Chương 17

"Sao lại không thể?" An Thụy Khiêm nhướng mày nhìn y như đang trêu chọc:

"Không phải là ngươi có ý với Tập, cho nên. . ."

"Ta có ý với hắn?"

Tề Lịch cũng nhíu mày, nhìn hắn một cái rồi giải thích:

"Không phải như vậy, tên Tập kia đã gả cho người khác rồi."

"Trên người hắn làm gì có mùi của giống đực khác đâu."

Mấy ngày qua An Thụy Khiêm cũng có thể cảm nhận được một chút, mặc dù rất ít nhưng cảm giác của hắn luôn rất chính xác. Đúng như hắn nói, trên người Tập không hề có mùi của giống đực khác, thậm chí cũng là xử nam non tơ giống như Hưởng.

"Chuyện này kể ra cũng rất phức tạp."

"Vậy ngươi nói ngắn gọn đi."

An Thụy Khiêm ngồi xuống trước mặt Tề Lịch, biểu hiện rõ ràng sự hứng thú của mình đối với người tên là Tập kia lớn tới mức nào. Không biết vì sao, suy đoán này khiến Tề Lịch thấy khó chịu trong lòng.

Y suy nghĩ một lúc, có lẽ do khí tràng giữa giống đực với nhau có sự bất hòa, y vốn luôn cảm thấy giống đực này đôi khi quá mức cường thế, như vậy đối với nhóm giống cái tất nhiên là rất tốt, nhưng khi giao lưu với giống đực khác lại rất dễ gây ra hiềm khích.

"Tên Tập kia đã trưởng thành từ 5 năm trước, bởi vì hắn là một giống cái không tồi, năng lực săn bắt cũng khá mạnh.”

“Tất nhiên sẽ được một giống đực coi trọng, giống đực kia đối xử với hắn rất tốt, cũng nói chỉ cưới mỗi một giống cái là hắn, hai người bọn họ cũng rất nhanh quyết định kết hôn, nhưng ngay trước ngày kết hôn thì bộ tộc bị công kích, giống đực kia bất hạnh tử vong, cho nên. . ."

Tề Lịch nhấp môi, mỗi khi nhắc tới chuyện này y lại thấy rất đáng tiếc, nhưng dù sao y cũng là tế ti của bộ tộc.

"Cho nên, tới bây giờ Tập vẫn chưa bị ai chạm vào?"

Điều này khiến An Thụy Khiêm có chút hưng phấn, sau khi nói chen vào một câu liền nhận được ánh mắt bất mãn của Tề Lịch.

"Nói vậy cũng đúng, nhưng chuyện này xảy ra chứng tỏ Tập rất dễ mang lại bất hạnh cho người khác, ngươi là người trong lời tiên đoán, có thể mang lại phồn vinh cho bộ tộc, nếu ngươi lại gần hắn ngược lại sẽ bị lây sự bất hạnh từ hắn đấy."

Tề Lịch hít sâu một hơi:

"Cho nên, ngươi không thể dòm ngó tới hắn được."

"Không phải ngươi nói ta có thể lựa chọn bất kỳ giống cái nào trong bộ tộc sao? Bất kể là ai."

An Thụy Khiêm cố ý nhấn mạnh. ". . . Ngoại trừ hắn, những người khác đều có thể."

Tề Lịch cau mày sửa lại. "Ví dụ. . ."

Tầm mắt An Thụy Khiêm mờ ám quẩn quanh trên người y.

". . . Ta cũng có thể."

Kỳ thật lúc đầu An Thụy Khiêm lộ ra dáng vẻ hứng thú với mình thì Tề Lịch đã tự xem (bói) cho mình, phát hiện đường vạch của mình luôn bị quấn quanh bởi một đường đen, mà cái đường đen đó lại được bao quanh bởi nhiều đường khác. . .

Hoặc là nói, đường của mình quấn quanh đường đen kia thì đúng hơn. Dù sao cũng là chuyện sớm muộn, nếu là vì lợi ích của bộ lạc, Tề Lịch cũng sẽ không từ chối.

"Hả?"

An Thụy Khiêm nhướng mày, vẫy vẫy tay ý bảo y lại đây, vì thể Tề Lịch cau mày xê dịch, cho tới khi đến trước mặt An Thụy Khiêm mới ngừng lại, đang muốn mở miệng nói thì thấy An Thụy Khiêm duỗi tay ôm lấy vai của y, dùng sức khiến y ngã vào lòng hắn một cách dễ dàng.

Lưng Tề Lịch tựa vào ngực An Thụy Khiêm, dường như có thể nghe thấy tiếng tim hắn đang đập.

Tề Lịch nghiêng nghiêng đầu muốn nhìn xem An Thụy Khiêm muốn làm gì, lại đột nhiên thấy tay An Thụy Khiêm đặt ở thắt lưng mình đang kéo đai lưng của mình ra, chiếc áo choàng vốn rất lỏng lẻo đã bị hắn kéo xuống dễ dàng, lộ ra đầu vai trắng nõn và một mảng ngực của Tề Lịch.

"Da trắng quá."

An Thụy Khiêm xoa nắn trên ngực bóng loáng của y, khiến cơ thể Tề Lịch cứng đờ, xấu xa ghé vào tai y thổi một cái, cúi đầu chôn ở vai y ngửi ngửi, nhìn y e sợ mà không dám nhúc nhích, sau đó cắn nhẹ lên đầu vai tinh tế của y mài răng, sức lực không nặng không nhẹ khiến Tề Lịch chỉ thấy ngứa, như ngứa tới trong tim.

"Bình thường ta ít khi ra ngoài. . . cho nên, có vẻ trắng hơn chút."

Tề Lịch cố gắng bình ổn hô hấp, còn nghiêm túc giải thích cho hắn. An Thụy Khiêm cười khẽ, đầu ngón tay cọ cọ thịt ngực ít ỏi của y, không hề khoa trương như của Hưởng, ngực của Tề Lịch chỉ có độ cong rất nhỏ, vì thế hai đầṳ ѵú đỏ son rất dễ thấy:

"Ngươi xem đầṳ ѵú của ngươi đã cứng như vậy rồi, không phải là rất khao khát ta chạm vào hay sao."

". . ."

Tề Lịch im lặng không nói, dựa vào hắn nhắm hai mắt lại, đại khái đã buông xuôi tất cả, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, cho dù y vẫn chưa chuẩn bị tốt, cho dù y có lên tiếng thì cũng không tin rằng An Thụy Khiêm sẽ buông tha cho mình.

"Ngươi nghĩ ta sẽ thao ngươi ở trong này sao?"

An Thụy Khiêm nắm lấy đầṳ ѵú y xoa nắn mạnh mẽ, khiến hai đầṳ ѵú sưng lớn, đỏ như sắp nhỏ máu.

"Ưm?"

Tề Lịch cúi đầu hừ một tiếng như vậy khiến An Thụy Khiêm càng hưng phấn, dưới bụng cũng thấy hơi nóng.

“Dù sao ngươi cũng là giống đực, cũng không thể bị sờ sờ một chút liền chảy nước được. Yên tâm đi, thời gian của chúng ta còn rất dài . . ."

An Thụy Khiêm tựa vào bên tai y cười khẽ:

"Ta có rất nhiều thời gian để từ từ dạy dỗ cơ thể của ngươi."

Tề Lịch mở to mắt, đồng tử co rút mạnh, một hồi lâu sau mới cứng nhắc nhích người rời khỏi cái ôm của An Thụy Khiêm, kéo quần áo lên ngồi trước mặt An Thụy Khiêm, cũng không biết có phải do sự nhầm lẫn của y hay không nhưng mới vừa nãy khi đầṳ ѵú bị An Thụy Khiêm xoa nắn lại cực kỳ mẫn cảm, cọ xát với quần áo cũng có tạo ra một luồng điện khiến cả người y đều run rẩy.

Tiếc là đây là quần áo chuyên dụng của tế ti, vải dệt mềm nhẵn, nếu đổi lại là loại vải thô sơ bình thường thì có lẽ sẽ khiến y cảm nhận được càng nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn.

"Ngươi biết dùng miệng không?"

An Thụy Khiêm duỗi tay nắm lấy cằm y, ngón cái cọ cọ cánh môi hồng nhạt của y. Tề Lịch sửng sốt một lúc mới hiểu hắn đang nói cái gì, vì thế giãy khỏi tay An Thụy Khiêm nằm bò vào giữa hai chân của hắn, sau đó liền duỗi tay xốc áo choàng của hắn lên.

Phía dưới áo choàng lỏng lẻo của An Thụy Khiêm không hề có khố, mới vừa xốc áo choàng lên liền nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ dựng thẳng hơi cương tỏa ra nhiệt khí của hắn, dưới ánh nhìn của Tề Lịch còn run run hai cái rồi cố gắng đứng thẳng.

Tay Tề Lịch run rẩy nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, cúi đầu định liếʍ, An Thụy Khiêm vội vàng căn dặn:

"Để ý răng nanh của ngươi đấy, cắn hỏng thì không chỉ mình ngươi tổn thất đâu."