Chương 11

Công việc trước đó của An Thụy Khiêm là từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều khiến đồng hồ sinh học của hắn đúng vào 7 giờ rưỡi sẽ tỉnh dậy, vì thế dù tối qua có lăn qua lăn lại như nào thì bây giờ vẫn tỉnh dậy vào lúc 7 giờ rưỡi.

Vì đang ở ngoài hải đảo nên ánh mặt trời xuyên qua khe hở chói mắt hơn bình thường. Hưởng cao hơn An Thụy Khiêm một cái đầu đang cuộn thân mình bị hắn ôm vào trong lòng, nhìn có chút đáng thương hề hề tựa vào lòng hắn, nhiệt khí thở ra phả vào cổ hắn.

Cả người Hưởng đều là dấu vết hoan ái đêm qua, vì chưa tắm rửa nên dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn để lại dấu vết trên người y, trong không khí tràn ngập mùi xạ hương.

Không muốn đánh thức y, An Thụy Khiêm buông y ra, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, cả người trần trụi đi lòng vòng trong phòng, tìm hồi lâu cũng không thấy cái gì để che hạ thể, không khỏi cảm thán xã hội này quả thực là phiền toái.

Cuối cùng vẫn không đành lòng lấy cái khăn tắm bẩn hề hề kia miễn cưỡng quấn quanh hạ thân, An Thụy Khiêm vuốt nhẹ mấy ngọn tóc rối, sau đó đẩy cửa ra ngoài.

Không có ánh mặt trời chói mắt như dự đoán, ngoài cửa là một người đứng quay lưng về phía hắn, một thân áo choàng đen chế tác tinh xảo, nghe thấy tiếng mở cửa thì cứng người, cũng không quay lại, cứ đứng sững sờ ở chỗ đó.

"Ta nói này, ngươi đang chơi cái trò gì đấy hả, tế ti?"

An Thụy Khiêm cảm giác khóe miệng mình đang run rẩy, yên lặng nhìn bóng dáng của tế ti trước mặt hồi lâu, xem người này có định quay lại hay không, cuối cùng An Thụy Khiêm vẫn quyết định tiến lên vỗ vỗ vai của y.

"Khụ."

Tế ti thở một hơi thật dài, họ nhẹ một tiếng rồi quay người lại, lưng thẳng tắp, mặt không đổi sắc nói:

"Ta thấy ngươi mới đến chưa có quần áo mặc, liền cầm hai bộ quần áo tới cho ngươi tắm rửa."

Tế ti không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía trước, bởi vì y cao hơn An Thụy Khiêm một chút, An Thụy Khiêm cũng không biết y không phải đang nhìn mình, nhưng nhìn thái độ y nói chuyện với mình cũng đáng yêu không chịu được.

"Cho ta hả?"

An Thụy Khiêm nhìn hai bộ quần áo đen trong tay của tế ti, trong lòng vui mừng, đây đúng là tình tiết buồn ngủ mà có người vội vàng tặng gối đầu, hai bộ quần áo tế ti tặng đến vừa đúng lúc, An Thụy Khiêm cũng chịu đủ cái cảnh chỉ có thể quấn một cái khăn tắm trần trụi nửa người nguyên ngày rồi.

"Ừm."

Tế ti im lặng gật đầu, sắc mặt không đổi, đợi An Thụy Khiêm nhận áo choàng y liền chuẩn bị xoay người chạy đi.

"Từ từ."

An Thụy Khiêm kéo lấy cổ tay của y, tầm mắt quét trên người y mấy lần:

"Ngươi đã đứng ở đây bao lâu rồi?"

An Thụy Khiêm vừa thấy động tác của tế ti có chút cứng nhắc, e là đã đứng từ lâu. Tế ti phản xạ có điều kiện giãy khỏi tay hắn, An Thụy Khiêm không dùng sức, y liền giãy ra dễ dàng. Y liếc mắt nhìn An Thụy Khiêm một cái, mím chặt môi, hồi lâu sau mới mở miệng, giọng điệu của hắn vẫn cứ lạnh băng như vậy:

"Không quá lâu."

"Ồ."

Vì thế An Thụy Khiêm cũng không cố hỏi, chỉ là trong mắt tràn đầy ý cười, lúc này hắn mới phát hiện tế ti giống đực này quả thực đáng yêu rất nhiều như lời mình nói, trái lại hắn cũng hơi tò mò về y:

"Ngươi có tên đúng không? Ta cũng không thể cứ gọi ngươi là tế ti mãi được."

Mặc dù mọi người ở bộ tộc này đều gọi y là tế ti, An Thụy Khiêm lại không muốn thuận theo số đông, nói thế nào cũng là người mình cảm thấy hứng thú, không có điểm khác biệt thì sao mà được.

". . ."

Con ngươi đen thui của tế ti nhìn hắn hồi lâu, sau đó mới nói:

"Tề Lịch."

"Tên nghe rất hay nha, không ai gọi tên của ngươi đúng thật là đáng tiếc."

An Thụy Khiêm làm ra vẻ thương tiếc.

"Ngươi.. ."

Tề Lịch nhấp nhấp môi, miệng thốt ra một câu mà đầu óc không hề suy nghĩ:

"Ngươi có thể gọi tên của ta."

"Được."

An Thụy Khiêm không đợi người ta phản ứng liền mở miệng đồng ý ngay, sau đó giơ áo choàng trong tay:

"Tề Lịch à, ta vừa mới tới bộ tộc của các ngươi, còn không biết quần áo ở nơi này mặc như thế nào, hay là ngươi giúp ta một chút được không?"

".. . Ừm."

Tề Lịch nhìn cánh cửa chưa đóng chặt phía sau hắn, trong không khí có thể ngửi thấy mùi tìиɧ ɖu͙© nồng đặc, nhíu nhíu mày quay đầu nói với An Thụy Khiêm:

"Ngươi đi theo ta."

Vì thế An Thụy Khiêm lại quấn cái khăn tắm ra ngoài, cũng may là nhà Tề Lịch không quá xa, hơn nữa phần lớn giống cái đều ra ngoài kiếm ăn từ sáng sớm, trong bộ tộc cũng chẳng có mấy người, An Thụy Khiêm mới miễn được vận mệnh bị vây xem.

Tề Lịch vẫn chưa lấy vợ, một mình ở vị trí trung tâm của bộ lạc, phòng lớn gấp đôi của Hưởng, vào phòng liền thấy cái giường lớn tới mức đủ chỗ cho 5 người nằm.

Nói là giường nhưng kỳ thật cũng chính là một tảng đá lớn trải một cái đệm da thú thật dày bên trên, nhìn có vẻ rất thoải mái, đối với loại người thích ngủ giường cứng như An Thụy Khiêm mà nói thì đúng là thiên đường.

Ngoại trừ giường lớn này cũng có những gia cụ cơ bản khác, sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, nhìn qua lại thấy có hơi trống trải.

"Ngươi ở một mình sao?"

An Thụy Khiêm nhíu mày, tầm mắt lại quét một vòng trên người Tề Lịch.

"Ừm."

Tề Lịch dường như đang tập mãi thành quen, cầm lấy một bộ áo choàng trên tay An Thụy Khiêm bao quanh người hắn, An Thụy Khiêm cũng không ngăn cản, duỗi tay kéo khăn tắm quấn quanh eo ra. Cuối cùng thì thứ này cũng hoàn thành sứ mệnh của nó rồi.

"Một mình ở đây không thấy trống vắng à?"

Tầm mắt của An Thụy Khiêm lại quét quanh căn phòng trống vắng này một lần, vì thế liền không chú ý tới lúc vừa nãy khi mình kéo khăn tắm thì cơ thể tiểu tế ti bỗng nhiên cứng nhắc.

Tầm mắt Tề Lịch bất giác liếc về phía hạ thân An Thụy Khiêm vài lần, có hơi xấu hổ ho khan một tiếng, lại mặt không đổi sắc tiếp tục mặc đồ cho hắn, ngoài miệng lại đáp lời:

"Không trống vắng."

"Hừ."

An Thụy Khiêm nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, duỗi tay bắt lấy tay của y đang sửa sang lại quần áo cho mình, giọng điệu khó chịu hỏi câu câu:

"Thật à?"

". . ."

Tề Lịch bị động tác đột ngột của hắn làm hoảng sợ, trên mặt vẫn giữ biểu cảm bền lòng vững dạ kia, nhìn An Thụy Khiêm với vẻ nghi hoặc:

"Ừm?"

"Hừ, ngươi mà nói trống vắng thì ta có thể chuyển vào đây ở cùng ngươi rồi."

An Thụy Khiêm nói như điều hiển nhiên, có chút ngây thơ uy hϊếp y:

"Nói đi, ngươi ở một mình có thấy trống vắng không?"

"Không.. ."

Tề Lịch đang muốn từ chối hắn, liền cảm giác sức lực nắm cổ tay y của An Thụy Khiêm bỗng nhiên tăng mạnh.

"Ngươi dám từ chối thì sẽ rời khỏi bộ tộc này ngay bây giờ."

An Thụy Khiêm nhẹ nhàng nói một câu như vậy. Tề Lịch sợ tới mức quỳ xuống, mặc cho An Thụy Khiêm kéo thế nào y cũng không đứng dậy, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi, ánh mắt lo lắng nhìn hắn:

"Xin ngài đừng làm như vậy, nếu bộ tộc Cách Khắc có gì khiến ngài bất mãn thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ dùng toàn lực để thỏa mãn tất cả yêu cầu của ngài."

Có lẽ là hoảng sợ không nhẹ, ngay cả kính ngữ cũng dùng. An Thụy Khiêm đỡ trán, tiểu tế ti này cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá tin người, không nghe ra lời của hắn là đang nói đùa thôi sao?

"Vậy ngươi nói xem ngươi ở một mình có thấy trống vắng không?"

Quay đi quẩn lại An Thụy Khiêm vẫn lôi vấn đề đó ra hỏi.

"Trống vắng."

Tề Lịch mặt không đổi sắc, lại vội vàng gật đầu. An Thụy Khiêm im lặng, đối với kiểu người như này hắn không hề cảm thấy một chút vui sướиɠ nào khi trò đùa dai thành công. . .