Chương 18

Ngươi có hiểu cái cảm giác lo lắng khi bị một người nắm giữ hạnh phúc nửa đời sau và bất cứ khi nào cũng có thể bị tước mất là như thế không? Rất không may là hiện giờ An Thụy Khiêm đang phải cảm nhận cảm giác đó.

Dươиɠ ѵậŧ được khoang miệng ấm áp ướt mềm của Tề Lịch hầu hạ thực sự rất thích, nhưng răng nanh nhô ra biểu hiện sự tồn tại của nó khiến hắn không dám làm nhiều, để Tề Lịch ngậm một lúc thì An Thụy Khiêm liền không chịu được mà đẩy y ra.

Tề Lịch bị đẩy ra có hơi mê man, trừng mắt nhìn người, vô thức vươn đầu lưỡi ra liếʍ môi, bộ dạng thật sự có vài phần đáng yêu. An Thụy Khiêm cởϊ áσ choàng của mình, vẻ mặt nghiêm túc vỗ vỗ vai của y:

"Ta nói này, vì tương lai của bộ tộc ngươi, ta đề nghị ngươi đi tìm ai đó học hỏi chút đi. Đương nhiên, ngươi chỉ có thể tự mình luyện tập, ta nhớ rõ trong bộ tộc các ngươi có loại quả thon dài, cứ dùng nó đi."

Tuy nói như vậy, An Thụy Khiêm vẫn có tính độc chiếm rất mạnh đối với tất cả những thứ thuộc về mình, tất nhiên sẽ không để Tề Lịch cho người khác chạm vào, nói là ích kỷ cũng được, coi như là một dạng quan tâm của An Thụy Khiêm đi.

Nói xong An Thụy Khiêm liền đứng dậy đi ra ngoài, Tề Lịch ở phía sau có hơi suy tư sờ sờ cánh môi. Không biết vì sao, mấy ngày nay lúc An Thụy Khiêm đi dạo trong bộ tộc lại luôn dễ dàng bắt gặp Tập, nhưng An Thụy Khiêm vẫn có chút dự liệu trong đó.

"Đứng lại."

Nhìn thấy Tập đứng sau thân cây, sau khi nhìn thấy mình liền lập tức muốn chạy trốn, hắn vội vàng hét lên, vốn chỉ thuận miệng hét một câu, không ngờ là Tập thật sự ngừng lại, đứng cứng nhắc ở chỗ đó, bóng dáng thoạt nhìn có chút khẩn trương.

An Thụy Khiêm cong khóe môi cười, vẫy tay về phía Tập: "Lại đây."

Trong lòng Tập có chút không cam nguyện, nhưng lại không dám kháng cự một giống đực, đứng cứng nhắc ở chỗ đó trong chốc lát, sau đó vẫn xoay người đi tới, im lặng không nói gì, chỉ lấy ánh mắt nhìn hắn, có chút e dè, như vậy lại thấy có chút giống Hưởng.

Chờ khi Tập đứng trước mặt hắn, An Thụy Khiêm duỗi tay giữ chặt lấy người, dùng chút sức lực đã đẩy người ta ngã xuống đất, không đợi Tập phản ứng lại liền đè cả người lên. Sức lực của giống cái vẫn lớn hơn một chút so với giống đực một chút, nếu Tập thật sự muốn chạy trốn thì An Thụy Khiêm cũng không thể bắt được y.

"Thấy ta liền bỏ chạy là có ý gì hả?"

An Thụy Khiêm nhướng mày, cố ý tra hỏi. Tập mím môi, bị đè dưới đất, như thế nào cũng không nguyện ý nói chuyện, chỉ cảm thấy nơi da thịt hai người tiếp xúc dần dần nóng lên.

An Thụy Khiêm không muốn chèn ép người ta, dù sao cũng là ca ca của Hưởng, cho dù mình không định thế này thế kia với y thì về sau cũng có khá nhiều ngày ở chung.

Hiếm khi có ngày không thấy du͙© vọиɠ bất mãn, AN Thụy Khiêm dựa vào người Tập, gió lạnh bên hồ thổi nhẹ có hơi buồn ngủ.

Ở bộ tộc này quá mức an nhàn, hắn cũng không biết phải làm gì, ngoại trừ trêu chọc Tề Lịch và tập ra thì chỉ biết đi dạo xung quanh, có đôi khi nhìn thấy chỗ nào đó có phong cảnh đẹp thì nằm xuống ngủ một giấc ngay tại chỗ, nói thế nào cũng thấy quá mức lười nhác.

"Ngươi biến thành hình thú đi."

An Thụy Khiêm tựa vào ngực của y, vỗ vỗ cơ thể rắn chắc của y, tuyệt không để ý những lời này vào tai người khác sẽ thành lời nói đùa giỡn.

Tập dùng ánh mắt có chút âm trầm nhìn hắn, cuối cùng cũng không thấy được cái gì, nhắm mắt liền hóa thành hình thú, là một con báo hoa lớn hơn An Thụy Khiêm một chút, hoa văn cực đẹp, tới gần có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể rất cao.

"Ha, rất nghe lời."

An Thụy Khiêm duỗi tay sờ lỗ tai của y, Tập nghiêng đầu muốn né tránh, bị An Thụy Khiêm liếc mắt một cái sợ tới mức không dám nhúc nhích, còn ngoan ngoãn cúi đầu lại gần.

Da lông bóng loáng mềm mại, lỗ tai còn ấm hơn một chút so với cơ thể, cũng cực kỳ mẫn cảm, sờ soạng vài cái liền cảm giác cơ thể bên dưới mình run run nhè nhẹ, An Thụy Khiêm nghĩ ra trò ác hơn, nâng một chân của Tập lên nhìn bụng của y.

Thịt bụng hồng nhạt có tám đầṳ ѵú tinh tế nho nhỏ, nhìn rất giống với con mèo bình thường, An Thụy Khiêm có hơi tò mò, nắm lấy một đầṳ ѵú xoa a xoa, có chút mờ ám hỏi Tập:

"Nếu ngươi mang thai, đầṳ ѵú này có ra sữa không?"

Cơ thể Tập cứng nhắc, như là không nghe thấy câu hỏi của An Thụy Khiêm, cứng đờ ở đó không hề nhúc nhích, nếu không phải nhiệt độ cơ thể tăng cao và tiếng thở dốc nặng nề thì An Thụy Khiêm sẽ nghĩ người này đã thẹn tới mức ngất xỉu tại chỗ mất.

Mình lại đi nói tới vấn đề có thể sinh sữa hay không với một giống cái vẫn còn là xử thì đúng là không thích hợp lắm, cái tay đang thản nhiên xoa a xoa cũng buông ra.

"Đừng nóng vội, giờ vẫn hơi sớm đối với ngươi."

An Thụy Khiêm nói thầm một câu, nụ cười trên mặt rất mờ ám, cả người dựa vào bụng của Tập, một tay ôm lấy cổ xù lông của y, tay kia thì chìa ra:

"Đưa đuôi cho ta."

Tập ngây ra một lúc, nghiêng đầu nhìn nhìn, rồi vươn cái đuôi để vào tay An Thụy Khiêm. "Ngoan."

An Thụy Khiêm khích lệ, cầm cái đuôi thon dài trong tay ngắm nghía, cũng không thấy gì khác thường, xoa xoa đầu đuôi lập tức cảm thấy Tập run rẩy, còn hé miệng bất mãn khẽ rêи ɾỉ vài tiếng, chỉ thiếu là không liếʍ lên mặt hắn mấy cái nữa thôi, An Thụy Khiêm cúi đầu cười thành tiếng:

"Ngươi giống y đệ đệ của mình, rất mẫn cảm nha."

Tập dường như không thích An Thụy Khiêm nhắc tới Hưởng, ghé vào tai hắn phun ra một luồng nhiệt khí, rêи ɾỉ vài tiếng, đã úp mặt xuống dưới đất, mặc An Thụy Khiêm có hỏi như thế nào cũng không thèm phản ứng, còn lớn mật chủ động rút cái đuôi ra,.

Thấy An Thụy Khiêm nâng thân mình muốn lấy cái đuôi của y, y còn vươn một bàn chân xù lông đè An Thụy Khiêm lại, không dùng bao nhiêu sức nhưng vẫn khiến An Thụy Khiêm không đứng dậy nổi.

"Cái tên này."

An Thụy Khiêm bất đắc dĩ cười cười, hung hăng đánh mấy cái lên bụng của y, cảm thấy được y run sợ, mới cười nói:

"Ta ngủ một lát, ngươi đợi khi trời tối thì tự mình rời đi."

Tập thở ra mấy luồng nhiệt khí không biết là có ý gì.

Đến khi An Thụy Khiêm ngủ dậy vẫn cảm giác Tập ở bên cạnh, ấm áp chứ không hề thấy lạnh, là Tập dùng cơ thể to lớn bao phủ lấy hắn, cái đuôi còn cuốn ở trên lưng hắn, An Thụy Khiêm duỗi tay nhéo nhéo cái đuôi, trên đầu lại truyền tới tiếng rên ủy khuất của Tập.

"Ha, đáng yêu."

Nói một con mèo lớn là đáng yêu, An Thụy Khiêm hoàn toàn nói được, nghĩ nghĩ tới bộ dạng lúc hình người của Tập, cũng cảm giác rất rất đáng yêu.

"Sao nào, có suy nghĩ tới chuyện sẽ gả cho tới cùng với đệ đệ mình không?"

An Thụy Khiêm hiếm khi trưng cầu ý kiến của người khác. Tập khẽ phì phò vài tiếng không rõ ý tứ, không từ chối mà cũng chẳng đồng ý, An Thụy Khiêm cũng không có ý bắt ép người ta, chôn mặt trên bụng y cọ cọ:

"Khi nào nghĩ thông suốt thì nói cho ta, ta sẽ không bắt ép người khác."

Lại cọ vài cái, An Thụy Khiêm mới đứng lên, thấy trời đã nhá nhem tối rồi, xoa xoa đầu Tập:

"Về đi, không phải còn có người chờ ngươi sao?"

Tập nghiêng đầu, như một con báo chân chính, An Thụy Khiêm nhìn y giả ngu cũng không nhiều lời, vẫy vẫy tay liền đi. Ai quan tâm ngươi có nguyện ý hay không, sớm muộn gì cũng thành người của ta thôi, người ở bộ tộc này quả nhiên rất đơn thuần nha.