Chương 2

Cách đó không xa, một nam tử tuấn tú mặc long bào ngồi đó, rõ ràng có một dạng tướng mạo rất tốt, lại bị phẫn nộ làm hai má biến dạng, lửa giận trong mắt dường như muốn hóa thành thực thể đem Tạ Dục thiêu đốt.

“Bình thân, ngẩng đầu lên.”

Tạ Dục không cách nào khác đành dời tầm mắt ngẩng lên, đối diện với Đế vương trẻ tuổi trước mặt, trong phút chốc liền thấy được sự kinh ngạc lóe lên trong mắt đối phương, cộng thêm với ác ý càng thêm mãnh liệt.

“Ngươi lớn lên bên cạnh mẫu hậu, chúng ta cũng coi như quen biết nhiều năm, bây giờ mẫu hậu hoăng rồi, trẫm sẽ tìm chỗ tốt cho ngươi.”

Tạ Dục kinh ngạc, Hoàng đế lại dùng ánh mắt quét qua người y từ trên xuống dưới, cười nhạo một tiếng, dùng ngữ khí giống như ban ân quyết định định tương lai của Tạ Dục:

“Hoàng thúc tốt của trẫm đến nay vẫn chưa lập thê, trẫm thân làm cháu phải tận hiếu đạo, ban cho hắn một Kỳ vương phi.”

Dứt lời, không thèm nhìn khuôn mặt đột nhiên càng thêm tái nhợt của Tạ Dục một cái, liền phất tay sai người dẫn y ra khỏi cung điện, một mình ở bên trong cười rộ lên.

Sau khi đi ra tổng quản thay Hoàng đế chuyển đạt lời xong, nhìn chằm chằm Tạ Dục đang đung đưa giống như gió thổi cái thì tan biến vậy, trong lòng thầm thổn thức. Vị trước mắt này tuy là thái giám, nhưng cũng là khi thái hậu còn trên đời được chiếu cố qua, huống chi còn là tên thái giám bệnh tật thật sự, lần này tiếp cận Kỳ vương chỉ sợ có đi không trở về, đúng là đáng tiếc rồi.

Đáng tiếc thì đáng tiếc, muốn sinh tồn trong hoàng cung thì một số lời nói nhất định phải để thối rữa ở trong bụng, tổng quản dẫn người đến gần cung Di Hoa liền gắt đầu cáo từ.

Kỳ vương điện hạ ngoại trừ khi thượng triều ra, rất ít khi tiến cung, hậu cung càng không đặt chân vào, nhưng sau khi gặp bệ hạ tám chín phần đều sẽ đến cung Di Hoa một chuyến, đó này là nơi ở thời thơ ấu của hắn và tiên hoàng.”

“Ý của Bệ hạ có nghĩa là để ngươi tìm cơ hội tiếp cận Kỳ vương, lấy được sự tín nhiệm, nghe theo sự phân phó.”

Lời tổng quản vừa rồi vẫn vang lên bên tai Tạ Dục, y khép lại y bào trắng đơn giản, không khống chế được mà rùng mình một cái.

Kỳ vương Ân Hành Thu, bao đẹ khác mẫu thân của tiên hoàng, Nhϊếp chính vương nắm giữ chính quyền binh quyền triều đình mười mấy năm, trong Đại Ngụy không ai không biết về sự tàn nhẫn đa nghi, gϊếŧ người còn nhiều hơn so với người Tạ Dục gặp được, chỉ sợ còn chưa kịp bắt đầu, y có thể triệt để thoát khỏi được thân thể yếu đuối không trọn vẹn này, phanh thây tại chỗ.

Làm hay không làm đều là chết, y không có lựa chọn nào khác.

Tạ Dục tự mình cười khổ, nhấc chân đi vào cửa cung Di Hoa trống rỗng.

Cung điện cũ khi thân mẫu của tiên đế sống đã ở, tuy rằng đã để trống nhiều năm, sự hoành tráng quý phái năm đó vẫn có thể thấy được một chút, Tạ Dục không biết Ân Hành Thu sẽ ở nơi nào, liền cẩn thận tìm kiếm trong cung điện lớn này, tìm kiếm Sát thần mà mình chưa từng thấy qua.

Ước chừng tìm nửa nén hương, Tạ Dục đi tới trước thiên điện ở một bên, dường như vận mệnh đã được sắp đặt sãn mà được chỉ dẫn, đẩy cửa điện ra.

Ập tới là ánh nến lờ mờ, một thân hình cao lớn thẳng đứng phản chiếu vào trong đôi mắt, nam nhân mặc y bào vải cẩm màu đen tuyền thêu đồ án chìm, nửa mặt nhìn nghiêng dưới ánh sáng tối tăm không rõ hiện lên như được sư điêu khắc thâm sâu lạnh lùng mà cứng rắn, một tay vén tay áo, một tay khẽ cầm bút lông không nhanh không chậm viết cái gì đó.

Rõ ràng nghe được có người mở cửa, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích chút nào.

Tay Tạ Dục buông ở bên cạnh bóp thật chặt, cuối cùng nhịn không được mở miệng, âm thành mềm yếu luống cuống: “Ngươi là ai?”

Một câu nghi vấn rất bình thường, giống như lúc nãy đến tìm không phải là hắn vậy.

Động tác trong tay nam nhân khựng lại, đem bút đặt ở trên bàn sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía thiếu niên có dung nhan xinh đẹp giả vờ bình tĩnh đứng ở cửa, hỏi ngược lại:

“Ta lại muốn hỏi, ngươi là ai?”

Giọng nói bình thản trầm thấp của Ân Hành Thu đột nhiên vang lên, trên gương mặt thâm trầm tuấn mỹ của hắn không phân biệt được hỉ nộ, nhưng cảm giác áp chế được khắc ở trong xương tủy vẫn khiến Tạ Dục run rẩy, kích động đến quên mất lời nói.