Chương 10

Hình thú của Hưởng là báo hoa, cái đuôi dài hơi vô lực mềm nhũn rũ xuống, phần cuối hơi dựng lên, nhẹ nhàng chạm vào đùi An Thụy Khiêm. Lỗ tai trên đầu y run nhè nhẹ, có lẽ là quá mức kí©h thí©ɧ, cả người y đều phát run.

"Thật sự là một cơ thể dâʍ ɭσạи, mới vậy mà đã không chịu nổi?"

An Thụy Khiêm ngẩng đầu cười cười nhìn y, hai ngón tay nắm lấy đầṳ ѵú của y chơi đùa, vật nhỏ cứng cứng trong tay này xúc cảm thật ra cũng không tồi.

"Ư. . . Không.. ."

Con mắt phủ lớp sương mờ của Hưởng nửa mở quan sát, ngón tay vô lực khoác trên bờ vai của hắn, huyệt da^ʍ còn cắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của An Thụy Khiêm, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra đã làm nơi kết hợp của hai người ướt một mảng:

"Ta. . . Ư a. .."

Hưởng đang muốn nói gì đó, An Thụy Khiêm lại giữ lấy thắt lưng của y đâm về phía trước một cái, khiến dươиɠ ѵậŧ của mình đi vào thật sâu, đâm vào chỗ mẫn cảm trong huyệt của y mấy lần.

"Ư ư đừng. . ."

Hưởng run rẩy cơ thể tựa vào người An Thụy Khiêm, lỗ tai mềm nhũn rũ xuống, thở dốc hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng xin An Thụy Khiêm khoan dung:

"Đừng. . . Ư a.. . . Đừng khi dễ ta mà. .."

"Ta khi dễ người bao giờ?"

An Thụy Khiêm nhướng mày, nhéo nhéo phần thịt mềm bên hông của y, lại vỗ mấy cái vào mông vểnh của y:

"Đừng làm biếng, tự mình động đi."

Hiện giờ hai chân Hưởng đã bủn rủn, chỉ cảm thấy sức lực cả người đều biến mất, nhưng vẫn chống đỡ cơ thể của chính mình, cố gắng đong đưa thắt lưng để dươиɠ ѵậŧ ra vào trong cơ thể y theo như lời của An Thụy Khiêm, còn chủ động ưỡn ngực ra để tiện cho An Thụy Khiêm chơi đùa y.

Có lẽ bởi vì hôm nay mới là lần đầu được thỏa mãn nên khi thấy dươиɠ ѵậŧ An Thụy Khiêm vẫn không có dấu hiệu sắp bắn khiến y bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Đây đã là lần thứ ba của y, đối với lần đầu tiên hầu hạ của y thì đã tới cực hạn rồi, vì thế sau khi y bắn ra liền gục xuống người của An Thụy Khiêm không nhúc nhích nổi, chỉ bất lực dùng ánh mắt sợ hãi yếu ớt nhìn hắn.

"Chịu không nổi rồi à?"

An Thụy Khiêm lại hỏi y, sau đó nắm lấy thắt lưng đẩy ngã y, vật cứng dưới bụng đâm mạnh vào nơi cực kỳ ướŧ áŧ kia:

"Đây là lửa do người tự khıêυ khí©h, còn chưa dập xong mà đã muốn không chịu trách nhiệm là không được đâu."

"Ư bị đâm hỏng mất. . .. ."

Hưởng sợ hãi khẽ rên một tiếng, hai tay để lại bả vai của An Thụy Khiêm, rốt cuộc cũng không dám cãi lời hắn, hai chân mở thật lớn nghênh đón An Thụy Khiêm tiến vào.

An Thụy Khiêm cảm thấy mình thật sự rất dịu dàng với Hưởng, không hạn chế y bắn tinh, còn để cho y càn rỡ ở trên người mình như vậy, có lẽ là do người này quá nhỏ quá ngây ngô đi. Lần sau vẫn nên chú ý hơn chút.

An Thụy Khiêm nghĩ lung tung trong đầu, tay đặt lên cơ bụng của Hưởng sờ soạng mấy cái, sau đó liền đè y ra làm. Cơ thể Hưởng mềm nhũn cực kỳ, nhưng vẫn cố gắng hùa theo An Thụy Khiêm, hai chân thon dài kẹp chặt lấy thắt lưng của An Thụy Khiêm, dươиɠ ѵậŧ non hồng dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ theo động tác cắm rút của An Thụy Khiêm mà không ngừng cọ xát lên cơ bụng của y.

"Ư ô. .. ."

Chỉ kí©h thí©ɧ như vậy mà Hưởng đã hơi không chịu nổi, dươиɠ ѵậŧ dưới dụng cứng như sắp nổ tung, khó chịu khi không thể phun ra được thứ gì nữa, y bịt miệng mình lại, sướиɠ tới mức trước mắt biến thành màu đen, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy ra.

"A."

An Thụy Khiêm nhìn thấy bộ dạng dâʍ ɭσạи này của y, cười nhẹ một tiếng, không muốn giày vò y nữa, vì thế liền tăng nhanh tốc độ cắm rút, làm tới mức Hưởng hét cao giọng, cuối cùng không hét ra được tiếng nào nữa, chỉ thở hổn hển nặng nề.

Cho tới khi An Thụy Khiêm sướиɠ mà bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào trong cơ thể của Hưởng, y đã bị làm tới mức mê man từ lâu.

Lúc An Thụy Khiêm bắn tinh thì cơ thể của Hưởng run rẩy khi đang mơ màng, trên mặt dính đầy nước mắt, hai mắt đo đỏ, ngũ quan thanh tú lại thấy có một chút yêu mị khác thường. An Thụy Khiêm nhìn khuôn mặt tinh tế của y suy nghĩ một lúc, không biết là muốn làm gì.

Hai lần một ngày cũng không là gì đối với An Thụy Khiêm, nhưng trải qua một ngày hôm nay cũng có quá nhiều việc khiến người ta mệt mỏi, An Thụy Khiêm ôm lấy cơ thể ướt đẫm mồ hôi của Hưởng thở dài một hơi, cằm cọ cọ hai cái lên đôi tai mềm mềm của y rồi cũng nhắm mắt lại ngủ.

An Thụy Khiêm ở chỗ này quá mức thoải mái, nhưng lại không biết rằng ở một nơi khác trong bộ lạc có người lo lắng nguyên một ngày, trong lòng lại hận chết cái tên giống đực không biết từ đâu lòi ra kia.

Tế ti buổi trưa mới bị hắn đùa giỡn cũng cả đêm không ngủ mà suy nghĩ về lời đề nghị buổi chiều của hắn liệu có lợi cho bộ lạc hay không, nếu An Thụy Khiêm mà biết chuyện này nhất định sẽ khen y quá mức đáng yêu.

An Thụy Khiêm - người hoàn toàn không biết những chuyện này vẫn đang ngủ một giấc yên ổn đầu tiên trên chiếc giường của Hưởng sau khi tới thế giới này.