Chương 11

Diệp Khanh thầm than một tiếng, nguyên chủ mặc kệ mọi việc, quyền lợi ở Chiêu Dương Cung cũng sắp bị thái giám chết này ăn sạch. Bên cạnh nàng ngoại trừ Tử Trúc, sợ là không có mấy người trung thành.

Nếu không trung thành, vậy thì không cần phải giữ lại tai họa ngầm bên người mình.

Diệp Khanh phân phó Tử Trúc: "Bảo cấm quân gọi thái giám của Ti Lễ Giám tới, nhóm nô tài Chiêu Dương Cung này, đưa đến Hoán Y Cục hết đi.”

Lời này vừa nói ra, các cung nhân hoảng sợ mở to hai mắt, hoàng hậu tuy rằng không được sủng ái, nhưng thân phận bày ra ở nơi đó. Lúc bọn họ làm việc ở Chiêu Dương Cung không chỉ có thể trộm đùa giỡn, ra khỏi Chiêu Dương Cung, đứng trước mặt các cung nhân khác cũng có thể thẳng lưng nói chuyện. Huống chi tiền hàng tháng của hạ nhân Chiêu Dương Cung cao hơn hạ nhân hầu hạ cung phi khác.

Lập tức có không ít cung nữ thái giám khóc cầu xin Diệp Khanh lưu lại bọn họ.

Cung nữ lúc trước chỉ trích Lưu Hỉ cũng luống cuống, khóc nói. "Nương nương, không phải chúng ta không đi ngự hoa viên nói cho ngươi, là người dưới tay Lưu công công mắng chúng ta quá mức, nói phải chờ Lưu công công trở về rồi nói sau.”

Vừa rồi nàng không dám nói hết, chính là vì nàng vốn muốn tiểu thái giám dưới tay Lưu Hỉ đi ngự hoa viên một chuyến, nhưng bị mấy câu nói của tiểu thái giám chặn lại. Nàng nổi giận, cũng không nghĩ cách đi nói cho Diệp Khanh, mà là chờ sự tình sau khi nháo lớn, xem Lưu Hỉ cùng một đám thái giám dưới tay cậu ta gặp đại nạn thế nào.

Diệp Khanh cũng không ngốc, tuy rằng cung nữ này không nói, nhưng nàng ít nhiều đều đoán được tâm tư của nàng ta.

Nàng đưa tay xoa xoa mi tâm, không để ý tới cung nữ kia, bình tĩnh nhìn Lưu Hỉ khóc rống: "Cho dù bổn cung tha cho ngươi, bệ hạ sợ là cũng không tha cho ngươi. Người đuổi, kéo cậu ta ra khỏi cung, đánh tám mươi đại bản sau đó trói đưa đến Vĩnh Hòa Cung.”

Tình huống trước mắt, hoàng đế tuy rằng đã phạt nàng, nhưng mặc kệ như thế nào, Diệp Khanh đều phải vì sao lúc ấy mình không ở Chiêu Dương Cung đưa ra một cách giải thích.

Nàng đưa người ra ngoài, xử trí như thế nào, chỉ xem cẩu hoàng đế.

Diệt trừ độc xà Lưu Hỉ này, lại đem cung nhân Chiêu Dương Cung làm việc dưới tay Lưu Hỉ đưa đến Hoán Y Cục, lúc này Diệp Khanh mới thấy thoải mái.

Thật ra nàng rất muốn thay đổi tất cả cung nhân, nhưng bây giờ Chiêu Dương Cung bị cấm quân vây quanh, nhóm cung nhân đưa đi kia lấy danh tiếng phạm sai lầm bị phạt mới cho phép đi ra ngoài. Phủ Nội Vụ đã an bài cung nhân mới cho nàng, nhưng cũng không có cách nào đưa vào. Cho nên nhất định phải giữ lại một số người xử lý những việc vặt hàng ngày của Chiêu Dương Cung.

Gϊếŧ gà dọa khỉ vẫn vô cùng có hiệu quả, những cung nhân lưu lại ai cũng nơm nớp lo sợ, biết nàng không dễ lừa gạt, cũng không dám trộm đùa giỡn nữa.

Sau bữa tối, Diệp Khanh hàng ngày đi hai vòng xung quanh tiểu viện Chiêu Dương Cung tiêu cơm, thuận tiện chới với miêu chủ tử một hồi, mới trở về tẩm cung nghỉ ngơi.

Hôm nay Diệp Khanh mệt muốn chết, lầm lì ở trên giường lớn của mình không muốn động đậy.

Chỉ là không biết vì sao, mí mắt phải của nàng cứ giật mãi.

"Mắt trái giật là tài, mắt phải giật là họa. Ta cũng bị cấm túc rồi, còn có thể có chuyện gì xui xẻo tìm tới ta nữa? "Diệp Khanh dùng ngón trỏ đè mí mắt phải đang giật điên cuồng của mình.

"Cốc cốc..." Bên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.