Chương 26: Gặp lại

Tại nhà Minh Hàn, đêm hôm qua, sau khi Minh Hàn rời đi.

Tiến Lâm đau đớn, lóp ngóp bò dậy sau cái quăng mạnh của Minh Hàn. Nhớ lại ngày nào, vì trêu ghẹo Minh Hàn, hắn đã bị đánh gãy cánh tay phải và giờ đây thì là cánh tay trái. Hắn nhoẻn miệng cười nhưng là một nụ cười méo xệch vì đau.

Tiến Lâm cảm thấy khó thở vô cùng. Hắn biết xương sườn của hắn đã bị đánh gãy. Thêm nữa, hắn vừa bị Minh Hàn bóp cổ, cơ hồ chỉ có thể thở ra chứ không thể hít vào. Bây giờ tuy có dễ chịu hơn, song mỗi khi cử động là một lần ngực hắn nhói đau. Hắn cũng không rõ đó là nỗi đau thể xác hay nỗi đau do con tim hắn rỉ máu nữa.

Trời vẫn mưa. Hắn mặc kệ. Tiến Lâm bước những bước nặng nề rời khỏi nhà Minh Hàn. Hắn khóc. Hắn cười. Cười mà như khóc. Hắn biết từ nay trở đi trong lòng Minh Hàn chỉ có hận hắn mà thôi. Vì sao chứ? Tại hắn chứ tại ai. Hắn biết trách ai đây ngoài bản thân hắn. Minh Hàn đã đi tìm Hoàng Dương. Một phần trong hắn thì hy vọng Minh Hàn có thể giải thoát cho Hoàng Dương trước khi có chuyện gì xảy ra nhưng phần khác thì hắn lại muốn điều ngược lại sẽ đến. Tiến Lâm chẳng hiểu nổi hắn nữa. Hắn cười ngây ngốc cho cái suy nghĩ ngớ ngẩn của con tim hắn. Hoàng Dương có ra sao thì Minh Hàn cũng đâu có thể ngó ngàng đến hắn nữa, vậy thì hắn mong chờ điều gì chứ? Hắn thấy mình thật là điên rồ.

Ra đến cổng, hắn ngó quanh để tìm xe. Rồi hắn lại cười. Hắn đâu có đi xe tới đây. Vì sợ Minh Hàn phát hiện, có khi nào hắn dám lái xe đến.

Hắn nên đi đâu đây? Tiến Lâm không biết nữa. Hắn lấy điện thoại ra để gọi taxi rồi cứ để mặc cho taxi đưa hắn đi đâu thì đi vậy. Nhưng điện thoại hắn đâu rồi. Hắn móc túi trước, túi sau đều không thấy đâu. Có lẽ nó đã rơi trong nhà Minh Hàn.

Tiến Lâm cũng chẳng buồn quay lại lấy. Nhưng đứng đây bắt taxi thì dẫu là ban ngày cũng chẳng có, huống chi là giữa đêm tối thế này. Thế là bất chấp tất cả. Hắn cuốc bộ.

Đi bộ với hắn khi khoẻ mạnh thì chẳng nói làm gì song lúc này mỗi bước đi là một lần những cái xương sườn gãy của hắn lại va chạm vào nhau làm hắn đau đến phát khóc. Tuy vậy, dường như thể xác càng đau thì hắn càng thấy thoải mái hơn vì hắn bớt đi được một chút nỗi nhớ Minh Hàn. Khuôn mặt nhăn nhó, hắn lết những bước chân khó nhọc tiến về phía trước.

Đêm tối. Tiến Lâm cứ bước. Đây không phải là lần đầu hắn lang thang trên đường nên hắn cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Có người nhìn hắn song hắn chẳng để tâm.

- Có phải là anh gì không? – Một chiếc xe dừng lại bên cạnh hắn, cửa kính kéo xuống và giọng một cô gái trẻ phát ra.

Tiến Lâm ngẩng mặt lên. Giữa ánh đèn mờ dưới mưa, hắn thấy cô gái hôm trước đã chăm sóc cho hắn. Hắn im lặng, không nói gì. Đôi chân hắn tạm dừng bước.

Diệu Lan nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, cô lắc đầu ái ngại. Đến bây giờ hắn tên gì thì thực sự Diệu Lan vẫn chưa biết. Nhưng sau cái lần ấy, hình ảnh hắn vẫn thường xuất hiện trong cô. Cô cũng không hiểu tại sao nữa, chỉ biết nghĩ về hắn cô thấy lòng ấm áp và có chút gì đó vui vui dù giữa hai người chưa có chuyện gì vui. Hắn cũng chưa cười với cô một lần nào.

Tối nay, Diệu Lan đi liên hoan nên về hơi muộn, tình cờ gặp lại hắn. Một phần cô thấy thương cho hắn nhưng phần khác cô cũng thấy vui:

- Anh bị sao vậy? Anh muốn đi đâu, lên xe tôi đưa anh đi!

Thế rồi, Diệu Lan mở cửa xuống xe.

Tiến Lâm vẫn chẳng hề nhúc nhích, ánh mắt buồn buồn, hắn nhìn Diệu Lan, cười khổ:

- Vì sao cô tốt với tôi vậy? Tôi và cô đâu có quen biết nhau.

Diệu Lan mỉm cười:

- Chưa quen thì bây giờ quen có sao? Anh mau lên xe đi!

Vừa nói Diệu Lam vừa đỡ hắn lên xe. Khi tay cô vừa chạm vào tay của hắn thì Tiến Lâm phải kêu lên đau đớn:

- AAA!!!

Diệu Lan xua tay, mặt nhăn lại:

- Xin lỗi, tôi không cố ý làm anh đau.

Bấy giờ cô mới để ý một cánh tay trái của hắn buông thõng đã sưng vù lên. Cô nghĩ chắc nó đã bị gãy.

Lần này, nhẹ nhàng hơn, Diệu Lan dìu hắn lên xe.

Một vật gì đó từ túi của Tiến Lâm rơi xuống. Diệu Lan để hắn ngồi tựa vào trong xe rồi cúi xuống nhặt lên.

Đó là chiếc ví của hắn. Diệu Lan mỉm cười định đưa cho Tiến Lâm nhưng ánh mắt cô chợt sững lại vì bức ảnh trong ví đó. Là một người con trai rất đẹp nhưng cũng rất lạnh. Hình như cô đã gặp người con trai ấy ở đâu rồi thì phải. Cô không nhớ rõ nữa.

Diệu Lan còn đang phân vân thì nghe Tiến Lâm nói:

- Cho tôi xin lại nó!

Diệu Lan mỉm cười:

- À! Của anh đây! Tại tôi thấy người trong ảnh đó quen quen thôi! Anh ta là ai vậy?

Tiến Lâm cười buồn:

- Người tôi yêu!

Diệu Lan thoáng ngạc nhiên, cô tròn mắt nhìn hắn, cô nghĩ mình nghe nhầm nên hỏi lại:

- Anh nói sao? Người ấy là...

Tiến Lâm đáp:

- Tôi yêu đơn phương thôi. Cậu ấy có người yêu rồi.

Nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của Diệu Lan, hắn nói tiếp:

- Cô thấy kinh tởm tôi lắm phải không?

Diệu Lan cười:

- Tại sao?

Tiến Lâm nói:

- Vì biết tôi là gay.

Diệu Lan cho chiếc xe lăn bánh. Thực sự trong lòng cô cũng nhói lên khi nghe câu ấy. Sau một thoáng thất vọng, cô nói:

- Gay thì có sao chứ? Quan trọng là người đó thế nào thôi. Tôi sống ở nước ngoài lâu rồi nên thấy chuyện đồng tính là bình thường. Tôi cũng có rất nhiều người bạn đồng tính. Họ rất tốt.

Tiến Lâm không nói gì nữa. Kể từ đó hai người im lặng cho tới khi đến bệnh viện.

- Tại sao cô lại đưa tôi đến đây? – Tiến Lâm nói.

Diệu Lan mỉm cười:

- Anh bị thương không đến đây thì đến đâu chứ? Chúng ta vào thôi nào.

Tiến Lâm nghĩ cũng phải. Hắn xuống xe và Diệu Lan đỡ hắn vào trong.

Trong lúc chờ bác sĩ kiểm tra cho Tiến Lâm, Diệu Lan nhớ lại bức ảnh đó. Rõ ràng cô đã gặp người đó rồi nhưng sao cô lại không nhớ ra chứ? Người ấy rất giống chị Minh Hà, vợ của anh Hoàng Dương. Là ai nhỉ?

"A! Đúng rồi!" Diệu Lan reo lên. Cô đã nhớ ra rằng cô gặp người con trai ấy trong lễ cưới của Hoàng Dương với Quỳnh Nga. Khi cử hành hôn lễ thì Minh Hà đến gây rối và chính người con trai ấy đã mang Minh Hà đi. Sau đó thì Hoàng Dương đuổi theo người ấy. Người đó là...là... Dương Minh Hàn.

Nhớ đến đây, Diệu Lan mới chợt nghĩ rằng đã lâu rồi mình cũng không gặp Hoàng Dương. Kể từ lễ cưới ấy, mấy lần cô định gặp anh nhưng lại không có dịp nào. Không biết hiện giờ anh ra sao? Cô tính rằng trong vài ngày tới cô sẽ sắp xếp công việc để gặp anh vừa thăm Hoàng Dương, vừa để hỏi về người trong bức ảnh đó.

Một lát sau thì bác sĩ cũng hoàn tất công việc. Diệu Lan hỏi ngay:

- Anh ấy bị sao vậy bác sĩ?

Bác sĩ đáp:

- Cậu ấy bị gãy tay trái và chiếc xương sườn. Tôi đã nối lại rồi.

Quay sang Tiến Lâm, bác sĩ tiếp:

- Trong thời gian này, cậu không nên cử động hay đi lại nhiều. Sáng mai có thể xuất viện.

Diệu Lan gật đầu, cười:

- Cảm ơn bác sĩ!

Chờ cho bác sĩ đi khỏi, Diệu Lan ngồi xuống bên giường Tiến Lâm:

- Tại sao anh bị thương vậy? – Giọng cô đầy vẻ quan tâm.

Tiến Lâm cười khổ:

- Tôi bị người ta đánh.

Diệu Lan nhìn dấu tay vẫn lằn đỏ trên cổ Tiến Lâm, bực mình nói:

- Ai đánh anh đến mức này? Người nào mà độc ác vậy? Anh nói cho tôi để tôi cho người xử hắn.

Mặt Tiến Lâm thoáng đanh lại. Hắn im lặng, ánh mắt buồn bã nhìn ra ngoài. Diệu Lan thấy hắn như vậy cũng không nói nữa.

Tiếng mưa rơi. Gió nhẹ.

Vài phút sau, Tiến Lâm nhìn ánh mắt tha thiết quan hoài của Diệu Lan, hắn nói:

- Cậu ấy có đánh chết tôi thì tôi cũng cam lòng. Nếu như vậy mà cậu ấy không hận tôi nữa thì tôi vui vẻ là đằng khác. Nhưng tiếc là....

Diệu Lan nghe giọng thê lương của hắn thì rất đau lòng. Dù Tiến Lâm không nói người đánh hắn là ai nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để Diệu Lan biết đó là Minh Hàn. Còn tại sao Minh Hàn lại đánh Tiến Lâm thì cô không đoán ra được. Và cô dự định sẽ hỏi Hoàng Dương để làm rõ chuyện này.

- Anh yêu người đó lắm hả? – Diệu Lan thấp giọng hỏi.

Tiến Lâm gật đầu:

- Tôi không biết tại sao nữa nhưng từ khi gặp cậu ấy thì trái tim tôi đã thuộc về cậu ấy rồi.

Diệu Lan ừ nhẹ một tiếng:

- Cậu ta tốt lắm phải không?

Tiến Lâm cười nhạt:

- Cậu ấy rất lạnh lùng. Cậu ấy tốt hay không thì tôi cũng không biết. Cậu ấy lạnh nhạt với tất cả. Có lẽ trên đời này cậu ấy chỉ tốt với một người duy nhất thôi. Còn đối với tôi thì.....

Nhìn thẳng vào Diệu Lan, hắn tiếp:

- Chưa bao giờ cậu ấy dành ánh mắt quan tâm bằng một phần mười cô dành cho tôi.

Diệu Lan nghe hắn nói thoáng đỏ mặt. Cô cũng thấy lạ là tại sao cô lại quan tâm hắn như vậy trong khi cô chẳng biết chút gì về hắn, ngay cả một cái tên cũng không.

Tiến Lâm quay mặt ra hướng khác. Cũng như Diệu Lan, hắn đang tự vấn lòng hắn. Trước đây hắn đối với các cô gái chưa bao giờ lưu tâm. Hắn chơi đùa, cợt nhả với họ, chọc cho họ cười, họ giận để làm niềm vui. Từ khi dành tình yêu cho Minh Hàn thì hắn không làm chuyện đó nữa, đến nhìn họ hắn cũng không. Nhưng riêng với Diệu Lan thì khác. Hắn không biết cô là ai song ở một góc nào đó trong tâm hồn hắn, hắn biết có cô tồn tại. Đối với Diệu Lan, hắn không muốn trêu đùa, song cũng không thể coi cô như không có như những người khác. Phải chăng là bởi cô đã hai lần cứu hắn? Hắn không biết nữa.

Im lặng.

Kim đồng hồ nặng nề quay.

Bất chợt!

- Anh/cô tên là gì? – Cả hai đồng thanh.

Diệu Lan bật cười, Tiến Lâm cũng nhếch mép. Hắn thấy nụ cười của cô thật tươi, thật đẹp, đúng như ánh ban mai buổi sớm vậy.

- Tôi là Tiến Lâm – Hắn nói.

Cô gật đầu, nụ cười vẫn giữ trên môi:

- Tôi là Diệu Lan.

Hai người nói tên rồi cảm thấy thân thiết hơn. Tuy nhiên, vì Tiến Lâm đang buồn nên họ cũng chẳng nói gì nhiều, chủ yếu là Diệu Lan nói những chuyện vô thưởng vô phạt giúp hắn giải sầu thôi.

- Cũng khuya rồi, cô nên về thôi. Tôi ở đây một mình được rồi. – Tiến Lâm nói

Diệu Lan gật đầu:

- Ừ! Anh đang bị thương cũng nên nghỉ ngơi sớm.

Rồi cô đỡ hắn nằm xuống, đắp chăn lên người hắn. Xong xuôi, cô lấy điện thoại ra và nhấn nút gọi.

- A lô! Bố ạ!

- Con, Diệu Lan đây!

- Đêm nay con ở nhà bạn, sáng mai mới về bố nhé!

- Vâng! Con chào bố! Chúc bố ngủ ngon.

Tiến Lâm tròn mắt nhìn Diệu Lan:

- Tại sao cô lại làm vậy? Tôi thấy khoẻ hơn rồi mà.

Diệu Lan cười tươi:

- Nếu không làm vậy thì anh có cho tôi ở lại đây không? Để anh lại một mình không ai chăm sóc tôi không yên tâm.

Tiến Lâm cũng đành gật đầu, chịu thua cô gái này. Ánh mắt hắn nhìn cô đầy biết ơn và một chút gì đó khó hiểu. Không nghĩ nữa, hắn lắc đầu và nhắm mắt lại.

Chờ cho hắn đã ngủ rồi, Diệu Lan đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc trên trán hắn. Cô thở dài trước khi đứng lên đi ra chỗ chiếc ghế dài và ngả lưng lên đó. Nghĩ ngợi vu vơ thêm một chút nữa thì cô cũng chìm sâu vào giấc ngủ bình yên đến lạ thường. Phải chăng là do có hắn bên cạnh? Có lẽ điều đó chỉ trời biết, đất biết thôi còn chính Diệu Lan cũng không biết.

Tiến Lâm tỉnh dậy lần hai thì trời cũng đã sáng, ánh nắng vàng mùa xuân sau cơn mưa đã bừng lên sinh khí cho một ngày mới thật đẹp. Hắn nhìn sang bên cạnh thì lúc này Diệu Lan vẫn còn ngủ gục trên ghế.

- Cậu thấy thế nào rồi? – Bác sĩ bước vào và hỏi.

Tiến Lâm đáp:

- Tôi thấy đỡ nhiều rồi thưa bác sĩ.

Bác sĩ gật đầu rồi kiểm tra lại cho hắn.

- Tốt! Cậu chú ý lời tôi dặn nhé! – Bác sĩ nói sau khi kiểm tra xong.

Tiến Lâm nói:

- Vâng!

Bác sĩ bước ra ngoài, ánh mắt hắn không tự chủ được lại nhìn về phía Diệu Lan. Càng nhìn thì ánh mắt hắn càng không thể rời khỏi người cô. Hắn không hiểu sao lại như vậy nữa. Hắn muốn đưa tay sửa lại mái tóc cho cô. Hắn thấy lạ bởi đây là cảm giác đầu tiên hắn thấy mình có đối với một cô gái.

Có lẽ Tiến Lâm sẽ không thể nào chuyển điểm nhìn nếu như Diệu Lan không cựa mình tỉnh giấc.

- Chào buổi sáng!- Diệu Lan dụi dụi mắt đi đến bên hắn.

Tiến Lâm mỉm cười:

- Ngày mới tốt lành! Vất vả cho cô quá!

Khoé miệng Diệu Lan hé nở nụ cười đẹp tựa ráng sớm khiến cho Tiến Lâm cảm giác như con tim hắn đập chệch một nhịp. Cô nói:

- Bố tôi thường bảo tôi mà chăm sóc người bệnh thì chỉ làm người ta khổ hơn thôi. Anh nghĩ sao?

Tiến Lâm cười:

- Cũng gần như vậy!

Diệu Lan làm mặt giận:

- Anh dám nói vậy hả? Thế thì được! Anh chịu khó ở lại đây một mình đi nhé! Tôi đi cho anh rảnh nợ.

Tiến Lâm cũng chẳng vừa:

- Tôi không ngờ một người tốt như cô lại không biết cách chấp nhận sự thật.

Diệu Lan đã vờ cất bước, nghe hắn nói thì quay đầu lại:

- Anh nói sao?

Tiến Lâm cười:

- Có ai trông người bệnh mà để cho người bệnh đói từ sáng tới giờ không? Bác sĩ tới khám xong xuôi mới tỉnh dậy???

Diệu Lan cười trừ, ngồi xuống bên hắn:

- Có tôi! Anh chờ nhé, tôi đi mua đồ ăn sáng.

Tiến Lâm mỉm cười:

- Khoan đã! Cô cho tôi xuất viện được rồi.

Diệu Lan gật đầu, cười nói:

- Được thôi! Tôi đưa anh về nhà nhé!

Tiến Lâm nghĩ giờ này mà về nhà thì hắn không được yên thể nào yên với bố hắn được. Chắc chắn ông sẽ truy hỏi nguyên nhân. Và theo hắn thì biện pháp tốt hơn cả là lánh nạn đến khi nào khỏi hẳn sẽ về. Xưa nay hắn vẫn thường xuyên ra khỏi nhà cả tháng không về nên không có gì là lạ.

- Không! Cô cho tôi tới một khách sạn nào đó, tôi không muốn về nhà.

Diệu Lan ngạc nhiên:

- Tại sao?

Rồi cô chợt hiểu:

- Thế thì anh về nhà tôi vậy. Dù sao nhà cũng chỉ có hai bố con tôi.

Và Diệu Lan không để cho hắn có lời nào từ chối, cô đi nhanh ra ngoài làm thủ tục xuất viện.

Quay trở lại thực tại, lúc này trời đã gần tối, Khánh Ly bước vào phòng của Hoàng Dương:

- Em giải thích giúp chị chỗ này được không? – Khánh Ly cười nói.

Hoàng Dương tất nhiên vui vẻ giảng giải cho Khánh Ly một vài điều về tập đoàn Thiên An. Khánh Ly tiếp thu rất nhanh nên chẳng bao lâu thì chị đã quán thông hết thảy.

- Cảm ơn em nhé! – Khánh Ly nói trước khi rời phòng.

Hoàng Dương và Minh Hàn gật đầu chào lại. Thực sự thì cho đến giờ phút này, Hoàng Dương vẫn chưa rõ tại sao Minh Hàn lại dùng Khánh Ly, chị ấy có những khả năng gì anh vẫn chưa rõ.

- Anh yên tâm! Chị ấy sẽ làm tốt! – Minh Hàn nắm tay anh và nói.

Hoàng Dương ừ nhẹ một tiếng:

- Anh tin vào sự lựa chọn của em.

Minh Hàn mỉm cười:

- Em có biết gì về kinh doanh đâu mà anh tin tưởng thái quá vậy?

Hoàng Dương hôn một nụ hôn thật kêu lên trán má Minh Hàn, nói:

- Em không hiểu nhiều về kinh doanh nhưng chưa bao giờ em làm việc gì mà không chắc chắn. Vậy thì có lý do gì để anh không tin vợ anh nhỉ?

Minh Hàn nghe Hoàng Dương gọi mình là vợ thì thoáng đỏ mặt càng làm Hoàng Dương đắc ý hơn. Anh cười tươi:

- Trước sau gì thì em cũng là vợ anh thôi. Gọi trước cũng đâu có sao!

Minh Hàn không quen nói đùa, chỉ nhìn anh cười.

- Về thôi vợ yêu! – Hoàng Dương cười, khoác tay Minh Hàn rời khỏi phòng.

Minh Hàn lắc đầu cười, đi theo anh. Trước đây, Minh Hàn làm sao có thể ngờ mình lại yêu một người con trai và thoải mái với người đó như vậy. Nếu là ngày trước, chỉ với lời nói đó thôi, Hoàng Dương chắc chắn sẽ phải khốn khổ với Minh Hàn nhưng nay thì....

Lên xe, Minh Hàn nói:

- Anh có biết chị Khánh Ly có quan hệ thế nào với tập đoàn Khang Thịnh không?

Hoàng Dương thoáng ngạc nhiên:

- Chẳng phải em nói chị ấy từng làm Trưởng phòng Kinh doanh ở đó sao?

Minh Hàn gật đầu:

- Không sai! Nhưng chị ấy là ai?

Hoàng Dương thấy khó hiểu:

- Anh không biết!

Minh Hàn mỉm cười:

- Anh nghĩ lại xem trên bàn trong phòng chị Khánh Ly đặt một bức ảnh đúng không nào? Đó là ai?

Hoàng Dương ngờ ngợ nhớ lại:

- A! Đúng rồi! Đó là Đức Tuấn, anh trai Quỳnh Nga. Vậy thì chị ấy là....

Minh Hàn gật đầu:

- Chính xác! Chị ấy từng là vợ Đức Tuấn, con dâu trưởng của tập đoàn Khang Thịnh.

Hoàng Dương thấy anh thật ngốc, tại sao lúc đầu anh lại không nhận ra điều đó chứ.

Minh Hàn nhìn vẻ mặt Hoàng Dương, hiểu ngay anh đang nghĩ gì, cười nói:

- Lần đầu gặp Khánh Ly em cũng không biết đâu, chỉ đoán đó là người yêu hay người thân của chị ấy thôi. Vì đâu có ai lại để chân dung một người đàn ông mà không phải người mình nhất mực yêu thương ở đó chứ?

Thấy Hoàng Dương gật đầu, Minh Hàn nói tiếp:

- Cho đến ngày anh và Quỳnh Nga kết hôn, em mới thấy Đức Tuấn lần đầu tiên và tìm hiểu ra Khánh Ly từng là vợ của anh ta. Rồi sau đó thì như lời Khánh Ly kể, hai người chia tay.

Hoàng Dương mỉm cười:

- Bề ngoài em làm như không quan tâm đến thứ gì nhưng lại không có gì có thể qua mắt em.

Minh Hàn cười nhạt:

- Những gì liên quan đến anh em mới quan tâm. Em vốn cũng chẳng để ý đến chuyện đó làm gì cả, biết vậy rồi cũng thôi nếu như Quỳnh Nga không làm vậy với chúng ta.

Hoàng Dương cười gian:

- Nhưng nếu không có cô ta thì sao anh được....

Lời anh chưa hết thì Minh Hàn đã cho anh một cái nhìn đầy sát khí. Hoàng Dương nheo mắt cười, nuốt lời nói ấy vào trong bụng.

Hoàng Dương nghĩ như vậy chẳng phải Khánh Ly hiểu rất rõ không chỉ về tập đoàn Khang Thịnh mà còn hiểu cả phong cách làm việc của những thành viên cấp cao trong tập đoàn đó. Đánh bại tập đoàn Khang Thịnh với Khánh Ly bây giờ không khó. Nghĩ vậy, song anh vẫn còn rất băn khoăn.

- Nhưng liệu Khánh Ly có vì chúng ta mà chống lại Đức Tuấn không? Chị ấy vẫn còn rất yêu Đức Tuấn mà.

Minh Hàn mỉm cười, cốc nhẹ lên đầu anh:

- Anh ngốc! Làm sao chị ấy lại có thể làm điều đó chứ? Nếu là anh, anh có làm không? Em thì không bao giờ.

Hoàng Dương càng khó hiểu hơn:

- Vậy thì tại sao em nói chị ấy sẽ giúp chúng ta?

Minh Hàn đáp:

- Tuy chị ấy sẽ không giúp chúng ta tranh giành thị phần với tập đoàn Khang Thịnh nhưng chị ấy sẽ giúp chúng ta lấy lại những gì thuộc về chúng ta. Anh còn nhớ mấy đối tác chúng ta bị tập đoàn Khang Thịnh giành mất chứ?

Hoàng Dương gật đầu, vừa rồi Khánh Ly cũng mới hỏi anh về mấy đối tác đó.

Minh Hàn nói tiếp:

- Tuy nhiên đó chỉ là phụ thôi!

Dấu chấm hỏi to đùng in trên trán Hoàng Dương. Minh Hàn nhẹ nhàng giải thích:

- Anh nghĩ sao khi Đức Tuấn gặp lại Khánh Ly?

Hoàng Dương nhớ lại lời Khánh Ly kể về chuyện trước đây của hai người họ:

- Ý em là....

Minh Hàn gật đầu:

- Đúng vậy! Theo lời chị Khánh Ly, Đức Tuấn quay về vì nghe theo lời mẹ anh ta lấy một cô gái giàu có mẹ anh ta chọn. Nhưng cho đến bây giờ anh ta vẫn chưa lấy vợ thì em nghĩ chắc chắn anh ta vẫn còn rất yêu chị Khánh Ly. Có điều anh ta không thể dứt khoát giữa tài sản của gia đình anh ta và chị Khánh Ly thôi. Em sẽ làm cho anh ta phải dứt khoát, vừa giúp được chị Khánh Ly, lại vừa làm cho tập đoàn Khang Thịnh mất đi một nhân vật chủ chốt.

Hoàng Dương mỉm cười, anh biết Minh Hàn nói là vì giúp Khánh Ly nhưng thực chất là chỉ vì anh mà thôi bởi nếu vì Khánh Ly thì Minh Hàn đã làm điều đó từ rất lâu rồi. Nghĩ vậy anh càng thấy hạnh phúc, Hoàng Dương đưa tay nắm lấy bàn tay Minh Hàn, nói:

- Em tính sẽ làm thế nào?

Lúc này hai người đã về đến cổng nhà Minh Hàn. Hoàng Dương cho xe chạy chậm lại. Không thấy Minh Hàn trả lời, anh quay sang nhìn người anh yêu thì thấy vẻ mặt Minh Hàn vô cùng ngạc nhiên về điều gì đó:

- Có gì sao em? – Hoàng Dương hỏi.

Minh Hàn không nhìn anh, mắt vẫn hướng vào khu vườn:

- Anh có nghe thấy tiếng đàn không? Có ai đó đã vào trong!

Hoàng Dương nói:

- Như vậy có gì là lạ đâu, người quen của em tới tìm thì sao?

Minh Hàn lắc đầu:

- Không! Chẳng lẽ anh còn chưa biết cậu em bố trí khu vườn này thế nào sao? Người thường làm sao vào nổi, ngay cả chị Minh Hà đôi khi vẫn còn bị lạc.

Minh Hàn thực không đoán ra được ai đang ở trong đó. Những người theo như Minh Hàn biết có thể vào được khu vườn này thi ngoài hai cậu cháu Minh Hàn ra thì không ai biết gảy đàn. Vậy thì người đó có thể là ai?

Hoàng Dương cũng bắt đầu thấy lạ.

- Vào nhanh lên anh! – Minh Hàn giục.

Hoàng Dương nhanh chóng cho xe vào trong. Hai người xuống xe, căn nhà không một bóng người, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như tối hôm qua khi Minh Hàn rời đi, cửa nhà vẫn còn chưa đóng nữa. Thế nhưng tiếng đàn đâu đây vẫn vọng lại, liên miên không dứt.

- Chúng ta đi hướng này! – Minh Hàn lắng tai nghe rồi định hướng.

Hoàng Dương đi theo Minh Hàn. Tiếng đàn đã đổi sang bài khác. Bản đàn này một lần Minh Hàn đã gảy cho anh nghe. So với tiếng nhạc của Minh Hàn thì tiếng nhạc này có sắc điệu riêng và hay không kém chút nào.

Minh Hàn quay sang Hoàng Dương mỉm cười:

- Anh nhận ra ai chưa?

Hoàng Dương lắc đầu, nhìn vẻ mặt vui mừng hiếm có của Minh Hàn thì anh biết người này không phải tầm thường.

- Ai vậy em? – Hoàng Dương hỏi.

Minh Hàn nắm tay anh đi nhanh hơn nói:

- Đại ca của anh đến rồi đó!

Hoàng Dương ngạc nhiên, giật mình hỏi:

- Hả? Sao em biết? Ông ấy làm sao có thể xuống núi được?

Hai người vừa đi vừa nói nhưng không khí dễ chịu hơn hẳn lúc trước. Minh Hàn cười nhẹ:

- Bản đàn này do ông ấy sáng tác. Thế nên trên đời này chỉ có ba người biết gảy thôi. Cậu em đã chết lại không phải là em thì chắc chắn là ông ấy.

Hoàng Dương nghĩ không sai, chỉ có ông ấy mới có thể vào khu vườn này mà không để lại dấu vết gì. Nếu như Minh Hàn vui một phần khi được gặp lại Đào Thanh Phong thì Hoàng Dương vui đến mười phần bởi nếu không có ông ấy thì có lẽ giờ này Minh Hàn đối với anh vẫn hoàn toàn lạnh giá. Anh cười tươi, chân anh không phải là đi nữa, tự khi nào nó đã tự đổi sang chạy.

Trước mắt Hoàng Dương giờ đây là một ông già tóc trắng như cước, khuôn mặt hồng hào đang ngồi dưới căn nhà nhỏ bên hồ sen. Ông già ấy nhìn thấy Hoàng Dương và Minh Hàn thì đứng dậy và cười vang có cảm giác như cả nếp nhà sau ông rung chuyển:

- Hai đứa ngạc nhiên lắm phải không?

Hoàng Dương cười tươi:

- Đại ca đến từ khi nào vậy sao không nói trước để em ra đón?

Đào Thanh Phong cười lớn hơn:

- Tốt! Tốt lắm! Vẫn còn nhớ giao ước giữa chúng ta.

Quay sang Minh Hàn, Đào Thanh Phong nói:

- Thế nào? Bây giờ cháu còn muốn từ chối tình yêu của Hoàng Dương nữa không? Nghe lời ông không sai chứ?

Minh Hàn cười nhẹ thay cho lời đáp, hỏi:

- Ông xuống có một mình thôi sao?

Khuôn mặt đang cười tươi của Đào Thanh Phong chợt tắt. Chỉ tay vào phía xa xa bên kia hồ sen, Đào Thanh Phong lắc đầu ngán ngẩm:

- Nó đang giận ông đấy! Ông cũng chưa biết làm thế nào nữa!

Hoàng Dương và Minh Hàn nhìn theo tay Đào Thanh Phong thì thấy một cậu bé đang ngồi ủ rũ, không ai khác chính là Anh Quân.

- Vì sao cậu ấy lại giận đại ca? – Hoàng Dương hỏi.

Đào Thanh Phong thở dài:

- Tất cả chỉ tại lão thôi!

Nguyên Đào Thanh Phong sai Anh Quân đi gặp Đào Tiến Nam, mục đích là để Anh Quân trải việc đời hơn. Và ông cũng lẳng lặng theo sau Anh Quân nhưng cậu bé thì không hề biết chuyện đó.

Trên đường đi Anh Quân gặp bao phiền toái, dở khóc dở cười đều do ông sắp đặt cả. Một phần vì ông muốn rèn luyện cho cậu bé, còn phần khác là bởi tính ông chẳng giống ai muốn chọc cậu bé cho vui và tất nhiên với tài xuất quỷ nhập thần của ông thì Anh Quân không thể nào hay biết dù cậu bé vẫn nghi ngờ.

Sẽ chẳng có gì để nói nếu như chiều nay Đào Thanh Phong không lộ diện đón Anh Quân ở trước cổng tập đoàn Vạn Tường. Anh Quân vào trong tập đoàn đó thế nào, đánh nhau với bảo vệ ra sao, ông đều chứng kiến cả. Cũng bởi chứng kiến nên ông rất đỗi vui mừng mà quên rằng mình đang ẩn mình theo sau cậu bé. Khi Anh Quân từ trong đó trở ra, ông tươi cười đón cậu bé.

Thoạt đầu Anh Quân rất vui nhưng cậu vốn không ngốc nên đã mau chóng nghĩ lại những chuyện trong mấy ngày qua và phát hiện ra người giở trò sau lưng cậu là Đào Thanh Phong. Thế là cậu bé không thèm nói chuyện với Đào Thanh Phong từ đó đến giờ. Đào Thanh Phong tìm mọi cách dỗ dành những vẫn chưa được, cũng bởi thường ngày ông quá nuông chiều cậu.

Hai ông cháu tìm đến nhà cậu Minh Hàn. Tới nơi, Anh Quân nhất quyết không chịu xuống xe, Đào Thanh Phong phải nịnh mãi cộng thêm tiểu xảo mới lừa được cậu rời khỏi xe. Sau đó, ông mau chóng bảo tài xế cho xe chạy đi thật xa để Anh Quân không còn cách nào khác phải vào trong với ông. Lẽ tất yếu là câu bé đi vào với ông nhưng lại càng giận ông hơn.

Đào Thanh Phong đi một vòng quanh khu vườn, cảm thấy rất hài lòng. Thấy cây đàn đặt trong căn nhà nhỏ ven hồ, không có việc gì làm nên ông ngồi xuống gảy một bản. Nếu như mọi lần, mỗi khi ông đánh đàn thì Anh Quân đều đứng bên nhưng lần này cậu bé ra tận phía xa. Đào Thanh Phong một đời tung hoành, không biết sợ ai là gì song lúc này đành bó tay chịu trói với cậu bé ương ngạnh do chính ông dạy dỗ.

- Hai đứa xem có cách nào giúp lão già này không chứ cứ như vậy thì lão ăn không ngon, ngủ không yên! – Đào Thanh Phong nói.

Hoàng Dương nghe Đào Thanh Phong kể thì tủm tỉm cười, Minh Hàn thỉnh thoảng cũng phải nhếch mép.

- Để anh thử xem sao! – Hoàng Dương nói và chạy đi ngay.

Minh Hàn thì ngồi lại trò chuyện với Đào Thanh Phong.

Một lát sau, Hoàng Dương một mình trở lại. Đào Thanh Phong vừa nhìn thì biết ngay anh đã thất bại. Mặt buồn thiu, Hoàng Dương nói:

- Nói thế nào cậu ấy cũng nhất quyết không chịu tha thứ cho đại ca đâu!

Đào Thanh Phong cười khổ:

- Thôi thì đành chờ thời gian giúp lão vậy!

Vừa trò chuyện với Đào Thanh Phong, Minh Hàn đã tìm hiểu về tính cách của Anh Quân và thầm tính toán một số cách thuyết phục cậu bé. Thấy Hoàng Dương tay không trở về, Minh Hàn mỉm cười, đi về phía Anh Quân.

Lúc này Anh Quân đang ngồi bó gối, thỉnh thoảng cậu nhặt một hòn đá nhỏ ném xuống hồ.

Trời đã sẩm tối, Anh Quân nhìn lên Minh Hàn nói:

- Anh đi vào đi, đừng phí công vô ích làm gì!

Minh Hàn không đáp, lẳng lặng ngồi xuống cạnh cậu bé.

Hồi lâu, Minh Hàn mới nói:

- Kể cho anh nghe dọc đường ông đã làm những gì được không?

Anh Quân lưỡng lự một chút rồi cậu cũng bắt đầu đem những uất ức suốt đường đi nói cho Minh Hàn.

Nghe xong, Minh Hàn mỉm cười nói:

- Nếu em cứ ngồi đây thì chỉ có em đói bụng thôi chứ ông thì đâu có sao?

Anh Quân tròn mắt nhìn Minh Hàn:

- Ý anh là gì? Em đâu thể làm gì được khác!

Minh Hàn cười tinh quái:

- Anh có cách giúp em chọc lại ông cho bõ tức đó.

Anh Quân nghe Minh Hàn nói vậy thì vui lên rất nhiều:

- Cách gì vậy? Anh mau nói đi!

Minh Hàn ghé tai cậu bé thầm thì điều gì đó.

- Em thấy thế nào? Được không? – Minh Hàn nói khi đã bày rõ cách thức cho cậu bé.

Anh Quân hơi phân vân. Minh Hàn cười nhẹ:

- Em yên tâm. Ông sẽ không sao đâu, chỉ là lần sau không dám làm vậy với em nữa thôi.

Anh Quân gật đầu. Minh Hàn xoa đầu cậu:

- Vào được chưa nào em?

Anh Quân mỉm cười, đứng dậy theo Minh Hàn vào trong.

Đào Thanh Phong đang đứng ngồi không yên, thấy Minh Hàn không những dẫn được Anh Quân vào mà hơn nữa khuôn mặt cậu bé còn tươi rói thì ông rất đỗi vui mừng, liền chạy lại đón cậu bé. Thế nhưng Anh Quân phớt lờ lão, mỉm cười đi bên Minh Hàn.

Hoàng Dương vỗ vai Đào Thanh Phong lắc đầu cười nhẹ an ủi rồi anh cũng mau chóng chạy theo Minh Hàn. Điều tất yếu là Đào Thanh Phong cũng đi cùng ba người đó thôi vì lão đâu còn lựa chọn nào khác.

- Em làm thế nào mà dỗ được Anh Quân vậy? – Hoàng Dương hỏi nhỏ khi anh đi sát bên Minh Hàn.

Nét mặt đầy ẩn ý, Minh Hàn cười:

- Bí mật! Lát nữa anh sẽ biết thôi! Nói sớm mất linh!

Hoàng Dương liền xụ mặt xuống song Minh Hàn chẳng mảy may động lòng bởi Minh Hàn đã quá quen với vẻ mặt này của anh mỗi khi anh làm nũng với mình.

Hôn nhẹ lên má anh, Minh Hàn cười nói:

- Chờ nhé anh yêu!

Mặt Hoàng Dương ngay lập tức đỏ ửng vì Anh Quân đang giương cặp mắt ngây thơ nhìn anh trong khi Minh Hàn thì như không có việc gì xảy ra vậy.

Vào nhà, Minh Hàn nhìn lại chỗ thức ăn hôm qua mình mất cả buổi chiều chuẩn bị thì lắc đầu tiếc nuối vì giờ nó đã không dùng được nữa. Minh Hàn đang định bỏ đi thì Hoàng Dương vội vàng nói:

- Khoan đã! Để anh ăn!

Rồi anh mau chóng chọn lấy một món có vẻ ngon nhất.

- Nhưng nó hỏng rồi mà anh! – Minh Hàn nói.

Hoàng Dương cười:

- Không sao! Em đã mất công làm thì anh phải ăn chứ!

Minh Hàn không nói gì nữa, để lại món anh chọn cho anh rồi đem số còn lại đổ đi.

Quay sang Đào Thanh Phong, Minh Hàn nói:

- Ông nghỉ ngơi chờ cháu chuẩn bị đồ ăn một lát nhé!

Đào Thanh Phong gật đầu cười:

- Hôm nay thì lão có dịp thưởng thức tay nghề của đầu bếp đệ nhất thiên hạ theo lời của Hoàng Dương rồi.

Minh Hàn cười nhẹ, rồi nói Anh Quân:

- Đi với anh nào!

Anh Quân nhìn Đào Thanh Phong cười ranh ma rồi chạy theo Minh Hàn vào bếp.

Khoảng một giờ sau thì Đào Thanh Phong cũng được dùng cơm. Minh Hàn bưng món ăn trong đẹp mắt nhất đặt trước mặt lão, cười nói:

- Đây là món đặc biệt cháu và Anh Quân nấu dành riêng cho ông! Hy vọng ông sẽ thích nó.

Một mùi thơm vô cùng hấp dẫn đưa lên mũi Đào Thanh Phong khiến lão không thể kiềm chế thêm một giây nào nữa:

- Chúng ta mau ăn thôi! – Lão nói.

Hoàng Dương và Minh Hàn nhẹ gật đầu. Anh Quân hắng nhẹ một tiếng, nhìn Minh Hàn mỉm cười nhưng nét mặt Minh Hàn thì hoàn toàn thản nhiên, không hề có dấu hiệu gì khác lạ. Thấy vậy, cậu cũng bắt đầu nâng đũa.

Bữa cơm trôi qua mau và Đào Thanh Phong kết luận:

- Lời Hoàng Dương không sai chút nào! Lão vốn chỉ định ở đây một hai ngày nhưng như thế này thì phải qua Tết lão mới về.

Hoàng Dương cười tươi:

- Được thế thì còn gì bằng ạ!

Bốn người trò chuyện một hồi lâu rồi đi ngủ. Hoàng Dương có hỏi Đào Thanh Phong vì sao lão xuống núi nhưng lão chỉ cười trừ, nhất quyết không chịu nói, anh cũng không gặng hỏi nữa.

Lúc này, Hoàng Dương đang vô cùng vui sướng ôm Minh Hàn vào lòng. Anh hôn nhẹ lên tóc Minh Hàn, nói:

- Bây giờ thì nói cho biết em làm cách nào khiến cho Anh Quân thay đổi trong chốc lát như vậy chưa?

Minh Hàn mỉm cười:

- Khoảng vài phút nữa anh sẽ biết thôi!

Hoàng Dương ngạc nhiên:

- Tại sao? Đại ca và Anh Quân đã đi ngủ hết rồi mà!

Minh Hàn cốc nhẹ lên đầu anh:

- Em đảm bảo với anh cả hai người đó đều chưa ngủ. Đúng hơn thì là Anh Quân chưa ngủ còn ông nếu ngủ thì vài phút nữa cũng dậy thôi!

Hoàng Dương càng khó hiểu hơn, anh ngơ ngác chờ Minh Hàn giải thích.

Minh Hàn cười:

- Vì vài phút nữa thì thuốc sẽ phát huy tác dụng.

Hoàng Dương thắc mắc:

- Thuốc gì?

Minh Hàn véo nhẹ má anh:

- Ngốc nghếch như anh thì bao giờ mới nghĩ ra được bí quyết đây. Anh nghĩ ngoài anh ra em sẽ nấu một món ăn đặc biệt dành cho người khác sao?

Hoàng Dương đang ngờ ngợ ra điều gì đó thì thấy Đào Thanh Phong ôm bụng lướt qua phòng anh và Minh Hàn:

- Đại ca bị....

Minh Hàn mỉm cười:

- Không sai! Tào Tháo đuổi theo ông một chút thôi!

Hoàng Dương lo lắng hỏi:

- Như thế chẳng phải sẽ hại đến sức khoẻ của đại ca sao?

Vừa nói câu đó xong, anh tiếp tục ăn thêm một cái cốc từ Minh Hàn:

- Anh khỏi lo bò trắng răng, thuốc cậu em điều chế có liều lượng rõ ràng, sẽ không làm sao hết. Thuốc giải em đưa cho Anh Quân rồi, khi nào thấy cần thiết cậu ấy sẽ cho ông uống thôi.

Hoàng Dương nhìn Minh Hàn bằng ánh mắt khác lạ:

- Từ khi nào em cũng lắm trò vậy? Vậy mà trước nay anh cứ ngỡ là....

Minh Hàn cười:

- Cứ ngỡ là sao? Anh cũng cẩn thận đó! Em không chỉ biết giết người dễ dàng thôi đâu mà hành hạ người khác cũng chẳng kém ai!

Hoàng Dương cười trừ. Minh Hàn đặt một nụ hôn lên môi anh rồi ôm chặt anh, nói:

- Ngủ thôi!

Hoàng Dương mỉm cười định nhắm mắt lại thì bụng anh cũng bắt đầu lên tiếng.

- Anh làm sao vậy? – Minh Hàn lo lắng hỏi.

Hoàng Dương ôm bụng:

- Cái bụng của anh! Anh...anh...chắc tại..anh ăn....

Chỉ nói được thế, Hoàng Dương lao vội ra ngoài.

Minh Hàn thở dài nghĩ lại lúc trước khi ăn cơm anh đã ăn thức ăn từ hôm qua.

Vậy là trong đêm nay, tại nhà Minh Hàn, một già một trẻ ôm bụng chạy đi chạy lại quanh nhà vệ sinh. Nếu như Đào Thanh Phong là vì Minh Hàn bỏ thuốc, khi Anh Quân cho lão thuốc giải, lão có thể yên giấc song Hoàng Dương thì không đơn giản như vậy. Thuốc giải của anh là chờ đến khi cơ thể anh đào thải hết số thức ăn đó.