Chương 20

"Thật là thần kỳ."

An Thụy Khiêm ngồi ở bên giường nhìn Diêm Cảnh nằm trên giường đá, đây là Tề Lịch nói tên y cho hắn, nhưng cái tên thật sự rất phù hợp với tính cách của y. Diêm Cảnh nhắm mắt nằm trên giường đá, sắc mặt trắng bệch, cắn môi, trên người đầy mồ hôi, thoạt nhìn dường như có chút đau khổ.

An Thụy Khiêm đang nhìn y, miệng vết thương trên ngực đã được Tề Lịch xử lý, cũng sẽ không có gì nguy hiểm tới tính mạng, chỉ đau đớn một chút thôi.

Tề Lịch hiếm khi không thờ ơ lạnh nhạt với hắn, ngồi ở trước mặt An Thụy Khiêm với vẻ mặt nghiêm túc, như muốn mở miệng nói gì đó, An Thụy Khiêm dứt khoát ôm người vào lòng nâng cằm y lên cắn một cái lên môi y:

"Ngươi muốn nói cái gì?" Tề Lịch từ bỏ giãy giụa, chống tay ở vai hắn:

"Theo lý mà nói, Diêm Cảnh vẫn chưa gả cho ngươi mà đã làm loại chuyện này có thể bị đuổi khỏi bộ tộc, cho dù Hưởng không để tâm thì cũng như vậy, Diêm Cảnh còn bị người trong bộ tộc bài xích. Cho nên, chừng nào ngươi cưới hắn?"

An Thụy Khiêm không ngờ Tề Lịch lượn một vòng dài như vậy chỉ để nói điều này, nhìn nhìn Diêm Cảnh nằm trên giường không biết nói gì.

"Ngươi. . ."

Tề Lịch còn muốn nói mấy câu, đã bị An Thụy Khiêm đè chặt gáy vào lòng, rẫu rĩ không nói được gì.

"Bình thường sao không thấy ngươi nói nhiều như vậy?"

An Thụy Khiêm khó chịu hỏi y, rõ ràng lúc ở cùng mình nửa ngày cũng không thấy nói gì, hiện giờ lại nói rất nhiều vì Diêm Cảnh:

"Không phải là ngươi thích giống cái này đấy chứ? Hả?"

Hắn nheo mắt đầy nguy hiểm, dù sao Tề Lịch cùng là giống đực, có thích vài giống cái cũng không phải chuyện kỳ lạ. Tề Lịch chán nản, trong nội tâm có hơi tức giận, lý tính nói cho y phải phản bác lời của An Thụy Khiêm, cuối cùng chỉ cắn môi bình tĩnh nhìn An Thụy Khiêm.

Không phải là đoán đúng rồi đấy chứ. . . .

Nội tâm An Thụy Khiêm như có gì đó nổ tung. Người nằm trên giường đá bỗng nhiên có động tĩnh, mí mắt rung rung, lúc mở mắt có hơi mê man, trong mắt che bởi một lớp hơi nước, bởi vì bị thương nên giác quan có hơi trì độn, một lúc sau mới thấy An Thụy Khiêm và Tề Lịch đang ôm ấp thân mật bên giường.

"Quả nhiên là ngươi!"

Diêm Cảnh nhìn An Thụy Khiêm, thấp giọng thì thào, giọng nói rất nhỏ, vẻ mặt lại thả lỏng, bộ dạng ôn hòa như con mèo nhà được thuần dưỡng. An Thụy Khiêm nhướng mày, ngón tay đυ.ng vào trán y:

"Khụ, Tề Lịch nói ngươi phải nghỉ ngơi nhiều."

Mất tự nhiên nhìn nhìn cái bụng phẳng lì của y, nam nhân có thể mang thai gì đó, nghe thế nào cũng thấy quái quái. Bỗng nhiên bị Diêm Cảnh bắt lấy tay, cơ thể y run nhè nhẹ, vẻ mặt có chút bất an, gắt gao nắm chặt lấy ngón tay An Thụy Khiêm đặt lên bụng mình, môi run rẩy, sắc mặt rất tái nhợt:

"Đây là hài tử của ngươi. . . . Ngươi không thể, không thể không cần nó. . ."

An Thụy Khiêm thuận tay sờ soạng cơ bụng y mấy cái: "Đương nhiên."

Mặc dù có chút thần kỳ, An Thụy Khiêm cũng chưa nói là mình không cần.

Diêm Cảnh mệt tới cực điểm nghe được lời khẳng định của An Thụy Khiêm cũng an tâm cười cười, nhắm mắt lại ngủ. An Thụy Khiêm nhìn Tề Lịch từ đầu tới cuối bị coi nhẹ, đối phương cũng không lộ ra vẻ mặt bất mãn, dường như đang suy nghĩ gì đó.

"Ngươi không đi thăm Hưởng sao?"

Hưởng cũng chỉ sau Diêm Cảnh vài ngày, nếu không có gì ngoài ý muốn thì.. . Tề Lịch đoán là như vậy. Nghe An Thụy Khiêm nói, dường như Diêm Cảm cũng làm một lần với hắn đã mang thai, điều này đối với bộ tộc nhân số ít ỏi đúng là phúc lợi. Trong mắt Tề Lịch lóe sáng:

"Đúng vậy, nhất định là như vậy."

An Thụy Khiêm bóp mặt y, nghiêm mặt nói:

"Ngươi coi ta là cái gì vậy?"

Cảm giác bị coi là ngựa giống cực kỳ khó chịu, tuy rằng An Thụy Khiêm tự nhận là người lòng tham không đáy, nhưng cũng không muốn bị coi là công cụ sinh sản.

"Ta đi thăm hắn."

Đẩy Tề Lịch trong ngực ra, An Thụy Khiêm đứng lên đi ra ngoài, Tề Lịch ngốc ngốc nhìn theo bóng lưng của hắn, có hơi cạn ngôn.

Nhà của Hưởng cũng không quá xa, An Thụy Khiêm đi theo phương hướng theo trí nhớ, chỉ là dọc đường đi có ánh mắt của đám giống cái khiến hắn thấy khó chịu, may là đám giống cái đó không lớn mật chặn đường hắn.

Đi nửa đường bất ngờ gặp được Tập, Tập trốn ở phía sau thân cây, ánh mắt có hơi kỳ lạ.

"Ngươi trốn tránh ta?"

An Thụy Khiêm đi về phía y, Tập lại lùi lại mấy bước, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách với An Thụy Khiêm, trong lòng An Thụy Khiêm có chút phiền muộn, giọng điệu cũng không được tốt, cưỡng chế cúi người, bắt lấy cổ tay Tập đè y lên thân cây, cau mày nghiêm mặt:

"Ngươi muốn chạy hả?"

"Không. . ."

Tập yếu ớt phản bác hắn, bị ánh mắt như vậy của An Thụy Khiêm nhìn khiến y nói không lên lời. Rõ ràng mới thấy tức giận khi biết An Thụy Khiêm cứu Diêm Cảnh, thậm chí còn muốn trực tiếp vọt tới chỗ ở của hắn để chấn vấn, cũng may nửa đường mới nhận ra, y có thân phận gì đâu. . .

Bất kể là ca ca của Hưởng, hay là người âm thầm cảm mến hắn, không phải giống đực ở đây có nhiều giống cái là chuyện rất bình thường hay sao. . .

Tuy nghĩ như vậy, trong lòng vẫn có chút không cam. Có lẽ bởi vì mình vẫn chưa hoàn toàn, hoàn toàn. ..

"Thế hả?"

An Thụy Khiêm nắm cằm y, cường thế nâng đầu y lên, nhìn trong mắt y loáng thoáng bóng dáng của mình, trên mặt dần dần đỏ hồng, vẻ mặt không được tự nhiên, ánh mắt liếc trái liếc phải. An Thụy Khiêm tựa sát bên tai y, thấp giọng nói:

"Ta muốn thao ngươi."