho ngày mới. Minh Hàn của anh thật là đẹp cho dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa. Hoàng Dương nghĩ vậy và hình như mỗi ngày anh lại phát hiện thêm một nét đẹp từ Minh Hàn làm anh thêm yêu say đắm con người lạnh lùng như băng tuyết ấy. Cho đến bây giờ, nếu hỏi anh tại sao anh yêu Minh Hàn có lẽ anh cũng vẫn chưa trả lời nổi nhưng anh biết rằng anh đã yêu Minh Hàn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Có phải chăng bởi khuôn mặt quá đẹp và quá lạnh kia? Hoàng Dương thực sự không biết. Minh Hàn rất ít cười. Ngay cả với anh là người Minh Hàn yêu thương nhất trên đời cũng rất ít khi được thấy nụ cười tươi của Minh Hàn. Những lúc vui, Minh Hàn chỉ mỉm cười nhẹ và điều đó đã làm anh thật ấm lòng. Mỗi nụ cười của Minh Hàn đã làm cho anh có những trạng thái cảm xúc khác nhau mà trạng thái nào cũng thật đẹp. Có đôi khi, Hoàng Dương ước Minh Hàn cười thật nhiều nhưng anh lại lắc đầu xua đi ý nghĩ ấy bởi nếu như vậy thì đâu gọi là Minh Hàn nữa. Cái gì càng khó có được bao nhiêu thì người ta sẽ càng trân trọng bấy nhiêu và với Hoàng Dương thì nụ cười của Minh Hàn là vậy. Lúc này đây, nhìn Minh Hàn đang nghiêm nghị, lạnh lùng dạy Anh Quân tập võ, Hoàng Dương càng thấy nhớ nụ cười của Minh Hàn dành cho anh và hiểu rằng nụ cười ấy chỉ có với anh mà thôi. Và trong con mắt của anh hiện tại, ánh dương buổi sớm chiếu lên người Minh Hàn tựa như ánh hào quang làm cho người anh yêu thêm lấp lánh và hấp dẫn biết nhường nào.

​Cười nhẹ, Hoàng Dương thấy ngày hôm nay thật đẹp và anh bắt đầu đi xuống chỗ Minh Hàn và Anh Quân.

​- Hôm nay anh dậy sớm vậy? – Minh Hàn nhìn Hoàng Dương và hỏi.

​Hoàng Dương cười tươi, đến bên người anh yêu và lấy chiếc khăn thấm nhẹ lên trán Minh Hàn dẫu ở đó chẳng có chút mồ hôi nào.

​- Em mệt không? – Hoàng Dương hỏi.

​Có lẽ câu hỏi đó là thừa với Minh Hàn song Minh Hàn lại cảm thấy rất ấm áp, nhẹ lắc đầu. Sự quan tâm của Hoàng Dương từ lâu đã trở thành một niềm hạnh phúc trong lòng Minh Hàn.

​Quay sang Anh Quân vẫn đang tập vài động tác vừa được hướng dẫn, Minh Hàn nói:

​- Chúng ta nghỉ thôi em!

​Anh Quân nghe vậy liền cười. Từ lúc Hoàng Dương đi xuống, Anh Quân muốn đến nói chuyện với anh song cậu không dám bởi chưa có sự cho phép của Minh Hàn. Những nguyên tắc không bao giờ có thể đổi mà Minh Hàn đặt ra cho cậu, Anh Quân nào dám quên. Thế nên, Anh Quân đành miễn cưỡng tập. Còn bây giờ Minh Hàn đã nói vậy, cậu có thể thoải mái được rồi.

​- Anh Hoàng Dương! – Anh Quân cười vui vẻ.

​Hoàng Dương xoa đầu cậu bé, nói:

​- Em thấy thế nào? Học võ có thú vị không?

​Anh Quân tươi cười đáp:

​- Em rất thích. Học võ rất tốt cho sức khoẻ. Anh cũng nên học đi!

​Hoàng Dương cười cười, lau những giọt mồ hôi đang nhỏ giọt trên mặt cậu bé, nói:

​- Ừ! Em mau đi tắm đi, chúng ta sẽ ăn sáng rồi còn đến công ty nữa. Hôm nay và ngày mai em phải học xong kiến thức lớp 2.

​Anh Quân gật đầu:

​- Vâng!

​Rồi cậu liền chạy vụt vào trong, thân hình nhỏ bé của cậu khuất sau dần sau dãy nhà lộng lẫy.​

​Hoàng Dương nhìn theo bóng hình cậu bé, nói với Minh Hàn:

​- Anh Quân không muốn học tiếng Anh nên anh đã đồng ý với cậu ấy là không cần học. Ý em thế nào?

​Minh Hàn đã biết chuyện này tối qua khi mang đồ ăn khuya lên cho Hoàng Dương và Anh Quân. Lúc này nghe anh nói, Minh Hàn không để lộ chút biểu cảm nào, vừa đi bên anh vừa đáp:

​- Chuyện học của Anh Quân, anh thấy như thế nào là hợp lý thì làm thôi.

​Hoàng Dương nhìn Minh Hàn. Anh vẫn chẳng thể nào đọc được ý nghĩ của Minh Hàn dẫu hai người sống với nhau một thời gian không thể gọi là ngắn. Tuy nhiên Hoàng Dương biết Minh Hàn luôn ủng hộ anh nên anh hoàn toàn thoải mái bộc lộ suy nghĩ của mình:

​- Nếu Anh Quân chịu học ngoại ngữ thì sau này sẽ rất tốt cho cậu ấy. Nhưng cậu ấy không muốn thì chúng ta cũng có thể lo cho cậu ấy, anh nghĩ sẽ không có vấn đề gì cả.

​Minh Hàn véo nhẹ lên má Hoàng Dương, mỉm cười:

​- Anh muốn cậu bé có thể tự lập hay dựa vào chúng ta cả đời?

​Hoàng Dương xoa xoa má, cười:

​- Tất nhiên là muốn Anh Quân tự lập rồi song anh không muốn cậu bé phải buồn. Từ nhỏ Anh Quân đã gặp nhiều bất hạnh rồi.

​Minh Hàn nói:

​- Anh có thể làm cho cậu ấy vui mà!

​Hoàng Dương lắc đầu:

​- Đại ca đã nói với cậu bé rằng người nước ngoài không tốt làm cho cậu bé luôn có ý nghĩ xấu về người nước ngoài. Thế nên, cậu ấy không muốn học tiếng Anh.

​Minh Hàn cốc nhẹ lên đầu anh:

​- Vậy tại sao anh không làm cho cậu bé thích trở lại và ngoài việc học tốt tiếng Việt ra thì ngoại ngữ có ích như thế nào.

​Hoàng Dương ngờ ngợ:

​- Ý em là...

​Minh Hàn gật đầu:

​- Đúng rồi đó anh ngốc à. Em muốn cậu ấy không chỉ học giỏi tiếng Anh không thôi mà còn nhiều thứ tiếng khác trên thế giới.

​Hoàng Dương hiểu ý, tuy Minh Hàn không nói sẽ làm cách nào song dường như cả hai đã có chung câu trả lời. Hoàng Dương cười, anh hôn nhẹ lên tóc Minh Hàn, chuyển chủ đề:

​- Sáng nay em yêu cho anh ăn món gì vậy?

​Minh Hàn thản nhiên nói:

​- Cho anh nhịn đói!

​Ngay lập tức Hoàng Dương xị mặt ra như một con cún con:

​- Thật không?

​Minh Hàn mỉm cười, không đáp mà hôn lên môi anh làm Hoàng Dương ngây ngất hạnh phúc trong buổi sáng đẹp trời.

​Ăn sáng xong, hai người tiếp tục đến công ty và tất nhiên không thể thiếu Anh Quân. Và điều đó đã làm cho ngày hôm nay trên dưới tập đoàn Thiên An được nghe tiếng trẻ con đọc bài. Họ không thể hiểu nổi từ khi nào tổng tài lạnh lùng của họ lại trở thành một thầy giáo tiểu học vui tính như vậy. Thế mới thấy tình yêu có thể thay đổi con người ta đến nhường nào.

​- Em đọc bảng cửu chương và làm mấy bài toán có lời văn đó đi nhé! – Hoàng Dương nói.

​Anh Quân gật đầu:

​- Vâng! Em làm ngay đây ạ!

​Hoàng Dương cười, xoa đầu cậu bé. Và hình như anh xoa đầu Anh Quân hơi nhiều thì phải làm mái tóc của cậu càng lúc càng rối song anh cũng không hiểu sao anh lại thích làm vậy nữa.

​- A lô! Bố ạ! – Minh Hàn nghe điện thoại.

​-...

​- Thật không bố? Chị Minh Hà...

​-...

​- Con sẽ tới ngay ạ!

​Nói rồi Minh Hàn tắt máy, tươi cười nhìn Hoàng Dương:

​- Chúng ta đến bệnh viên thôi anh, chị Minh Hà sắp sinh em bé rồi.

​Hoàng Dương nghe vậy lập tức nở nụ cười rạng rỡ như nắng hạ, nói với Anh Quân:

​- Em để bài đó, lát nữa làm tiếp. Bây giờ đi với hai anh nào.

​Quay sang Việt Hùng đang đứng gần đó, Hoàng Dương tiếp:

​- Anh xem nốt số báo cáo này giúp tôi, khi tôi về sẽ kiểm tra lại.

​Và không đợi Việt Hùng đáp lời, Hoàng Dương khoác tay Minh Hàn cùng Anh Quân bước ra ngoài làm Việt Hùng nhăn nhó mặt mày.

"Dương Minh Hà! Cô sinh con lúc nào không sinh, tại sao lại chọn ngày này chứ. Cô có biết như vậy làm tôi khổ sở lắm không?" - Việt Hùng than thầm. Tuy nhiên anh ta cũng không có thời gian để đứng ngây người như vậy mà trách móc, nếu không nhanh thì anh ta sẽ ngập chìm trong đống tài liệu Hoàng Dương vừa đưa, có khi đến đêm cũng chưa được về nhà.

​Trong khi đó, ba người kia vui vẻ lên xe. Anh Quân cất tiếng hỏi:

​- Chị Minh Hà là chị gái song sinh, kết hôn cùng ngày với anh hôm đó phải không?

​Minh Hàn gật đầu:

​- Đúng rồi đó em.

​Anh Quân mỉm cười:

​- Chị ấy thực sự rất xinh, giống như anh vậy, vô cùng đẹp.

​Minh Hàn cười nhẹ, vỗ vai cậu bé, còn Hoàng Dương thì vừa lái xe vừa ngoái cổ lại, nói:

​- Lớn lên rồi thì em cũng sẽ làm vô số cô gái chạy theo đó nhóc à.

​Lập tức Anh Quân cười tươi, song cậu lại nhíu mày:

​- Thế nếu em cũng giống như hai anh thì sao?

​Nghe vậy, Hoàng Dương chợt khựng lại, anh thực sự không biết đáp thế nào trong khi Minh Hàn vuốt tóc Anh Quân, nhẹ nhàng nói:

​- Mọi chuyện rồi sẽ có ông trời định đoạt, chúng ta chỉ cố gắng làm sao sống cho thật tốt thôi.

​Anh Quân gật gù, cho là phải, mỉm cười:

​- Vâng ạ!

​Hoàng Dương thấy cậu bé hiểu chuyện thì tươi cười, nói sang chuyện khác:

​- Minh Hàn này! Em nghĩ hai đứa bé của chị Minh Hà sẽ giống ai?

​- Hai đứa bé? – Anh Quân tròn mắt thốt lên khi Minh Hàn chưa kịp đáp lời Hoàng Dương.

​Minh Hàn nhẹ nhàng gật đầu làm Anh Quân ngạc nhiên hơn:

​- Chị ấy mang song thai sao? – Anh Quân nói.

​Hoàng Dương cười:

​- Phải! Mọi người đều không ngờ lịch sử lại lặp lại, chị ấy mang thai một trai một gái.

​Anh Quân cười:

​- Thật kì lạ!

​Rồi mắt cậu chợt trùng xuống:

​- Hy vọng chị ấy sẽ bình an không như... - Anh Quân ngập ngừng rồi dừng lời. Cậu hiểu đó là một chuyện không vui vẻ gì.

​Im lặng. Minh Hàn không nói gì cũng không thể hiện điều gì trên gương mặt lạnh giá, chỉ nhẹ nhàng kéo Anh Quân vào lòng. Điều Anh Quân vừa nói là nỗi lo của cả gia đình Minh Hàn kể từ khi biết Minh Hà mang song thai cho đến hiện tại. Bà ngoại rồi đến mẹ Minh Hàn đều vậy. Còn Minh Hà thì sao đây? Minh Hàn không biết nữa, chỉ biết rằng mọi chuyện ắt đã có sự an bài, dẫu có cưỡng cầu cũng chẳng được. Thế nên, đôi lúc Minh Hàn chỉ thầm khấn nguyện mà thôi dẫu Minh Hàn không tin vào quỷ thần song đó là biện pháp tốt nhất để xua đi nỗi ám ảnh của quá khứ để lại.

Không khí trên xe nhất thời lắng xuống, Hoàng Dương không biết nói gì khác ngoài:

- Chắc chắn chuyện đó sẽ không lặp lại đâu em à.

Thế rồi, anh tập trung lái xe cho cánh cổng bệnh viện nhanh chóng xuất hiện trước mắt ba người.

- Chúng ta vào thôi! – Hoàng Dương nói khi ba người bước xuống.

Minh Hàn và Anh Quân gật đầu rồi cả ba bước vào với những đôi chân gấp gáp. Bệnh viện hôm nay không đông lắm nên họ nhanh chóng tới được chỗ Minh Hà.

Lúc này, ngoài hành lang, Minh Hàn đã thấy gia đình mình cùng gia đình Duy Bảo đứng đó tự khi nào.

- Chị ấy thế nào rồi anh? – Minh Hàn cất tiếng hỏi Duy Bảo sau khi chào mọi người.

Duy Bảo lắc đầu:

- Anh cũng chưa biết nữa. Minh Hà đang ở trong đó. – Duy Bảo chỉ vào phòng trước mặt.

Hoàng Dương hỏi:

- Chị ấy vào đó lâu chưa?

Duy Bảo đáp, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng:

- Khoảng một giờ rồi.

Hoàng Dương gật đầu và không ai nói thêm gì nữa. Anh bước tới cạnh Minh Hàn. Hiện tại, Minh Hàn đang đứng nhìn vào phòng hộ sinh dẫu Minh Hàn chẳng thể nhìn thấy gì cả song có lẽ điều đó giúp Minh Hàn có cảm giác gần chị mình hơn.

- Em đừng lo! Chị ấy chắc chắn sẽ bình an mà! – Hoàng Dương nắm tay nhẹ nói với Minh Hàn.

​Minh Hàn gật nhẹ, không nhìn vào đó nữa nhưng sắc mặt đã chuyển sang lạnh lùng. Hoàng Dương thấy vậy thì hiểu người anh yêu đang nghĩ gì. Anh biết Minh Hàn luôn lựa chọn cách làm cho trái tim mình đóng băng để đối mặt với những cảm xúc không mong muốn đang dâng lên trong lòng. Có thể người khác nhìn vào đó sẽ thấy Minh Hàn hoàn toàn bình thường nhưng sâu trong lòng thì thực sự Minh Hàn đang rất bất an.

​- Ngồi xuống đây đi em! – Hoàng Dương chỉ vào chiếc ghế gần đó và nói với Minh Hàn.

​Minh Hàn cười nhẹ - một nụ cười của băng tuyết – và cùng anh ngồi xuống, lẳng lặng không nói gì.

​Im lặng. Hành lang bệnh viện trở nên yên ắng lạ thường. Ngoài tiếng bước chân của một số người thỉnh thoảng qua lại thì không có bất kỳ một tiếng động nào khác. Chẳng ai nói với ai lời nào song tất cả đều hiểu trong lòng những người còn lại đang nghĩ gì bởi họ đều chung nhau nỗi lo và chung nhau lời khẩn cầu cho Minh Hà và con của cô ấy bình an.

​Cho đến hơn nửa giờ sau tiếng oe oe đầu tiên vang lên và ngay sau đó thì cánh cửa phòng hộ sinh cũng được mở ra cùng với một người bác sĩ trung niên. Tuy nhiên trên tay bác sĩ không hề bế một đứa trẻ nào.

​- Người nhà của sản phụ Dương Minh Hà đâu ạ? – Bác sĩ cất tiếng hỏi.

​Ngay lập tức tất cả đứng dậy và vây quanh bác sĩ. Trên mặt Duy Bảo lúc này đã lấm tấm mồ hôi dẫu trời xuân không hề nóng.

​- Vợ/con/chị tôi sao rồi bác sĩ? – Tất cả đồng thanh.

​Bác sĩ nói:

​- Sản phụ đã sinh được một bé trai nhưng...

​- Nhưng sao? – Họ tiếp tục đồng thanh lần hai.

​Bác sĩ chưa đáp câu hỏi đó mà nhìn vào Duy Bảo, nói:

​- Anh là chồng của sản phụ đúng không?

​Duy Bảo gật đầu lia lịa, nói không rõ tiếng:

​- Vâng...vâng ạ... vợ và con tôi....

​Nghe vậy, bác sĩ cho Duy Bảo một tờ giấy và nói:

​- Hiện tại sản phụ quá yếu đã ngất đi nhưng trong bụng cô ấy vẫn còn một bé gái nữa. Thế nên, chúng tôi cần phẫu thuật gấp cho cô ấy, anh hãy mau ký vào đó đi.

​Đôi tay run run, Duy Bảo nhận lấy tờ giấy vừa ký vừa hỏi trong lo sợ:

​- Liệu vợ tôi...

​Bác sĩ lắc đầu:

​- Mong gia đình thông cảm, hiện tại chúng tôi chưa thể trả lời được.

​Nói rồi người bác sĩ ấy cầm lại tờ giấy từ tay Duy Bảo và vào trong. Cánh cửa phòng hộ sinh được đóng lại ngay sau đó. Nhưng hình như lần đóng lại này khiến cho nỗi bất an trong lòng những người gần đây đã tăng lên gấp bội.

​- Ông trời ơi! Con không cần gì cả chỉ xin người hãy cho vợ con của con được bình an! – Duy Bảo đột nhiên quỳ xuống, hướng mắt mình đến nơi nào đó xa xôi và nói.

​Bố mẹ Duy Bảo thấy anh như vậy thì nhìn nhau ái ngại. Mẹ Duy Bảo cũng rất khó khăn mới sinh được Duy Bảo và đó cũng chính là lý do Duy Bảo chẳng có bất kỳ người anh hay người em nào cả. Lúc này chứng kiến Duy Bảo như vậy thì cả hai đều hiểu trong lòng con trai họ đang nghĩ gì và càng lo lắng hơn cho Minh Hà cũng như những đứa cháu nội chưa chào đời của họ.

​- Đứng lên đi con! Minh Hà thấy con như vậy sẽ không vui đâu! – Ông Minh Nhật đi đến bên Duy Bảo và nói.

​Duy Bảo ngước mắt lên nhìn ông Minh Nhật, ngập ngừng nói:

​- Vợ con chắc chắn sẽ không sao phải không bố?

​Ông Minh Nhật chậm rãi gật đầu, cười nhẹ:

​- Ừ! Ngay từ khi còn nhỏ Minh Hà đã rất mạnh mẽ nên bố tin nó sẽ bình yên. Con mau đứng lên đi.

​Duy Bảo gật đầu, anh đứng lên nhưng nỗi sợ hãi trong lòng không hề giảm chút nào. Và nỗi sợ ấy đã khiến đôi chân anh nặng nề cất bước còn khuôn mặt thì trở nên thẫn thờ.

​Trong khi đó, Minh Hàn thì không hề nói thêm một lời nào, sắc mặt cũng không đổi. Nghe bác sĩ nói về tình hình của Minh Hà, lòng Minh Hàn nhói lên nhưng lớp băng mà Minh Hàn tạo ra trong lòng đã nhanh chóng nhấn chìm tất cả cảm xúc của Minh Hàn chỉ để lại một gương mặt vô hồn mà thôi. Khi Hoàng Dương không rõ sống chết, trạng thái này đã đến với Minh Hàn và bây giờ nó tiếp tục trở lại một lần nữa dẫu Minh Hàn không hề muốn.

​Từng lời, từng lời của bác sĩ vang lên trong đầu Minh Hàn cùng với ám ảnh của quá khứ buồn đau đang dày vò Minh Hàn. Sinh ra, Minh Hà và Minh Hà đã không có mẹ. Chưa bao giờ Minh Hàn được biết cảm giác được mẹ yêu thương như thế nào. Hơn nữa, đến người chị gái Minh Hàn yêu thương nhất thì Minh Hàn cũng không thể ở cùng bởi sự chia rẽ của người mẹ kế. Tuy Minh Hàn và người mẹ kế đã cải thiện mối quan hệ từ lần Minh Hàn nhập viện nhưng lúc này nhìn người phụ nữ ấy cùng những tưởng tượng đau buồn về Minh Hà đang trên bàn phẫu thuật trong kia làm Minh Hàn không sao có thể bình tâm được. Những cảm xúc Minh Hàn muốn kìm nén dường như chúng chỉ trực một phút yếu lòng của Minh Hàn là sẽ lập tức đập tan lớp băng mà Minh Hàn phong toả nơi cõi lòng mình.

​Hoàng Dương đứng cạnh Minh Hàn, anh thật sự không biết an ủi hay động viên Minh Hàn thế nào. So với nỗi lo sợ trong lòng Minh Hàn thì nỗi lo của Hoàng Dương chỉ như một giọt nước giữa đại dương mà thôi. Nhưng nhìn vào khuôn mặt vô hồn của Minh Hàn, trái tim Hoàng Dương cũng chợt nhói đau. Anh không rõ cảm giác của Minh Hàn bởi anh không hiểu tình cảm anh chị em là thế nào song anh nghĩ nó cũng chẳng thua kém gì tình yêu.Và lúc này đây, Hoàng Dương chỉ biết để Minh Hàn dựa vào vai anh mà thôi.

​Phía bên kia, Minh Khang thì khác, cậu không giỏi che giấu cảm xúc như Minh Hàn nên khuôn mặt của cậu như khắc hình rõ ràng chữ lo lắng. Minh Khang và Minh Hà tuy là chị em cùng cha khác mẹ nhưng từ nhỏ hai chị em đã rất thân thiết, một phần vì cậu không ưa tính mẹ mình nhưng phần khác vì Minh Hà đối với cậu vô cùng tốt. Vì vậy, nghe tin Minh Hà sắp sinh con, cậu đã bỏ học và chạy đến đây. Hiện tại, nếu như Duy Bảo vã mồ hôi hột thì trên trán Minh Khang cũng đã lấm tâm mồ hôi.

​Còn Anh Quân, cậu nhóc chưa bao giờ trò chuyện với Minh Hà và càng không biết Minh Hà là người thế nào nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt Minh Hàn thì Anh Quân biết người đang ở trong kia quan trọng với Minh Hàn như thế nào, có lẽ chẳng thua kém Hoàng Dương là bao. Bấy giờ, đứng cạnh Hoàng Dương, thỉnh thoảng Anh Quân lén nhìn Minh Hàn bởi cậu không đủ can đảm để nhìn vào khuôn mặt lạnh giá đó.

​Bên ngoài, bầu trời âm u và chẳng hề có chút gió nào cả. Không khí cũng từ đó trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết cho từng nhịp thời gian ảm đạm trôi qua.

​Khoảng chừng gần một giờ nữa qua đi một cách chậm chạp và nặng nề thì cánh cửa phòng lạnh lùng ấy mới có thể mở ra lần nữa. Và lần này nó mang theo tiếng trẻ con khóc cùng vị bác sĩ và hai người y tá bước ra.

​- Người nhà của sản phụ Dương Minh Hà đâu ạ ? – Bác sĩ lặp lại câu hỏi này lần hai.

​Và không khác nào lần đầu tất cả chạy đến bên bác sĩ một cách gấp gáp và đồng thanh :

​- Vợ/con/chị tôi sao rồi ?

​Tuy nhiên, câu trả lời của bác sĩ lần này thì không giống như lần trước nữa. Bác sĩ tươi cười dẫu trên mặt bà còn đọng lại nhiều giọt mồ hôi :

​- Chúc mừng gia đình, ca phẫu thuật đã thành công. Cả ba mẹ con đều được bình an.

​Vừa nói bà vừa vẫy hai y tá bước lên phía trước và trao hai đứa trẻ đang khóc cho Duy Bảo.

​Ngay lập tức, tất cả cười sung sướиɠ. Duy Bảo hạnh phúc đến chảy nước mắt vội vàng đỡ lấy một đứa trẻ, đứa còn lại thì được mẹ anh ôm vào lòng. Tiếng à ơi theo đó cũng vang lên cho không khí trở nên ngập tràn niềm vui.

​- Bé trai nặng 3 kilogam còn bé gái nặng 2,8 kilogam. Cả hai đều rất khoẻ mạnh. Còn mẹ của chúng thì sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi. Gia đình có thể vào nhưng cần giữ yên tĩnh cho cô ấy nghỉ ngơi.

​- Vâng ạ ! – Duy Bảo cười rạng rỡ.

​Hoàng Dương thấy vậy cũng rất vui vẻ, anh nhìn đứa trẻ đang khóc trên tay Duy Bảo, nói :

​- Minh Hàn ! Em thấy nó giống ai ?

​Thế nhưng, chẳng có một lời nào đáp lại Hoàng Dương. Chỉ có tiếng cười của mọi người vẫn vang lên song tiếng Minh Hàn thì chẳng thấy đâu. Hoàng Dương liền hoảng hốt vội quay đầu lại thì không thấy Minh Hàn ở bên cạnh anh nữa. Anh đâu biết rằng Minh Hàn đã vào với Minh Hà ngay khi bác sĩ bước ra.

​Vội vàng đưa mắt tìm kiếm Minh Hàn, đôi môi Hoàng Dương cũng mau chóng nở nụ cười khi thấy bóng hình người anh yêu.

Lúc này, Minh Hàn đã đang ngồi cạnh giường chị gái của mình, nhẹ đưa tay vuốt mái tóc Minh Hà và mỉm cười. Điều Minh Hàn quan tâm nhất trên đời này, ngoài Hoàng Dương ra thì chỉ có Minh Hà. Đứng ngoài hành lang, Minh Hàn chỉ đợi khoảnh khắc cửa phòng mở ra để có thể đến bên người chị gái mà thôi. Và vừa rồi, thoáng nhìn đứa trẻ trên tay y tá, Minh Hàn đã biết chúng rất khoẻ mạnh nên không cần đợi sự cho phép của bác sĩ, Minh Hàn liền vào trong với chị để có thể chắc chắn rằng Minh Hà vẫn bình an trên cuộc đời này.

​- Em vào đây từ khi nào mà không nói với anh vậy làm anh tưởng em đi đâu mất rồi ? – Hoàng Dương đến bên Minh Hàn cười nói.

​Minh Hàn ngoảnh mặt lại nhìn anh, mỉm cười :

​- Em vừa mới vào thôi. Anh yên tâm là em không xa anh quá bảy bước đâu.

​Ngay lập tức, môi Hoàng Dương không thể ngừng cười. Anh không ngờ Minh Hàn vẫn còn nhớ lời anh nói hôm nào để lúc này nhắc lại. Và tất nhiên Hoàng Dương không quên hôn lên má Minh Hàn.

​Vừa lúc ấy, Duy Bảo cũng bước vào, liền tủm tỉm cười, hắng giọng :

​- E..hèm...hừm....

​Hoàng Dương thấy vậy thì không những không đỏ mặt mà còn cười tươi hơn, kéo Minh Hàn vào lòng trong khi Minh Hàn thì mặt không có nào khác thường, mỉm cười :

​- Hai bé khoẻ cả chứ ? Chúng đâu rồi anh ? – Minh Hàn hỏi.

​Duy Bảo cười tươi, anh ngồi xuống phía bên này giường, nói :

​- Chúng đói nên khóc hoài, đang được mọi người cho ăn ngoài kia. Anh muốn xem Minh Hà thế nào nên vội vàng vào đây, không ngờ em đã ở đây rồi.

​Minh Hàn gật nhẹ. Ba người trò chuyện với nhau một lát thì...

​- À, quên ! – Duy Bảo chợt thốt lên.

​Hoàng Dương liền hỏi :

​- Chuyện gì vậy anh ?

​Duy Bảo cười :

​- Anh quên chưa đi làm giấy chứng sinh cho hai đứa nhỏ. Hai em ở đây với Minh Hà nhé, anh đi một lát sẽ quay lại.

​Minh Hàn gật đầu, còn Hoàng Dương thì hỏi tiếp :

​- Hai đứa bé ấy anh chị đặt tên là gì ?

​Duy Bảo mỉm cười :

​- Minh Hà đã đặt tên bé trai là Bảo Khánh và bé gái là Hà Linh.

​Nghe vậy, Minh Hàn liền đưa mắt nhìn Minh Hà trên giường, hiểu lý do của hai cái tên đó. Đơn giản là vì Minh Hà muốn hai đứa con của chị cả đời được bình an và hạnh phúc bởi người ta nói rằng khi đặt tên cho con, nếu lấy tên bố mẹ làm tên đệm thì con của họ sẽ luôn có cảm giác được bố mẹ ở bên cạnh nâng niu, chở che.

Trong khi đó, Hoàng Dương cười :

​- Hay thật đó !... Anh mau đi đi !

​Duy Bảo gật đầu nhưng khi ra đến cửa, Duy Bảo lại ngoái cổ lại nói thêm :

​- Minh Hàn này ! Bảo Khánh giống Minh Hà nên đặc biệt giống em.

​Minh Hàn liền cười nhẹ :

​- Hà Linh giống anh đúng không ?

​- Sao em biết ? – Hoàng Dương và Duy Bảo đồng thanh.

​Minh Hàn mỉm cười :

​- Vậy là em đoán đúng rồi !

​Nhìn Duy Bảo, Minh Hàn tiếp :

​- Có lẽ chị ấy cũng sắp tỉnh lại rồi. Nếu chị ấy tỉnh lại mà không thấy anh sẽ buồn lắm đó nên anh mau đi đi kẻo muộn.

​Duy Bảo ừ một tiếng, cười tươi rồi chạy đi.

​Minh Hàn nhìn ra cửa sổ phòng thấy mưa xuân lúc này đã lất phất rơi cho gió xuân thoang thoảng thì nắm tay chị gái và mỉm cười.

​Cho đến đầu giờ chiều thì Minh Hà cũng tỉnh lại. Đôi mắt thanh tú của chị từ từ mở ra và ngay lập tức hiện ý cười khi nhìn mọi người đang vây quanh mình.

​- Em tỉnh rồi! – Duy Bảo cười sung sướиɠ nói.

​Minh Hà gật nhẹ, toàn thân chị đau ê ẩm và tất nhiên lúc này chị còn rất yếu song chị vẫn gượng cười:

​- Đỡ em dậy được không anh? – Minh Hà nói với Duy Bảo.

​Cười tươi, Duy Bảo liền nâng vợ anh dựa vào thành giường. Xong xuôi, Minh Hà đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt và dừng lại trên hai đứa trẻ đang được bà nội và Minh Hàn bế.

​- Bảo Khánh đi ra với mẹ nào! – Mẹ Duy Bảo tươi cười nói và đặt thằng bé vào lòng Minh Hà.

​Minh Hà rất sung sướиɠ, chị nhìn Bảo Khánh đang say sưa ngủ thì mỉm cười rồi quay sang Minh Hàn:

​- Thằng bé giống em lắm đó! Chắc chắn nó cũng sẽ rất thông minh! – Minh Hà nói với em trai.

​Minh Hàn nhẹ gật đầu rồi nâng đứa bé trong lòng mình cho Minh Hà ngắm. Chị nhìn đứa trẻ rồi lại nhìn Duy Bảo, sau đó cười tươi:

​- Con gái của mẹ giống bố sẽ được bố cưng chiều lắm đây!

​Duy Bảo mỉm cười, anh vòng tay ôm lấy Minh Hà trong khi miệng thì nựng đứa nhỏ. Không khí căn phòng trở nên ngập tràn hạnh phúc.

​- Chắc chị cũng đói rồi, em lấy đồ ăn cho chị ăn nhé! – Minh Hàn nói.

​Minh Hà mỉm cười, gật đầu trong khi Minh Hàn đặt đứa bé trong tay mình vào lòng Duy Bảo và đi lấy đồ ăn mình đã chuẩn bị sẵn trước đó đưa cho chị gái.

​- Lâu rồi không ăn đồ ăn em nấu mới thấy rằng nó quá ngon. Em đúng là số một! – Minh Hà cười nói khi chị ăn miếng đầu tiên.

​Rồi nhìn Hoàng Dương, Minh Hà nói tiếp:

​- Hoàng Dương sướиɠ thật đó, ngày nào cũng được ăn đồ ăn Minh Hàn làm.

​Nghe vậy, Hoàng Dương cười tươi còn Minh Hàn thì nhẹ nhàng nói:

​- Nếu như trí nhớ của em không tồi thì trưa hôm qua chị mới ăn cùng em và anh ấy.

​Minh Hà cười trừ:

​- Từ hôm qua đến nay với chị là lâu rồi.

​Và để không mất thời gian trong khi cái bụng của mình đang đói, Minh Hà tập trung vào ăn. Chị biết rằng nói thêm nữa thì miệng lưỡi chị cũng không bao giờ bằng Minh Hàn dẫu người em trai của chị chẳng mấy khi nói được vài lời.

​Tất nhiên, Minh Hàn cũng không nói thêm gì, chỉ nhìn chị gái cười nhẹ. Sự bình an của Minh Hà và Hoàng Dương là điều quan trọng nhất đối với Minh Hàn trên cuộc đời này. Và hiện tại thì cả hai người đó đều đang cười vui thì không có gì có thể làm Minh Hàn phiền lòng được nữa.

​Nhìn Minh Khang đang đứng gần đó, Minh Hàn hỏi:

​- Minh Khang này! Cuối tuần này em được nghỉ phải không?

​Gật đầu, Minh Khang nói:

​- Vâng! Có việc gì không anh?

​Minh Hàn cười nhẹ, hướng mắt về phía Anh Quân rồi nói với Minh Khang:

​- Cuối tuần anh Hoàng Dương và anh phải đi công tác hai ngày, em có thể giúp anh trông nom và dạy cậu ấy học được không?

​Ngay lập tức, Minh Khang cười tươi, gật đầu lia lịa:

​- Được...được...ạ!

​Minh Hàn cười nhẹ:

​- Cảm ơn em nhé!

​- Không có gì! – Minh Khang tươi cười nói.

​Minh Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa, đưa mắt nhìn hai đứa trẻ vừa thức dậy thì mỉm cười. Minh Hàn vốn không thích trẻ con nhưng Bảo Khánh và Hà Linh là con của Minh Hà nên tự nhiên Minh Hàn thấy quý chúng.

​Trong khi đó, Minh Hà thì nhìn Anh Quân một lượt rồi nói:

​- Em là Anh Quân đúng không? Một năm không gặp bây giờ nhìn em lớn quá.

​Anh Quân gật đầu :

​- Vâng ! Chị vẫn xinh như ngày nào.

​Minh Hà thích thú, cười hỏi :

​- Ông em đâu rồi ? Chị rất ngưỡng mộ ông của em, muốn gặp ông mà chưa có cơ hội.

​Đôi mắt tinh anh phảng qua nét u hoài, Anh Quân gượng cười :

​- Ông đã đến với bà và cô rồi.

​Mặt Minh Hà theo đó trùng xuống, chị biết mình đã lỡ lời, liền nói :

​- Chị xin lỗi, chị không cố ý !

​Anh Quân lắc đầu :

​- Không sao đâu chị !

​Minh Hà gật nhẹ trong khi Hoàng Dương kéo Anh Quân vào lòng anh, cười nói với Minh Hà :

​- Bây giờ cậu ấy sống cùng em và Minh Hàn.

​Minh Hà cười, chị định nói thêm gì đó thì chợt Bảo Khánh và Hà Linh khóc đòi ăn làm chị phải dỗ dành bọn chúng. Minh Hà vừa sinh nên hiện tại chị vẫn chưa có sữa, đành cho bọn chúng ăn sữa ngoài.

​Lúc này, ngoài trời đang hửng nắng xuân và trong phòng một người con trai đang nở nụ cười hạnh phúc.