Chương 12

Trong lòng Diệp Khanh bỗng dưng nhảy dựng lên, hỏi. "Chuyện gì? ”

"Nương nương, canh Trân Châu Ngân Nhĩ của ngài đến rồi." Cung nữ ngoài phòng đáp.

Đây là thói quen của nguyên chủ, trước khi đi ngủ uống một chén canh Trân Châu Ngân Nhĩ để ngủ.

Diệp Khanh xuyên qua sau đó, vẫn hưởng thụ đãi ngộ này, nhưng mà hôm nay nàng dùng bữa tối có chút nhiều. Diệp Khanh sờ sờ bụng vẫn còn căng cứng của mình, nhịn đau từ chối: "Đêm xuống đi, tôi nay bổn cung không có khẩu vị.”

Nàng nói xong lời này, không có nghe thấy tiếng cung nữ trả lời, cũng không có tiếng bước chân rời đi, trong lòng Diệp Khanh không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Sau một khắc, cung nữ kia trực tiếp đẩy cửa cung ra tiến vào, mặt cung nữ vô cùng dài, Diệp Khanh nhớ trong Chiêu Dương Cung dường như không có một cung nữ như vậy.

Mí mắt Diệp Khanh càng nhảy càng lợi hại.

Nhiều năm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nói cho Diệp Khanh biết, cung nữ này tuyệt đối là quân cờ người khác sắp xếp bên cạnh nàng.

"Lớn mật, bổn cung không triệu kiến, ai cho phép ngươi tiến vào?" Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng khí thế vẫn phải lấy ra.

Cung nữ cũng không cùng Diệp Khanh vòng vo, đặt khay lên bàn bên cạnh, đi thẳng vào vấn đề nói: "Nương nương không cần kinh hoảng, chỉ là chủ tử nhà ta muốn làm một giao dịch với nương nương mà thôi.”

Lúc này có thể tìm được nàng, cũng chỉ có nam chủ. Nàng nói gì vào buổi chiều? Thứ nên tới quả nhiên tới.

Cấm quân đã vây quanh Chiêu Dương Cung, như vậy cung nữ này có lẽ đã trà trộn vào từ trước.

Đối phương dám đơn thương độc mã xông vào, tất nhiên là có nắm chắc tuyệt đối, so sánh ra Diệp Khanh hiện tại ở vào thế yếu.

Vì tạo ra áp lực tâm lý cho cung nữ, Diệp Khanh cảm thấy mình cần phải nói ra chủ tử của nàng trước khi nàng mở miệng, làm bộ đã sớm biết mưu kế của bọn họ.

Vì thế cô nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười cao thâm khó lường có bức cách: "Thẩm Lâm Uyên quả nhiên có bản lĩnh tốt.”

Thần sắc cung nữ cứng đờ: "Nương nương thật sự biết nói giỡn, chủ tử nhà ta họ Cố.”

Diệp Khanh:"..."

Mẹ ơi, đọc tiểu thuyết quá nhiều, làm sao nhớ nhầm họ nam chủ...

Diệp Khanh duy trì biểu tình cao quý lãnh diễm, lướt qua đề tài này, nói một câu: "Là giao dịch gì?"

Cung nữ nói: "Giúp thiếu phu nhân nhà ta thoát khỏi hoàng cung.”

Cố gia thiếu phu nhân, còn không phải là nữ chủ Tô Như Ý sao.

Diệp Khanh nói: "Điều này đối với ta một chút ích lợi không có, có thể gọi là giao dịch gì.”

Cung nữ thần sắc khẽ biến: "Chỉ cần Tô phi rời cung, ngài chính là đệ nhất nhân hậu cung này, ích lợi như vậy còn chưa đủ?”

Nếu không phải cố kỵ hình tượng, Diệp Khanh rất muốn trợn trắng mắt với cung nữ này: "Tô phi rời cung, bệ hạ có thể thích bổn cung sao?”

Lời này cung nữ không trả lời được.

Diệp Khanh cảm thấy ván này nàng thắng rồi, khí định thần nhàn nói: "Trở về nói cho chủ tử của ngươi, trận giao dịch này bổn cung không có hứng thú.”

Không ngờ cung nữ kia đột nhiên tiến lên một bước, nói một tiếng đắc tội, nhét một viên thuốc nhỏ vào trong miệng Diệp Khanh, lại nắm cằm nàng rót cho nàng một ngụm canh.

Cung nữ biết võ công, không phải Diệp Khanh có thể so sánh, căn bản giãy không thoát.

"To gan!" Diệp Khanh tức giận quát, ôm cổ họng dùng sức ho cũng ho không ra viên thuốc kia, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới cung nữ này còn có thao tác tao nhã như vậy.

"Bắt thích khách!" Bên ngoài Chiêu Dương Cung đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, còn có tiếng giáp va chạm của cấm quân.

Cung nữ biến sắc, nhanh chóng uy hϊếp Diệp Khanh: "Nương nương vừa rồi ăn độc dược, chỉ có trong tay chủ tử ta mới có giải dược, nương nương nếu không chịu hợp tác với chủ tử ta, đến lúc đó độc phát, thất khiếu chảy máu mà chết!”

Ngoài cửa tẩm điện đã vang lên tiếng gõ cửa.

"Nương nương, Ngài không sao chứ?" Trong thanh âm Tử Trúc mang theo nức nở.

Diệp Khanh không vội vàng trả lời Tử Trúc ngoài phòng, mà là nhìn cung nữ thấp giọng nói: "Xem ra trận giao dịch này không phải do ta không làm, nhưng bổn cung làm sao tin tưởng độc các ngươi thật có giải dược?”

Cung nữ nói: "Tình huống hôm nay, nương nương không thể không tin.”

Trứng gai, đàm phán thất bại.

"Nương nương?" Tử Trúc ngoài phòng lại cao giọng hô một tiếng.

Cung nữ giống như cảnh cáo nhìn Diệp Khanh một cái, Diệp Khanh không nói một lời đi ra ngoài, bị cung nữ đưa tay ngăn lại.

"Hoàng hậu nương nương cho rằng chuyện trúng độc này là lừa ngươi sao?" Cung nữ cho rằng nàng muốn liều mạng cá chết lưới rách, hạ thấp thanh âm nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Khanh lạnh lẽo nhìn nàng một cái. "Ta đã trúng độc, ngươi còn có gì không yên tâm? Những người bên ngoài không nhìn thấy ta, ngươi nghĩ rằng họ sẽ dễ dàng rời đi?”

Cung nữ ngắn ngủi suy nghĩ hai giây, tựa hồ cảm thấy Diệp Khanh nói có lý, nhường đường, vẫn đi theo Diệp Khanh.

Diệp Khanh mở cửa phòng ra, liếc mắt một cái liền thấy được hoàng đế mặc hắc bào thêu kim hồng long văn, nàng nói: "Không biết bệ hạ đêm khuya đến thăm Chiêu Dương Cung, có chuyện gì sao?”

"Thái giám ngươi đến Vĩnh Hòa Cung kia, một canh giờ trước đã bị người đầu độc chết, thích khách tựa hồ chạy tới bên này." Gió đêm thổi lay động vạt áo rộng lớn của hoàng đế, bọc ra dáng người thon dài của hắn, trên vạt áo bàn long văn màu vàng hồng bị ánh lửa chiếu rọi, giống như là muốn sống lại.