Chương 21: Khởi đầu mới

Mặt trăng khuất dần sau những đám mây cho những hạt mưa bụi bắt đầu rơi. Mưa không thể làm ướt áo ai nhưng dường như nó khiến cho người ta buồn hơn, tê tái hơn. Gió thổi nhẹ để mưa lất phất, vương vấn trên nhành cây trong cái mờ ảo của bóng tối. Dưới gốc tùng già, tiếng thở dài chốc chốc lại vang lên giữa sự tĩnh mịch của đêm khuya.

- Mình không chút hy vọng gì nữa rồi!

Giọng nói ấy cộng hưởng cùng giọt nước mắt lăn dài trên gò má Tiến Lâm làm cảnh vật xung quanh như cùng hoà chung nỗi sầu. Hắn nặng nề đứng lên, thẫn thờ rời xa cây tùng. Lòng đau, dạ xót, trái tim tan vỡ, hắn chẳng biết đi về đâu nữa.

Trưa nay, từ đám cưới, Tiến Lâm ngán ngẩm đi lang thang giữa dòng người mà ở đó hắn chỉ thấy rằng chẳng ai có thể hiểu cho lòng hắn lúc này. Chán chường, hắn để mặc cho đôi chân bước đi. Và hắn cũng chẳng hiểu sao hắn lại dừng lại tại cổng nhà cậu Minh Hàn. Phải chăng là bởi gần một tháng nay đây là nơi hắn thường xuyên lui tới nhất? Tiến Lâm không biết nữa.

Cổng đóng, Minh Hàn vẫn chưa về nhà. Hồi sáng hắn có đến đây một lần nhưng tâm trạng lúc đó khác hẳn lúc này, lúc mà hắn đã biết rằng Hoàng Dương đã khôi phục trí nhớ, còn Minh Hàn thì đang bên Hoàng Dương. Cũng chẳng suy nghĩ gì, hắn trèo qua bức tường thấp vào trong. Khu vườn này với Tiến Lâm tuy vẫn còn lạ lẫm nhưng không còn vạn phần ngơ ngác như lúc đầu. Nếu như hắn đi lại thận trọng thì cũng không sợ bị lạc.

Tiến Lâm quanh quẩn trong vườn, đôi lúc miệng hắn lại khẽ cười khi nhớ lại những ngày hắn được cùng Minh Hàn chăm sóc khu vườn này. Hắn thì vốn chẳng biết làm gì cả, Minh Hàn làm gì thì hắn làm theo thôi nhưng điều đó làm cho hắn rất vui. Làm việc, nhất là làm vườn, là thứ mà ngày trước hắn rất ghét nhưng từ lúc yêu Minh Hàn, hắn lại thấy vui và thích thú. Tất nhiên hắn chẳng hiểu tại sao, chỉ biết rằng mình muốn làm gì thì làm thôi.

Tha thẩn trong vườn hồi lâu cho đến khi mặt trời chếch dần sang phía Tây thì Tiến Lâm thấy Minh Hàn và Hoàng Dương tươi cười bước vào nhà. Hắn buồn lắm. Nhìn ánh nắng chiều còn sót lại trên ngọn cây cao mà lòng hắn tê tái, cảm giác nắng gió như đang bỡn cợt với hắn.

Tiến Lâm vội nấp vào một góc khuất, nơi đó hắn có thể nhìn thấy Minh Hàn nhưng Minh Hàn lại không thể nhìn thấy hắn. Đau đớn, hắn nhìn nụ cười Minh Hàn dành cho Hoàng Dương. Minh Hàn chưa bao giờ cười với hắn một nụ cười đúng nghĩa. Hắn vẫn hy vọng rồi đây hắn sẽ có được một nụ cười của Minh Hàn dành riêng cho hắn nhưng lúc này thì hắn tuyệt vọng thực sự.

Hoàng Dương và Minh Hàn đã vào trong nhà rồi, Tiến Lâm nghĩ hắn nên đi nhưng rồi hắn lại không nỡ. Đôi chân khuỵ xuống, hắn dựa vào một thân cây và mơ màng ngủ thiếp đi.

Trời tối lúc nào mà hắn chẳng hay. Cho đến khi tỉnh dậy thì hắn thấy vẳng vẳng bên tai mình là tiếng đàn của Minh Hàn. Những ngày trước, thỉnh thoảng Minh Hàn vẫn gảy đàn và hắn đứng lẳng lặng bên cạnh lắng nghe. Dù lúc đó là những bản nhạc buồn nhưng hắn lại chẳng thấy buồn chút nào trong khi hiện tại hắn Minh Hàn gảy nhạc vui thì hắn tê tái cõi lòng bởi hắn hiểu khúc nhạc vui kia không phải là dành cho hắn. Phải chăng buồn hay vui vốn không phải do tiếng đàn tạo ra mà chính lại ở tâm trạng của con người?

Tiến Lâm đứng dậy, hắn bước lại gần hơn để nhìn Minh Hàn rõ hơn. Mắt hắn ướt nhoè, mờ đi, cơ hồ phía trước kia chỉ có Minh Hàn đang gảy đàn mà thôi. Miệng hắn chợt cười song hình ảnh Hoàng Dương lại hiển hiện trước mắt làm hắn như rơi xuống hố băng. Cười rồi khóc, khóc rồi cười, tựa hồ như những dòng cảm xúc trong hắn đang xung đột dữ dội, xé nát cõi lòng hắn vậy.

Minh Hàn đã ngừng gảy đàn, dựa người vào vai Hoàng Dương, Tiến Lâm đứng đó dạ đau như cắt. Hắn cũng không biết mình đứng thêm đó bao lâu nữa thì ngoảnh đầu quay đi. Chân hắn bước từng bước nặng nề, chẳng may vấp phải một cái rễ cây ngoằn ngoèo trên mặt đất. Tiếng động rất khẽ nhưng cũng đủ cho Minh Hàn phát giác. Nghe tiếng hỏi: "Ai đó?" của Minh Hàn, Tiến Lâm giật mình, chạy nhanh đến phía sau gốc cây tùng này. Hắn không biết phải đối mặt với Minh Hàn thế nào chỉ mong sao Minh Hàn không nhìn thấy hắn, nên không dám thở mạnh nữa.

Thấy Minh Hàn và Hoàng Dương đã đi vào hắn mới thở phào như trút được một gánh nặng, nghĩ may mà Minh Hàn không phát hiện ra hắn. Nhưng hắn không biết rằng vừa nhìn qua Minh Hàn đã biết hắn nấp ở đâu, chỉ có điều là cũng như hắn, Minh Hàn không biết nên nói thế nào với hắn, không muốn làm hắn khó xử nên Minh Hàn vờ như không biết, bỏ đi mà thôi.

Trời mưa nặng hạt hơn, nước mắt cũng mỗi lúc một nhiều hơn, nhỏ từng giọt xuống bàn tay hắn. Đã bao lâu rồi hắn không khóc? Hắn yếu đuối như vậy từ lúc nào? Không! Hắn không thể khóc được. Đó quyết không phải là nước mắt, chỉ là nước mưa thôi. Tiến Lâm gạt mạnh hai tay lau nước mắt đi nhưng không thể bởi những giọt lệ tình ấy vẫn không ngừng chảy ra hết lớp này đến lớp khác.

Mắt đỏ hoe, Tiến Lâm vụt dậy và lao đi. Cũng không cần biết mình định đi đâu, hắn cứ cắm đầu lao thẳng thôi. Trời mưa, mặt đất trơn trượt, hắn vấp ngã mấy lần song cũng không thấy đau. Mình mẩy lấm lem, hắn trèo tường ra ngoài. Hắn chỉ biết một điều rằng mình cần chạy xa nơi này càng nhanh càng tốt, hắn sắp không thể chịu nổi những cảm xúc đang giày vò hắn nữa rồi.

Mưa táp vào mặt hắn. Mưa không lớn nhưng cái giá lạnh của mùa đông thì đủ để cho hắn lạnh đến thấu xương. Nhưng hắn thấy chẳng hề gì, đem so nỗi đau ấy với nỗi đau trong lòng thì đâu có đáng. Nước mắt hắn hoà lẫn nước mưa khiến hắn chẳng còn phân biệt được là mình có khóc hay không nữa. Thỉnh thoảng hắn lại cười, cười thảm hơn cả khóc.

Cứ chạy thế một hồi lâu, chân hắn rã rời, hắn lê bước trên đường. Đường vắng, hắn cứ giữa đường mà đi, không biết đây là đâu và cũng không cần biết mình có thể gặp nguy hiểm nếu đi như vậy. Mưa đã tạnh, chỉ còn gió thôi. Người hắn run lên từng hồi. Người ta đi đường cũng chỉ nhìn qua hắn, lắc đầu, nghĩ rằng hắn là một kẻ điên mà thôi. Hơn nữa, giữa đêm khuya thế này, ai hơi đâu phí sức để ý để hắn.

Không biết bao nhiêu lâu sau thì hắn không chịu được nữa và gục ngã bên đường.

Trời hửng sáng, buổi sáng cuối đông không đẹp nhưng cũng không lạnh lắm. Nắng chưa lên, gió vẫn thổi. Những chiếc lá già cuối cùng cũng đã rụng xuống chuẩn bị nhường chỗ cho mầm non xuyên qua lớp vỏ xù xì chào đón mùa xuân.

- Này! Cậu có sao không? Mau tỉnh lại đi!!!

Người đàn ông trung niên vừa lay vừa gọi nhưng thuỷ chung chàng trai nằm chắn giữa cổng nhà ông ta vẫn bất động. Thấy người cậu ta lạnh toát, thỉnh thoảng run lên từng chập, ông đoán rằng cậu ta bị cảm lạnh. Hướng mặt vào trong nhà, ông gọi:

- Diệu Lan! Ra đây bố nhờ một lát!

Ông nhìn lại mặt người thanh niên, ông cảm thấy quen quen nhưng nhất thời ông chưa thể nhớ ra.

- Có chuyện gì vậy bố? Ai đó? – Cô con gái chạy nhanh đến và hỏi.

Người đàn ông lắc đầu:

- Bố không biết! Bố mở cổng thì thấy cậu ta ngất ở đây! Giúp bố dìu cậu ấy vào nhà!

Cô gái nhìn vào chàng trai được bố đỡ trên tay thì bất giác giật mình.

Ông bố thấy vậy thì hỏi:

- Con quen cậu ta sao?

Cô gái vội lắc lắc đầu:

- Không! Không!

Ông bố không nói thêm gì nữa cùng con gái đỡ cậu thanh niên đó vào nhà.

Hai bố con ấy chính là ông Trần Thanh và Diệu Lan còn cậu thanh niên không phải ai xa lạ, Tiến Lâm.

Sáng nay, ông Trần Thanh định ra ngoài tập thể dục, thói quen mỗi sáng của ông, thì bắt gặp Tiến Lâm đã bất tỉnh tự khi nào. Ông nghĩ cần đưa cậu ta vào nhà mà một mình ông thì không đủ sức, quanh đó cũng chẳng có ai. Ông đành gọi cho Diệu Lan bởi hiện tại nhà chỉ có hai bố con.

Diệu Lan nhìn thấy Tiến Lâm thì giật mình bởi cô từng chạm trán hắn trong lễ cưới trưa hôm qua. Đáng lẽ cô chẳng nhớ nổi hắn nhưng bởi cái bộ mặt ủ dột khi dự đám cưới của hắn làm cô chưa quên được. Bây giờ thấy hắn ngất ở đây, cô nghĩ chắc chắn người này có liên quan đến Hoàng Dương và Quỳnh Nga.

- Con gọi bác sĩ Hào đi! Bố giúp cậu ta thay bộ quần áo ướt này ra. – Ông Trần Thanh nói khi hai bố con đã dìu Tiến Lâm vào phòng.

Diệu Lan đáp:

- Vâng ạ!

Khoảng mười phút sau thì bác sĩ Hào, bác sĩ riêng của ông Trần Thanh đã có mặt. Trong lúc chờ bác sĩ khám cho Tiến Lâm thì ông Trần Thanh xuống bếp nấu cháo cho Tiến Lâm. Vợ ông mất sớm, ông lại không muốn thuê người giúp việc bởi một lý do ông không thích người lạ sống trong nhà. Một mình nuôi Diệu Lan, ông cực kì cưng chiều con gái nên tất cả mọi việc, từ việc công ty đến việc nhà đều do một mình ông làm. Thế nên, nấu một bát cháo cho Tiến Lâm với ông rất bình thường, trong khi nếu bảo cô con gái vào bếp thì không biết bao giờ mới xong.

Diệu Lan đứng bên bác sĩ, xem ông khám cho Tiến Lâm. Cô thấy nơi khoé mắt Tiến Lâm vẫn còn sót lại vết nước mắt chưa khô. Diệu Lan không biết chàng trai này là ai nhưng bất giác cũng thấy thương thay cho hắn bởi cô nghĩ rằng khi một người đàn ông nhỏ lệ thì chắc chắn họ đã gặp chuyện gì đó rất đau khổ.

- Cậu ta bị cảm nhẹ thôi! Một lát nữa sẽ tỉnh lại! – Bác sĩ nói với Diệu Lan.

Diệu Lan cười đáp:

- Vâng! Cảm ơn chú!

Bác sĩ Hào cười:

- Không có gì!

Diệu Lan tiễn bác sĩ Hào rồi trở lại ngồi xuống bên giường Tiến Lâm bởi cô không muốn hắn tỉnh dậy mà không thấy ai bên cạnh, với lại lúc này cô cũng không có việc gì để làm.

Một lúc sau thì ông Trần Thanh đem cháo vào.

- Bác sĩ Hào bảo sao? – Ông Trần Thanh hỏi.

Diệu Lan nhìn ông đáp:

- Anh ta bị cảm nhẹ, không có gì đáng ngại. Trưa hôm qua, con có thấy anh ta sau lễ cưới của Hoàng Dương.

Ông Trần Thanh gật nhẹ:

- Ừ! Để bố trông cậu ta cho. Con đi ăn sáng đi! Đồ ăn bố chuẩn bị sẵn rồi đó.

Diệu Lan cười:

- Con không đói! Lát nữa con sẽ ăn. Bố bảo sáng nay có việc đi đâu mà?

Ông Trần Thanh nói:

- Cũng không có việc gì! Đi gặp mấy người bạn thôi. Lâu ngày bố chưa có gặp họ. Con ở nhà chăm sóc cậu ta được không?

Diệu Lan tự tin nói:

- Sao lại không được? Con gái bố không còn là trẻ con nữa đâu nhé!

Ông Trần Thanh cười:

- Không còn trẻ con mới đáng lo!

Diệu Lan quay qua nhìn Tiến Lâm rồi lại nhìn bố:

- Anh ta làm gì được con sao? Bố quên con bố từng học võ rồi hả, một người bệnh con đối phó không lại thì còn nói chuyện gì nữa!

Ông Trần Thanh xoa đầu Diệu Lan:

- Ừ! Vậy bố đi nhé! Lúc nào cậu ta tỉnh dậy thì con bảo cậu ta ăn cháo và uống thuốc vào.

Diệu Lan cười gật đầu nhìn theo bóng bố ra phía ngoài.

Trời đã sáng hẳn. Nắng nhẹ bắt đầu lên, chiếu vào những giọt nước mưa còn đọng lại nơi những nhành cây khiến cho chúng như những hạt pha lê nhỏ xíu. Trên cây tùng già, hai chú chim non đem ánh mắt ngơ ngác nhìn khu vườn sau một đêm mưa. Không khí trong lành hơn, cái lạnh vẫn còn nhưng không quá buốt giá.

Trong nhà, Minh Hàn cũng đã thức dậy và chuẩn bị bữa sáng xong. Còn Hoàng Dương, sau nhiều ngày mất ngủ, giờ này anh vẫn chìm trong giấc mộng đẹp, nơi mà chỉ có anh và Minh Hàn với một thế giới đầy sắc hương, anh đặt một nụ hôn lên đôi môi của Minh Hàn dưới ánh bình mình buổi sớm. Hoàng Dương không rõ đây là mơ hay thực nữa. Nếu là thực thì đây là nơi nào, anh không hề biết, có phải thiên đường hay không? Còn nếu là mơ thì tại sao cảm giác hôn này lại thật đến vậy? Một đôi môi mềm mại đang đặt trên môi anh? Và tất nhiên anh không cần đưa ra câu trả lời và cũng chẳng có thời gian để đưa ra câu trả lời bởi cả con tim anh đang hoà quyện trong nụ hôn ấy, chỉ mong thời khắc này ngừng lại. Đôi mắt anh vẫn nhắm để tận hưởng hạnh phúc một cách trọn vẹn nhất.

- Dậy được chưa anh? – Giọng nói nhẹ nhàng và quen thuộc vang bên tai Hoàng Dương.

Mở mắt ra, anh bắt gặp ánh mắt hiện ý cười của Minh Hàn. Khuôn mặt Minh Hàn cách mặt anh chưa đầy 2 cm, đôi tay anh chính là đang choàng trên cổ Minh Hàn. Vậy là nụ hôn vừa rồi là thật sao? Hoàng Dương không xác định được nữa và anh thấy nó cũng không quan trọng. Dù là giả thì bây giờ sẽ là thật, còn nếu đã là thật thì.... anh hôn tiếp cũng đâu có sao. Suy cho cùng anh không thể nào thoát khỏi sự quyến rũ của đôi môi kia.

Cho đến khi cảm thấy cả hai thấy khó thở anh mới tạm rời môi Minh Hàn. Miệng cười tươi, Hoàng Dương nói:

- Em dám khiêu khích anh vào buổi sáng hả?

Minh Hàn cười, hôn lên má anh:

- Vậy thì sao nào?

Hoàng Dương liền bật dậy, ôm Minh Hàn và đè xuống giường:

- Thì thế này!

Đôi môi anh ngay lập tức quấn lấy môi Minh Hàn. Rồi từ đó nó in dấu lên tất cả mọi vị trí trên khuôn mặt của Minh Hàn. Minh Hàn cười nói:

- Ăn sáng thôi! Anh còn phải đi làm nữa đó!

Hoàng Dương làm mặt lạnh nhưng ánh mắt thì không giấu được sự sung sướng:

- Ừ! Nhưng anh vừa rửa mặt giúp em rồi, còn em thì chưa giúp anh?

Minh Hàn cười, vẻ mặt tinh quái:

- Được thôi. Anh đưa tay đây đã nào!

Hoàng Dương liền giơ tay ra, miệng hỏi:

- Để làm gì?

Nhưng anh chợt nhớ ra nguyên nhân và rụt tay lại, miệng cười:

- Không cần nữa! Anh chưa muốn mất đôi tay đâu!

Rồi anh thơm lên má Minh Hàn một cái trước khi cả hai cùng cười bước ra khỏi phòng.

Ăn sáng xong, Hoàng Dương nói:

- Bây giờ chúng ta sẽ về nhà anh một lát!

Minh Hàn gật đầu, không nói gì thêm. Điều này làm Hoàng Dương vô cùng bất ngờ bởi anh nghĩ ít ra Minh Hàn cũng hỏi lý do. Song đằng này, vẻ mặt Minh Hàn vô cùng bình thản khiến nhất thời anh chưa biết nói gì nữa.

Minh Hàn thấy Hoàng Dương như vậy thì bật cười:

- Chàng ngốc! Làm gì mà anh ngây người ra thế?

Hoàng Dương cười:

- Anh đang nghĩ tại sao em không hỏi anh rằng về nhà anh để làm gì?

Minh Hàn đưa tay nắm lấy tay anh:

- Bất kể anh làm gì dù đúng dù sai em cũng sẽ theo anh mà. Thế nên không cần hỏi nữa. Hiểu chưa nào, anh yêu?

Nghe câu ấy của Minh Hàn, Hoàng Dương thấy vô cùng hạnh phúc, càng không biết nói thêm gì, chỉ nhìn Minh Hàn mà cười thôi.

Ở nhà Hoàng Dương lúc này, ông Hoàng Thiên và bà Ngọc Mai ngán ngẩm nhìn nhau, chốc chốc lại thở dài. Đồ ăn sáng thì vẫn còn nguyên trên bàn, không ai muốn động đũa. Chuyện của Hoàng Dương khiến ông bà phiền não không thôi. Tưởng rằng sau ngày hôm qua, Hoàng Dương kết hôn với Quỳnh Nga thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp nào ngờ đâu Minh Hàn đến. Khi Hoàng Dương ngất và Minh Hàn mang đi, ông bà thực sự rất lo lắng cũng muốn tới bệnh viện ngay. Nhưng ngặt nỗi ông bà không thể bỏ tất cả các quan khách, không nói tiếng nào mà đi được. Hơn nữa, ông bà biết có Minh Hàn bên cạnh thì nhất thời Hoàng Dương cũng sẽ không việc gì. Thế nên, ông bà đành quay lại xin lỗi mọi người, đặc biệt với gia đình Quỳnh Nga thì ông bà không biết phải đối mặt thế nào nữa. Nhìn vẻ mặt của bố Quỳnh Nga thì hai người biết chuyện này sẽ không qua dễ dàng.

Xong xuôi, bố mẹ Hoàng Dương đến bệnh viện thăm anh thì Hoàng Dương và Minh Hàn đã rời khỏi đó. Ông bà được bác sĩ cho biết rằng Hoàng Dương giả bệnh, ngoài việc cười khổ và ra về thì ông bà cũng không biết làm cách nào khác.

Từ bệnh viện trở về cho đến hôm nay, ông bà đứng ngồi không yên. Đôi lúc ông bà mong Hoàng Dương về nhà ngay để giải quyết chuyện này nhưng cũng có khi lại muốn anh lâu lâu hãy về vì bây giờ ông bà cũng chưa có cách nào hay.

- Cậu chủ đã về! – Vương quản gia từ ngoài chạy vào thông báo.

Bố mẹ Hoàng Dương đứng lên, ra khỏi phòng ăn thì thấy Hoàng Dương đang nắm tay Minh Hàn bước vào. Minh Hàn trước sau chỉ nhìn Hoàng Dương, không quan tâm đến những thứ xung quanh, còn Hoàng Dương thì cười cười nói nói chuyện gì đó rất vui vẻ, đột nhiên sa sầm sắc mặt khi nhìn hai người.

- Con chào bố mẹ! – Minh Hàn nói, mắt không rời anh.

Hoàng Dương thì không nói không rằng, kéo Minh Hàn lướt qua bố mẹ lên phòng khiến cho ông Hoàng Thiên và bà Ngọc Mai ngơ ngác nhìn thật không biết phải làm sao.

Trên đường về nhà, Hoàng Dương đã suy nghĩ rất nhiều sẽ đối diện với bố mẹ ra sao nhưng rốt cuộc anh vẫn không tìm được cách nào hay. Họ đã nói dối anh nhưng suy đi tính lại cũng chỉ bởi họ mang tấm lòng của những bậc làm cha làm mẹ. Anh không hề giận họ? Không hẳn thế song để coi như chưa có gì xảy ra như Minh Hàn thì anh làm không được. Trên xe, anh đã nghĩ sẽ thật bình tĩnh nói chuyện với bố mẹ nhưng khi vừa nhìn thấy họ thì anh lại không thể kiềm lòng.

Vào trong phòng, Hoàng Dương để Minh Hàn ngồi bên cửa sổ còn mình thì thu dọn hành lý. Tạm thời anh không muốn sống trong căn nhà này, sau này sẽ ra thế nào thì nhất thời anh không nghĩ được nhiều đến thế. Chỉ cần biết những ngày sắp tới được sống cùng Minh Hàn là anh đủ thấy hạnh phúc.

Minh Hàn thấy anh như vậy cũng không nói gì. Minh Hàn đã nguyện làm theo anh tất cả nên dù anh làm đúng hay sai thì cũng không còn quan trọng nữa. Đúng thì tốt mà sai thì đã sao nào? Trong cuộc sống không phải đúng sai luôn rõ ràng, cái ta cho là đúng chưa hẳn đã đúng cũng như cái ta cho là sai không phải không có điểm đúng. Thế nên, Minh Hàn chẳng suy nghĩ nhiều mà làm gì, mỉm cười nhìn anh.

Ở dưới nhà, ông Hoàng Thiên và bà Ngọc Mai người đứng người ngồi, mặt buồn rười rượi. Bà Ngọc Mai nói:

- Theo ông thì chúng ta nên làm thế nào đây?

Ông Hoàng Thiên trầm ngâm không đáp. Nếu như biết phải làm thế nào thì ông đã làm rồi, đâu cần chờ vợ ông phải hỏi.

Vương quản gia lắc đầu nhìn ông bà chủ. Ông đã làm quản gia cho gia đình Hoàng Dương hơn ba mươi năm nhưng chưa bao giờ ông phải chứng kiến không khí ảm đạm như thế này. Vợ chồng ông bà chủ tương kính tương ái chẳng thấy bao giờ họ to tiếng với nhau. Đôi khi giữa Hoàng Dương và bố có lời qua tiếng lại nhưng Vương quản gia vẫn cảm thấy khi ấy dễ chịu hơn nhiều cái im lặng đến đáng sợ như lúc này. Nhiều khi Vương quản gia nghĩ rằng Hoàng Dương lấy Minh Hàn cũng tốt, nhìn thế nào ông lại thấy rằng họ rất đẹp đôi, ông muốn nói vài lời với ông bà chủ giúp anh nhưng ông lại chẳng dám bởi nhìn ông bà chủ đã thiểu não thế kia, ông nói chuyện ấy chỉ khiến họ buồn thêm mà thôi.

Một lát sau thì Hoàng Dương và Minh Hàn xuống. Bà Ngọc Mai thấy Hoàng Dương xách hành lý, đứng dậy sửng sốt nói:

- Con định đi đâu?

Hoàng Dương lạnh lùng đáp:

- Con không muốn sống ở đây nữa. Khi nào bố mẹ vui vẻ chấp nhận Minh Hàn thì con sẽ trở lại.

Bà Ngọc Mai nói:

- Chúng ta có thể từ từ nói mà!

Hoàng Dương cười khẩy:

- Từ từ nói sao? Con tin lời mẹ được nữa ư? Ba phần thật, bảy phần giả à?

Bà Ngọc Mai run giọng:

- Con...con...sao con......

Hoàng Dương nói:

- Không đúng ư? Con yêu Quỳnh Nga từ khi nào vậy mẹ? Mẹ thích cô ta thì đem cô ta về nhà mà sống. Con đi!

Thế rồi, Hoàng Dương nắm tay Minh Hàn đi nhanh ra cửa.

Ông Hoàng Thiên lên tiếng:

- Hoàng Dương! Con chưa được đi!

Hoàng Dương đứng sững lại, không quay đầu:

- Con muốn đi bố cản được à?

Ông Hoàng Thiên nói:

- Chẳng lẽ bố muốn nói chuyện với con cũng không được nữa sao?

Hoàng Dương đáp:

- Giữa chúng ta không còn gì để nói cả. Con không muốn nghe hai người nói dối nữa.

Ông Hoàng Thiên đứng dậy:

- Bố chỉ có vài lời thôi, con nghe xong rồi đi cũng không muộn.

Hoàng Dương cười nhạt bước đi, không để ý đến lời bố.

Minh Hàn định bước đi theo anh nhưng hình ảnh những giọt lệ trên khuôn mặt bà Ngọc Mai làm Minh Hàn không đành lòng. Minh Hàn chưa bao giờ được gặp mẹ cũng như có được tình thương của mẹ. Tuy Minh Hàn cố làm cho lòng mình giá lạnh bao năm nay song tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng không bao giờ con người có thể phủ nhận, trong thâm tâm Minh Hàn vẫn luôn khao khát sự yêu thương của mẹ. Giờ đây nhìn bà Ngọc Mai đau lòng vì Hoàng Dương, Minh Hàn thực sự không nỡ thấy mẹ con anh vì mình mà trở nên như vậy.

Minh Hàn níu tay Hoàng Dương, nói:

- Chúng ta vào xem bố anh muốn nói gì nào!

Hoàng Dương lưỡng lự nói:

- Chẳng có gì đâu, bố mẹ anh chỉ muốn tìm cách ngăn cản hai ta thôi.

Minh Hàn cười:

- Có cách nào chia rẽ được chúng ta nữa sao?

Hoàng Dương đáp:

- Biết đâu em nghe bố mẹ anh nói gì rồi lại bỏ anh đi thì anh biết làm thế nào được.

Minh Hàn đưa tay vuốt nhẹ vào má anh:

- Bây giờ anh muốn bỏ em cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Nói rồi, Minh Hàn mỉm cười, nụ cười tươi như ráng sớm, nắm tay Hoàng Dương quay đầu vào nhà. Hoàng Dương cũng không thể làm khác, lắc đầu, cười đi theo Minh Hàn.

Ông bà Hoàng Thiên, Ngọc Mai ngồi trong nhà, nhìn xa xa không biết Hoàng Dương và Minh Hàn nói gì, bỗng nhiên thấy hai người quay lại thì ông bà nhìn nhau cười khổ, thầm nghĩ: Mình nuôi con gần ba mươi năm, nói mãi nó cũng chẳng nghe trong khi Minh Hàn chỉ cần nói một lời thì nó đã đổi ý.

Hoàng Dương và Minh Hàn ngồi đối diện bố mẹ anh. Minh Hàn toàn tâm toàn ý nhìn ngắm Hoàng Dương, đối với ông Hoàng Thiên và bà Ngọc Mai thì không biểu lộ thanh sắc gì khiến bố mẹ anh không thể biết Minh Hàn đang nghĩ thế nào về họ. Hoàng Dương thì khác, mặt anh rất khó coi, rõ ràng là mười phần miễn cưỡng ngồi nói chuyện với bố mẹ, chỉ là anh không muốn làm trái lời Minh Hàn thôi.

Hoàng Dương mở lời:

- Bố mẹ muốn nói gì thì nói đi. Con nói trước nếu hai người muốn khuyên con và Minh Hàn chia tay thì không cần nhiều lời nữa, con không nghe đâu.

Bà Ngọc Mai thở dài:

- Bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà.

Hoàng Dương cười khẩy:

- Muốn tốt hả? Tốt là vậy ư?

Bà Ngọc Mai đưa mắt nhìn chồng không biết nói sao. Hoàng Dương tiếp:

- Bây giờ con không cần biết tốt xấu gì hết. Con xấu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ai, bố mẹ lo chuyện của bố mẹ, con lo chuyện của con là được.

Ông Hoàng Thiên nhìn thẳng vào mắt anh nói:

- Con muốn thế hả?

Hoàng Dương không ngần ngại nói:

- Vâng. Nếu bố mẹ kiên quyết không chấp nhận chuyện của con và Minh Hàn thì chúng ta nên như thế.

Ông Hoàng Thiên gật đầu:

- Ừ! Con yêu Minh Hàn?

Hoàng Dương nhìn Minh Hàn một cái rồi đáp:

- Đúng vậy! Con yêu Minh Hàn và chỉ yêu Minh Hàn thôi.

Ông Hoàng Thiên quay sang Minh Hàn:

- Còn cháu? Cháu có yêu Hoàng Dương không?

Minh Hàn mỉm cười nhìn anh đầy yêu thương thay cho câu trả lời.

Ông Hoàng Thiên cười nhẹ, nói:

- Vậy được. Bây giờ bảo rằng bố mẹ vui vẻ đồng ý thì bố mẹ chưa làm được nhưng ngăn cản thì bố mẹ chịu thua con rồi. Bố mẹ cũng chỉ có một mình con thôi. Con và Minh Hàn hãy về đây sống.

Hoàng Dương nghe bố nói vậy thì rất vui, biết rằng ông đã chấp nhận Minh Hàn nhưng ngoài mặt anh vẫn lạnh lùng nói:

- Còn mẹ?

Bà Ngọc Mai nhìn ba người một lượt rồi nói:

- Mẹ cũng không có ý kiến gì khác.

Hoàng Dương bấy giờ mới cười tươi, vòng tay ôm Minh Hàn:

- Con cảm ơn bố mẹ!

Bà Ngọc Mai lau nước mắt, thấy anh cười, bà cũng cười. Bỗng nhiên bà thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Trước đây bà đã nghĩ rất nhiều, lúc này bà thấy chấp nhận chuyện của anh cũng không khó như bà tưởng tượng. Mà ngoài cách đó ra bà cũng không thể làm gì khác, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời vậy. Tảng đá đè nặng tư tưởng bấy lâu nay của bà đã được bà hất sang một bên. Bây giờ bà nghĩ bỏ qua mọi thứ để sống sẽ tốt hơn rất nhiều.

- Vương quản gia, bác hãy mang hành lý này lên phòng! – Bà Ngọc Mai nói.

Hoàng Dương nói:

- Khoan đã!

Bà Ngọc Mai ngạc nhiên, tròn mắt nhìn anh không biết nói gì.

Hoàng Dương chậm rãi nói:

- Tạm thời con và Minh Hàn sẽ chưa sống ở đây. Sau khi chúng con kết hôn, con và Minh Hàn mới về ở với bố mẹ.

Ông Hoàng Thiên và bà Ngọc Mai há hốc miệng. Bà Ngọc Mai nói lạc cả giọng:

- Ý con là hai con sẽ tổ chức đám cưới sao?

Minh Hàn thầm cười. Minh Hàn hiểu tuy bố mẹ anh đồng ý chuyện này nhưng là mười phần miễn cưỡng. Bây giờ Minh Hàn sống ở đây ngay sẽ rất khó xử cho cả bốn người. Hoàng Dương muốn bố mẹ anh có thêm thời gian để chuẩn bị tâm lý, khi ấy mọi người đối mặt nhau sẽ dễ dàng hơn. Hơn nữa, để được bố mẹ anh chấp nhận không phải dễ, đặc biệt là tổ chức lễ cưới cho hai người. Minh Hàn biết Hoàng Dương muốn nhân cơ hội này đặt điều kiện để bố mẹ anh cho phép. Tuy nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Minh Hàn không hề tỏ vẻ gì cả, hoàn toàn thản nhiên.

Hoàng Dương mỉm cười:

- Đúng vậy! Không được sao mẹ?

Bà Ngọc Mai nói:

- Bố mẹ coi Minh Hàn như một người con trai nữa là được, chẳng lẽ còn phải.....

Hoàng Dương lắc đầu:

- Không! Không! Nếu bố mẹ coi Minh Hàn như con trai của bố mẹ thì chẳng phải chúng con sẽ là loạn luân. Minh Hàn là con dâu của bố mẹ kia. Và như vậy thì tổ chức lễ cưới là hoàn toàn bình thường phải không ạ?

Bà Ngọc Mai bị con trai xoay vòng vòng chẳng biết phải nói sao nữa, ngơ ngác đưa mắt nhìn chồng. Bà không thể hiểu Hoàng Dương đang nghĩ gì nữa, chấp nhận Hoàng Dương là người đồng tính đã không dễ, không lẽ bây giờ hai ông bà còn phải công bố cho bàn dân thiên hạ về điều đó nữa sao? Như vậy thì ông bà còn mặt mũi nào đối diện với mọi người nữa.

Trong phòng lúc này có năm người thì ông Hoàng Thiên cúi đầu trầm ngâm, im lặng không nói gì, Minh Hàn thuỷ chung không rời mắt khỏi Hoàng Dương. Với Minh Hàn, bố mẹ anh đồng ý tổ chức đám cưới cũng tốt, mà không thì cũng chẳng sao cả. Đó không phải là điều Minh Hàn quan tâm. Còn bà Ngọc Mai, Hoàng Dương và Vương quản gia thì đổ dồn ánh mắt về phía ông Hoàng Thiên, cả ba đều rất hồi hộp, không biết ông sẽ nói sao.

Một lát sau, ông Hoàng Thiên mới nói:

- Con đang muốn làm khó bố mẹ đó hả Hoàng Dương?

Hoàng Dương im lặng, cười thầm, anh biết bố mẹ anh sẽ không thể làm khác được.

Ông Hoàng Thiên nói tiếp:

- Thôi được. Bố mẹ sẽ tổ chức đám cưới cho con thêm một lần nữa. Và đây sẽ là lần cuối cùng, sau này có thế nào thì các con tự chịu trách nhiệm.

Hoàng Dương cười rất tươi:

- Vâng ạ! Không bao giờ có lần nữa đâu ạ.

Ông Hoàng Thiên xua xua tay nói:

- Hãy khoan! Con đừng mừng vội. Bố có một điều kiện!

Hoàng Dương không ngạc nhiên lắm khi nghe bố anh nói câu này bởi từ trước đến nay ra điều kiện với hai bố con anh là chuyện rất bình thường. Ông Hoàng Thiên luôn dạy anh rằng không ai cho không ai cái gì bao giờ. Vì thế ngay từ nhỏ anh muốn có gì thì anh cần phải đạt yêu cầu bố anh đề ra và ngược lại. Tuy nhiên, lúc này anh cũng không khỏi hồi hộp, chờ bố anh đưa ra điều kiện, anh biết chắc chắn nó không dễ.

- Bố muốn con làm gì? – Hoàng Dương hỏi.

Ông Hoàng Thiên đáp:

- Điều kiện của bố không có gì khó cả. Và nó không phải dành cho con mà là dành cho Minh Hàn.

Lần này Hoàng Dương không thể không ngạc nhiên:

- Dành cho Minh Hàn sao? Bố không nhầm đó chứ?

Ông Hoàng Thiên mỉm cười:

- Không! Chỉ cần Minh Hàn đồng ý thì Minh Hàn có thể làm tốt.

Trái lại với vẻ ngạc nhiên của Hoàng Dương, Minh Hàn coi như không có chuyện gì, mỉm cười không nói.

Ông Hoàng Thiên tiếp:

- Con muốn bố mẹ vui vẻ chấp nhận Minh Hàn là con dâu đúng không nào?

Hoàng Dương gật đầu, nhìn Minh Hàn để quan sát thái độ của Minh Hàn nhưng không thấy Minh Hàn có phản ứng nào. Song không vì thế mà anh lo lắng bởi anh hiểu Minh Hàn sẽ ủng hộ anh. Minh Hàn đã từng nói sẽ làm mọi thứ theo anh và anh biết Minh Hàn không bao giờ thất hứa, đặc biệt với anh.

Căn phòng im lặng, ông Hoàng Thiên nói:

- Ừ! Minh Hàn đã là con dâu thì trong lễ cưới tất nhiên phải mặc trang phục cô dâu đúng không nào. Điều kiện của bố là vậy đó!

Hoàng Dương mắt chữ o, miệng chữ a:

- Minh Hàn là con trai mà bố!

Ông Hoàng Thiên cười thầm trong vẻ ngoài lạnh lùng.

Hoàng Dương nói:

- Điều kiện này không được! Bố đặt điều kiện gì cho con, con cũng chấp nhận, nhưng đây....

Hoàng Dương tuy nói vậy song trong lòng cũng mong ông Hoàng Thiên đừng thay đổi điều kiện và Minh Hàn thì đáp ứng điều đó. Anh không muốn trong lễ cưới cả hai cùng mặc trang phục chú rể chút nào.

Ông Hoàng Thiên lắc đầu:

- Tuỳ hai con thôi, bố đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi. Hai con cứ từ từ suy nghĩ!

Nói rồi, ông Hoàng Thiên đứng lên vẻ nhàn tản.

Bà Ngọc Mai, Hoàng Dương cũng dồn ánh mắt vào Minh Hàn.

Minh Hàn nhẹ nhàng nói:

- Không cần suy nghĩ đâu bố! Con có câu trả lời ngay bây giờ rồi.

Ông Hoàng Thiên quay lại nhìn Minh Hàn. Chưa bao giờ ông đoán được Minh Hàn nghĩ gì và lần này cũng không ngoại lệ. Vẻ mặt Minh Hàn không nói lên bất kì suy nghĩ gì bên trong Minh Hàn cả.

Còn Minh Hàn thì biết rõ dụng ý của ông Hoàng Thiên khi đặt điều kiện đó là gì. Thứ nhất, nếu Minh Hàn không đồng ý thì bố mẹ anh sẽ không phải tổ chức đám cưới nữa, được vậy thì bố mẹ anh không mong gì hơn. Ngược lại nếu Minh Hàn đồng ý thì mọi người tới dự lễ cưới của Hoàng Dương và Minh Hàn cũng không phải ngỡ ngàng khi chứng kiến một đám cưới có đến hai chú rể, bố mẹ anh cũng không đến nỗi quá mất mặt.

Quay sang nhìn Hoàng Dương, Minh Hàn mỉm cười nói:

- Anh muốn em mặc trang phục cô dâu đúng không?

Hoàng Dương ậm ừ, định trả lời không vì anh biết điều này là làm khó Minh Hàn nhưng nhìn vẻ mặt Minh Hàn thì anh hiểu Minh Hàn không cho phép anh nói dối và Minh Hàn thì thừa sức đọc được suy nghĩ của anh. Chậm rãi gật đầu, anh nói nhỏ:

- Đúng vậy!

Nửa như cười, nửa như không, Minh Hàn nhìn ông Hoàng Thiên:

- Con đã từng nói với anh ấy rằng con sẽ làm bất cứ điều gì anh ấy muốn. Và việc này thì chẳng có gì đáng kể. Trang phục cô dâu con đã mặc một lần, thêm lần nữa cũng không có vấn đề gì. Thế nên, con sẽ đáp ứng điều kiện của bố.

Dù không được như ý muốn nhưng ông Hoàng Thiên cũng đành gật đầu bởi ông biết thế nào là quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên.

- Được! Chúng ta cứ vậy mà làm. – Ông Hoàng Thiên nói.

Nói rồi, ông đứng dậy, rời khỏi phòng. Bà Ngọc Mai nhìn Hoàng Dương và Minh Hàn mỉm cười, lắc đầu đi theo ông. Đến lúc này bà thấy rằng chấp nhận con trai bà là một người đồng tính cũng không đến nỗi khó lắm.

Hoàng Dương nắm chặt tay Minh Hàn, miệng không ngừng cười nói:

- Cảm ơn em!

Minh Hàn không đáp nhưng ánh mắt thể hiện niềm vui vẻ vô hạn khi được bên anh.

Hai người lên xe về nhà Minh Hàn sắp xếp đồ đạc của Hoàng Dương trước khi đến công ty bắt đầu cho một cuộc chiến mới đang chờ ở phía trước.