Chương 19

Khi An Thụy Khiêm nhàn rỗi muốn tạo một chiếc thuyền gỗ nhỏ ra khơi thì cuối cùng cũng có chuyện thú vị xảy ra, khi An Thụy Khiêm nhàm chán lăn lộn trên giường đá trong nhà tế ti Tề Lịch thì thấy Tề Lịch vẻ mặt nghiêm túc đi vào, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc hắn một cái, cầm lấy cái gì đó rồi lại xoay người đi ra ngoài, An Thụy Khiêm vội duỗi tay kéo người lại.

"Ngươi làm gì mà vội vội vàng vàng như vậy?"

An Thụy Khiêm giữ chặt người lại không để y giãy ra, hiện giờ cho dù xảy ra một chuyện nhỏ nhoi cũng có thể khơi gợi hứng thú của hắn, dù sao thì ở đây cũng không có internet, cả ngày không có việc gì làm chỉ có thể ngẩn người.

"Có chuyện lớn xảy ra."

Vẻ mặt Tề Lịch bình tĩnh, An Thụy Khiêm chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của y, so với lúc thường còn mê người hơn nhiều. An Thụy Khiêm dịch lại gần:

"Chuyện lớn gì vậy?"

Tề Lịch cau mày nhìn hắn, duỗi tay kéo hắn xuống giường:

"Nếu ngươi tò mò thì có thể đi cùng với ta."

Tuy rằng chuyện này là cực kỳ vô liêm sỉ ở bộ tộc, nhưng An Thụy Khiêm là người đặc biệt, hơn nữa nếu An Thụy Khiêm ở lại đây lâu dài, sớm muộn gì cũng sẽ thấy thôi, loại chuyện này một năm luôn xảy ra vài lần, cho nên căn bản không có gì phải giấu giếm.

An Thụy Khiêm gật đầu đi theo người, vẫn là vị trí giữa bộ tộc, hình như là chỗ tế đàn, phía trên dùng mấy cái cây gỗ thô to dựng thẳng, ở giữa là một cái chậu than đang cháy hừng hực, lại nhìn kỹ thì thấy trên cột gỗ có treo một thú nhân, thú nhân cúi đầu, dường như là bị thương, bộ dạng rất mệt mỏi, cách hơi xa khiến An Thụy Khiêm không thể nhìn rõ là ai.

"Làm gì vậy?"

An Thụy Khiêm giữ chặt lấy tay Tề Lịch xoa xoa, vừa ăn đậu hủ vừa không quên thỏa mãn sự tò mò của bản thân. Tề Lịch thường xuyên bị hắn ăn chút đậu hủ nên giờ cũng đã quen, nên cũng lười rút tay ra, vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào tế đàn:

"Giống cái kia thiên tính dâʍ đãиɠ, không biết là lén lút vụиɠ ŧяộʍ với giống đực nào, mấy hôm trước ra ngoài săn thú bị thương mới bị người khác phát hiện, che giấu cũng khá tốt."

An Thụy Khiêm nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc, theo hắn thấy giống cái ở đây đều rất dâʍ đãиɠ, chẳng lẽ mức độ tiếp nhận của hắn vẫn còn quá thấp?

Nghĩ lại thì Tề Lịch cũng là giống đực, đại khái quan niệm về giống cái cũng sẽ khác, hắn cũng từ bỏ việc tự hỏi về tam quan và giới hạn của thế giới này.

"Cho nên bây giờ các ngươi định làm gì?"

Có rất nhiều người vây quanh tế đàn, và tất nhiên, phần lớn đều là giống cái, nghe nói giống đực nơi này rất ít khi ra ngoài, ngoại trừ Tề Lịch bởi vì công việc tế ti phải thường xuyên ra ngoài ra, cũng chỉ có An Thụy Khiêm cả ngày không có gì làm mà đi bộ.

Đương nhiên cũng thường xuyên có giống cái cản lại tỏ vẻ muốn cùng hắn làʍ t̠ìиɦ, nhưng bị hắn từ chối không chút khách khí, tìm kèo cũng phải nhìn xem có hợp mắt hay không, hơn nữa dạo này hắn chỉ cảm thấy hứng thú với Tập và Tề Lịch, những giống cái khác tới đều cảm thấy không đáng yêu gợi cảm bằng.

"Thiêu cháy hắn."

Tề Lịch xụ mặt, miệng nói ra lời nói cực kỳ bình thường ở thời đại này, An Thụy Khiêm cảm giác người này vẫn rất đáng sợ, không để ý là sẽ bị thiêu cháy ngay. Dường như nhận ra được suy nghĩ của An Thụy Khiêm, Tề Lịch giải thích với hắn:

"Đây là hình phạt cho giống cái thú nhân, nếu là giống đực vi phạm khẳng định không bị trừng phạt nặng như vậy, dù sao trong bộ lạc cũng quá ít giống đực."

"Không phải giống cái kia đang mang thai hài tử sao? Cũng thiêu cháy luôn à?"

Nói như nào thì thế giới trước kia của An Thụy Khiêm vẫn rất khoan dung cho phụ nữ có thai, tốt xấu gì cũng phải đợi khi đứa bé được sinh ra đã chứ.

"Kỳ thật cũng không phức tạp như vậy, nếu giống đực nguyện ý lấy hắn."

Tề Lịch nói chuyện với hắn một lúc, thú nhân xung quanh cũng đã phát hiện ra bọn họ, vội tránh đường cho bọn họ đi tới, dù sao những chuyện như này vẫn cần có tế ti chủ trì.

"Thật không, không phải là đã có hài tử rồi sao, ai còn muốn cưới nữa. . ."

An Thụy Khiêm chẳng hề để ý đi sát theo sau Tề Lịch, đi vào mới phát hiện thú nhân treo trên cột gỗ hóa ra là thú nhân nguyên hình là con hổ, hai tai tròn vô lực rũ xuống, ngực còn có mấy vết thương, có thể thấy chỉ bôi qua thảo dược cầm máu chứ không quan tâm nhiều, An Thụy Khiêm quan sát tỉ mỉ, cảm giác thú nhân này có hơi quen quen. Tề Lịch đi đến trước mặt thú nhân, lạnh nhạt mở miệng:

"Ngươi vẫn chưa chịu nói hài tử là của giống đực nào sao?"

Giống đực trong bộ lạc cũng chỉ có mấy người, cho dù cưới thêm một giống cái nữa cũng chẳng có gì to tát, Tề Lịch cũng không hiểu sao giống cái này lại cứng đầu như vậy, rõ ràng nói ra thì đã không có chuyện gì rồi.

Giống cái kia cúi đầu, không hề phản ứng với câu hỏi của Tề Lịch, chỉ giật giật ngón tay không muốn nói chuyện, Tề Lịch bất đắc dĩ lắc đầu, duỗi tay lấy cây đuốc, giống cái ở dưới nói khe khẽ cứ thiêu cháy giống cái này luôn cho xong, cổ tay Tề Lịch đột nhiên bị An Thụy Khiêm kéo lại.

Y nghi hoặc nhìn qua, đã thấy An Thụy Khiêm cũng không phản ứng với y, đi đến trước mặt giống cái kia nắm cầm y nâng lên, lúc này khuôn mặt của thú nhân ẩn dưới bóng tối mới bị An Thụy Khiêm nhìn rõ, trong mắt lộ ra tia hiểu rõ, hắn đã nói là thấy người này quen quen mà, mình tới đây cũng được gần 2 tháng rồi, nếu con hổ này bị mình làm có thai cũng là chuyện hết sức bình thường.

Không hiểu sao hắn có thể đột nhiên tiếp thu chuyện nam nhân cũng có thể mang thai sinh con, còn thấy hơi xúc động.

Thú nhân bỗng nhiên bị nâng đầu lên mở to mắt mơ màng, tầm mắt có chút mờ mờ, mơ hồ có thể thấy bóng dáng mờ ảo cực kỳ quen thuộc, là giống đực đã giúp y vượt qua kỳ động dục rồi lại biến mất khỏi thế giới của y.

Y nhìn thấy An Thụy Khiêm, bỗng nhiên cong khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt:

"Ngươi tới dẫn ta đi sao?"

Thật giống như một giấc mộng.

"Ừm."

An Thụy Khiêm gật gật đầu, nếu biết là người đó, hắn cũng không thể coi như không quen biết mà mặc kệ được, tốt xấu gì cũng là giống cái đầu tiên mình thao, tuy rằng không phải An Thụy Khiêm làm vì tình yêu, nhưng không cách nào phủ nhận giống cái này đặc biệt hơn chút, nhất là người này hình như đang mang thai giống của mình.

Bởi vì giống cái ở đây sau khi nhiễm mùi của giống đực thì sẽ lưu mùi rất lâu, sau khi tự hỏi nhóm giống đực ở nơi này chắc cũng không từ bi đến mức lấy giống cái đang mang thai con của người khác, An Thụy Khiêm cũng không lo lắng việc trong bụng của người này liệu có phải con của mình hay không.

Thấy An Thụy Khiêm đồng ý, y thở phào nhẹ nhõm một hơi, tinh thần bình ổn lại khiến y lập tức hôn mê, vết thương trên ngực tuy rằng không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cũng không phải là nhỏ đối với y.

"Thả hắn xuống đi."

An Thụy Khiêm vỗ vỗ vai Tề Lịch.

"Giống cái này là của ngươi?"

Tề Lịch vẫn chưa kịp phản ứng lại với biến cố này, ngây ngốc mở miệng hỏi hắn.

"Ngươi không phải giống đực sao, có thể ngửi được mùi trên người của hắn mà."

An Thụy Khiêm nhún vai tỏ vẻ vô tội, sức lực của mình khẳng định là kém hơn so với thú nhân nơi này, cuối cùng đành phải làm phiền Tề Lịch khiêng thú nhân này về.