Chương 6

Rất nhanh đã tới giữa trưa, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào cửa, chiếu lên cả mặt Lý Văn. Cậu mơ màng mở mắt, bị ánh sáng mạnh chiếu cho chói lòa.

Mờ mịt quay đầu lại, tầm mắt từ cửa sổ chuyền lên trần nhà, lại nhìn về phía sau, lại nhìn tới đôi mắt đang quan sát mình – đôi mắt nâu đậm trong veo như trời mùa thu.

Lý Văn giật mình, ký ức hôm qua ùa về. Nói chuyện phiếm, dẫn về nhà, lên giường, ngủ… Hai người!!! Cậu trợn mắt, đôi mắt đen lay láy như nai con lạc lối.

“Đàn… Đàn anh Thuần…” Lý Văn lắp bắp.

“Chào buổi sáng A Văn, hôm qua quên không kéo rèm.” Tân Nhược Thuần nằm nghiêng trên giường, chống cằm đáp. Tiếng nói mới tỉnh dậy trầm hơn bình thường, tóc tai lộn xộn rối bời hơi vểnh lên.

“À… Vâng…” Cậu máy móc đáp, không biết nên ăn nói ra sao với đàn anh.

“Đói chưa? Muốn ăn gì anh nấu nha? Coi như cảm ơn em hôm qua đã cho anh ngủ nhờ.” Tân Nhược Thuần nghịch ngợm nháy mắt với cậu, không để ý chuyện say rượu chung giường.

“Đàn anh ơi! Hay là anh ở lại cùng em nhé! Đừng ngủ quán net nữa. Trước kia cũng từng ở rồi mà.” Lý Văn nắm chặt áo anh.

Lúc chuẩn bị cho cuộc thi nhiều khi về muộn quá trường học đóng cửa, Tân Nhược Thuần sẽ qua đêm ở nhà Lý Văn.

Anh nhìn chằm chằm dấu hôn nho nhỏ hôm qua trên phần cổ nõn nà rồi lại nhìn vẻ mặt cậu.

A Văn dường như chưa phát hiện chuyện xảy ra phía sau, anh nghĩ.

Đêm qua bé cưng Tân Nhược Thuần ngày đêm nhớ mong nằm trong ngực, anh thật sự nhịn không nổi đã hư hỏng bóp nhẹ mông mẩy của cậu. Lý Văn ngủ say, cậu chả hay biết gì hết.

Tân Nhược Thuần được một bước lấn thêm bước nữa thò tay vào mép quần cậu, thậm chí còn vuốt ve đưa một đốt ngón tay vào miệng nhỏ, nghe cậu ưm ưm rên lên mới dừng lại.

Ác ma trong lòng Tân Nhược Thuần liếʍ môi, dụ dỗ cừu con thêm một tí nữa, tốt nhất nên nằm im chờ cừu con tự dâng lên tận cửa.

“Sao vậy được?” Mấy thứ trong lòng không thể nói ra, mặt ngoài Tân Nhược Thuần lại tỏ ra bối rối.

“Được chứ! Đàn anh không chê em là được!” Lý Văn hạ quyết tâm, thời gian ở chung với đàn anh sẽ chôn dấu tình cảm xuống, ở với nhau như bạn bè là được. Cậu trịnh trọng gật đầu.

“Anh sao lại ghét em được… Ừm, anh sẽ chăm lo cuộc sống hằng ngày cho A Văn nhé.” Lý Văn chưa kịp từ chối, Tân Nhược Thuần đã tự quyết, “Làm trừ nợ.”

Lý Văn khi rửa mặt mới nhớ ra, lúc Tân Nhược Thuần tốt nghiệp xong cậu đã vứt hết đồ đạc của anh lúc ở nhờ đi rồi. Nhìn vật nhớ người, cậu sẽ phát điên mất thôi.

“Đàn anh ơi, chúng mình đi mua chút đồ cá nhân đi, bàn chải linh tinh gì đó á.” Lý Văn trấn an bản thân nói với Tân Nhược Thuần đang nấu mì.

“Ừ.” Tân Nhược Thuần vui vẻ đồng ý, đi chung với A Văn thì làm gì cũng thích.

Ăn xong bữa trưa, hai người tới siêu thị gần đó mua sắm.

Tân Nhược Thuần đẩy xe, Lý Văn xem danh sách đi bên cạnh.

“Bàn chải, kem đánh răng, khăn mặt… Sữa tắm với dầu gội nữa.” Lý Văn đếm đếm, liếc Tân Nhược Thuần bên cạnh đang dựa lên xe đẩy.

Đi qua khu bán chất tẩy rửa, nhân viên tiếp thị nhìn dáng vẻ vai kề vai của họ thì nhiệt tình giới thiệu: “Hai người có muốn mua nước giặt lưu hương không ạ? Anh và người yêu mình sẽ có chung mùi hương đấy, có rất nhiều dòng sản phẩm khác nhau để lựa chọn nữa đấy ạ, nước rửa tay và sữa tắm…”

Nhân viên tiếp thị thao thao bất tuyệt, tai Lý Văn đỏ lên, nghiêng nghiêng đầu chỉ sợ Tân Nhược Thuần nhìn ra sự bất ổn.

Tân Nhược Thuần tỏ ra hứng thú nghe tiếp thị sản phẩm, nói với Lý Văn: “Được đấy A Văn, mua một bộ sản phẩm đi, nước giặt trong nhà anh thấy sắp hết rồi.”

“Hả? Vâng ạ.” Lý Văn đáp theo bản năng, nhìn giá cả theo tay Tân Nhược Thuần. Đàn anh chắc chắn mua vì giá nó rẻ, cậu thuyết phục bản thân.

“Sữa tắm… Đây rồi.” Trải qua nhạc đệm nhỏ, Lý Văn dần ít nói hẳn, Tân Nhược Thuần như cũ trung thành với danh sách mua sắm.

Lý Văn mơ màng tỉnh lại nhận ra Tân Nhược Thuần đang bối rối cầm hai chai sữa tắm khác nhau.

“Đàn anh Thuần sao thế?” Lý Văn đến gần thì nhận ra đây là nhãn hiệu mình hay dùng, chỉ có mùi hương khác biệt thôi.

“Ừm… Anh hay dùng mùi muối biển, nhưng A Văn thích mùi sữa bò nhỉ?” Tân Nhược Thuần đưa cho cậu nhìn, cau mày buồn rầu, “Sữa tắm em dùng một ít rồi, em chắc sẽ dùng hết nhưng anh chưa dùng hết đã dọn đi thì phí lắm.”

“Đàn anh cứ mua đi ạ, em dùng nốt là được mà.” Lý Văn nghiêm túc.

Ai ngờ cái kiểu “của anh là của em” với “em sẽ mang the mùi hương của anh” đã làm Tân Nhược Thuần rục rịch.

“Được nè!” Lý Văn nhìn Tân Nhược Thuần vui vẻ cho chai sữa tắm muối biển vào giỏ hàng. Đàn anh ra trường xong tươi tắn hơn hẳn nhỉ?

Mua dầu gội xong thì danh sách mua sắm cũng chạm đáy.

“Còn đồ ngủ… đồ lót…” Lý Văn nhìn danh sách, giọng như muỗi kêu.

Nhìn ra sự bối rối của cậu, Tân Nhược Thuần tự giác đi lấy quần áo phù hợp.

“Chúng ta mua thêm chút đồ ăn đi A Văn, tối nay ăn cơm nhà, anh nấu.” Tân Nhược Thuần đề nghị.

“Vâng ạ, nghe đàn anh hết…” Lý Văn nghe không quen hai chữ “chúng ta”, “nhà” này nọ.

Hai người đi đến chỗ thực phẩm tươi sống.

“Ừm… Rau cần, thịt thăn… Đậu hũ và rong biển A Văn thích ăn nữa, nấu canh đậu hũ rong biển nhé.” Tân Nhược Thuần đi trước chọn lựa, Lý Văn vừa ngọt ngào vừa chua xót. Người yêu của đàn anh Thuần chắc sẽ hạnh phúc lắm. Lý Văn ngẩn ngơ không nghe lọt thứ gì.

“Đi thôi A Văn.” Đi về sau lưng Lý Văn, đẩy đẩy eo cậu rồi đẩy xe, đưa cậu tới quầy thanh toán.

“À vâng…” Lý Văn vội vàng đồng ý, nhìn lớn lớn nhỏ nhỏ trong xe đẩy rồi tính toán chi phí sinh hoạt về sau này.

“Em đừng lo, anh vẫn còn một khoản tiết kiệm, tìm được việc làm ổn định sẽ đưa lại tiền cho em.”

Cho em hết đấy, Tân Nhược Thuần ám chỉ.



Sau khi về nhà, Tân Nhược Thuần đeo tạp dề vén tay áo nấu cơm.

“Đàn anh ơi, em đến giúp anh nè.” Lý Văn cũng vén tay áo lên.

“Ừm.” Tân Nhược Thuần giao cho Lý Văn chút việc vặt, “A Văn chuẩn bị lạc nhé.”

Hai người cùng nấu bữa tối. Người rửa rau, người xắt rau, tiếng nước và tiếng dao thớt hòa vào nhau, hai bóng hình ngây ngô bận rộn trong bếp, không khí vừa ấm áp vừa yên bình.

Đây là lần đầu nấu cơm với đàn anh Thuần, trước kia họ nhiều lắm cũng chỉ ăn chung dưới canteen hoặc gọi cơm hộp về cho xong bữa.

“A Văn ra ngoài trước đi, còn lại để anh.” Nhìn đồ ăn chuẩn bị ổn áp, Tân Nhược Thuần lau lau tay ý bảo Lý Văn ra nghỉ ngơi.

Lý Văn cứ như vậy bị đẩy ra ngoài, ngồi trên sofa hồi tưởng. Dạo phố cùng đàn anh Thuần, mua thức ăn… Còn ngủ chung nữa… Không dám mơ tới luôn, Lý Văn xoa tay nghĩ mình thật sự rất ti tiện, ở chung với anh khó xử như vậy cũng dám.

“Ăn cơm thôi A Văn.” Tân Nhược Thuần dọn cơm xong thì gọi Lý Văn.

Ngồi trên mâm cơm, Lý Văn bị tay nghề của anh làm cho giật mình. Rau xanh mướt, thịt thăn xào rau cần, canh đậu hũ rong biển… Đều là món ăn gia đình, đơn giản thôi nhưng hấp dẫn.

“Nếm thử xem.” Tân Nhược Thuần cởi tạp dề vắt lên ghế, ngồi đối diện Lý Văn.

“Ưm! Ngon quá!” Lý Văn mắt tròn xoe, “Đàn anh nấu ăn ngon thật sự luôn ấy!”

Lý Văn sùng bái Tân Nhược Thuần từ đáy lòng, đã đẹp trai còn dịu dàng, thêm một điểm cộng nữa là nấu cơm ngon.

“Kỹ năng cần thiết ai cũng nên biết.” Tân Nhược Thuần ranh mãnh mỉm cười. Giữa chân mày thành thục mang theo nét ngây thơ, đôi mắt nâu như rượu ủ lâu năm, khóe môi mỏng khẽ cong lên khiến Lý Văn ngẩn ngơ.

Cậu vội vàng khen ngợi: “Đàn anh Thuần đỉnh lắm!”

“A Văn à, em có thể đổi danh xưng không? Cứ đàn anh Thuần này đàn anh Thuần nọ, chúng ta quen nhau lâu rồi mà.” Tân Nhược Thuần bĩu môi, gắp thêm cho cậu một chút đồ ăn.

“Gọi thẳng tên anh đi, Tân Nhược Thuần, hoặc là… Gọi anh Thuần thôi.” Tân Nhược Thuần lắc đầu, đưa ra vài ý tưởng.

“Anh Thuần… Nghe kì lắm.” Lý Văn đỏ mặt cúi đầu, nghe thân thiết quá. Cậu lắc đầu kiên trì, “Em vẫn gọi anh là đàn anh Thuần thôi.”

“Ừ, không ép em.” Tân Nhược Thuần mỉm cười, trong lòng lại nghĩ về cái danh “chủ nhân” ngọt như đường lần trước. Anh không hiểu vì sao Lý Văn lại cư xử kì cục như vậy, đôi khi cậu sẽ đỏ mặt nhìn anh, sau đấy lại trốn thật nhanh như bé thỏ nhỏ.

Cơm nước xong, hai người ngồi nói chuyện một lúc rồi nhận ra cũng muộn lắm rồi.

Hai người ở chung cần phân chia thời gian, Tân Nhược Thuần thương lượng chút, anh rửa bát thì Lý Văn đi tắm.