Chương 11: Hoàng Thượng! Người Như Vậy Là Yêu Hoàng Hậu Sâu Sắc!

Hắn đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt lập tức trở lên sắc bén! Hắn vẫn biết rằng người em trai của mình bề ngoài ngoan ngoãn, thực ra sau lưng không ngừng giở trò. Từ lâu hắn đã muốn đuổi người em này tới phong địa nhưng mẫu hậu nhiều lần tuyệt thực ép buộc, hắn bất đắc dĩ phải để hắn ở lại kinh thành.

Tới nay xem ra…

Người em trai này tốt nhất vẫn nên giam lỏng thì hơn. Lần này cho dù mẫu hậu cầu xin cũng vô dụng. Hắn trước giờ thà gϊếŧ nhầm một nghìn chứ tuyệt đối không bỏ sót một người.

“Hoàng thượng, Người nhớ nương nương như vậy sao không vào nhìn nương nương.”

Hai thị vệ tâm phúc đứng sau lưng Phúc Trường Dạ thấy hắn trầm ngâm nhìn tường cung cao vời vợi, giống như hòn vọng phu, bất giác mủi lòng khuyên nhủ.

“Người nhớ Hoàng hậu, đứng ở đây cũng không thể nào giải được nỗi khổ tương tư!”

Nghe thấy lời thị vệ tâm phúc nói, Phụng Trường Dạ đang nghĩ cách giải quyết Tấn Vương lập tức hồi thần.

Hắn nhìn họ, nghi ngờ mình nghe nhầm: “Cái gì?”

Thị vệ càng xót ruột khuyên nhủ: “Hoàng thượng, Người ngập ngừng ở đây làm gì? Người đã thu hồi lệnh phế bỏ ngôi vị Hoàng hậu của nương nương, nương nương chắc chắn sẽ không trách Người, Người cứ yên tâm, mạnh dạn đi vào gặp Hoàng hậu, đừng cứ đứng ở đây cách tường nhớ nhung hít gió lạnh…”

“Im ngay!”

Phụng Trường Dạ nghe họ nói chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, “Sao Trẫm lại nhớ nhung nữ nhân đó chứ? Trẫm…”

Vừa mới nói đên đây thì nhìn thấy vẻ mặt “Hoàng thượng người đừng nghĩ một đằng nói một nẻo nữa, chúng thuộc hạ đều đã nhìn thấu tâm ý của Người đối với nương nương rồi” của hai thị vệ! Lời nói cùa hắn lập tức bị ngắt quãng. Hắn đột nhiên nhận ra rằng, nữ nhân kia vừa đi, hắn liền chạy theo tới Trường Lạc Cung, lọt vào mắt người khác chẳng phải chính là nặng tình với nữ nhân kia tới mức không nỡ xa cách đó sao?

Hắn há miệng, muốn nói rằng hắn đường đường là bậc đế vương, không thể yêu nữ nhân ngốc nghếch tới từ hậu thế được! Tuy nhiên hắn phải thích thế nào về hành vi bám đuôi cô ta chạy tới đây đây?

Mặt hắn sa sầm! Lẽ nào sau này hắn phải giả bộ yêu nữ nhân này sâu nặng thì mới có thể đường hoàng chạy tới cửa cung của cô ta để nghe suy nghĩ của cô ta? Làm Hoàng đế như vậy thì thật uất ức quá.

“Về Thái Cực Điện!”

Hắn nghiến rắng ken két, vung tay áo bỏ về. Vừa mới quay người rời đi hắn đã nghe thấy tiếng Chúc Vô Hoan nói với hệ thống…

Cô ta muốn cởi phụng bào, mặc thường phục về lại phủ Tướng quân, làm theo quỹ tích của lịch sử, thử xem Tấn Vương có tới tìm cô ta hay không.

Bước chân hắn bất giác chững lại.

Hử?



Việc này không tồi! Rất thú vị!

Nữ nhân này muốn đi thăm dò Tấn Vương, người muốn loại bỏ Tấn Vương nhất là hắn sao có thể bỏ qua màn kịch hay này chứ?

Cho dù không thể bắt thóp Tấn Vương thì cũng có thể lợi dụng việc “Tấn Vương và Hoàng hậu tư thông” để xử lý khiến Tấn Vương không thể chối cãi.

“Hoàng thượng, Người xem chân Người cũng không nỡ rời đi! Ngươi hãy thuận theo con tim mình, vào gặp Hoàng hậu đi!”

Hai thị vệ nhìn thấy Hoàng thượng vừa bước được một bước đã dừng lại, càng tin vào sự thật rằng “Hoàng thượng yêu Hoàng hậu sâu đậm, nhưng vì thể diện nên miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo.”

Thế là, họ lại liều chết lên tiếng.

“…”

Chút tâm trạng vui vẻ mới có được của Phụng Trường Dạ lại một lần nữa bị hai thị vệ làm cho tan biến không còn tung tích. Hắn quay đầu lạnh lùng nhìn hai thị vệ.

Nếu không phải hai kẻ này là tâm phúc của hắn, hắn thực sự muốn dùng một bát thuốc câm đầu độc cho họ im luôn!

“Không biết ăn nói thì câm miệng cho Trẫm!”

Hắn sa sầm mặt bỏ đi! Hai thị vệ nháy mắt ra hiệu sau lưng hắn… Aizz, Hoàng thượng vẫn sĩ diện không thừa nhận! Ban nãy Hoàng hậu nương nương vừa mới rời đi người đứng ngồi không yên là ai? Kẻ cứ bám riết đuổi theo Hoàng hậu là ai? Chà, thật không ngờ, Hoàng thượng lạnh lùng vô tình như vậy cũng có lúc nhớ nhung một ai đó. Nhưng lúc trước cũng đâu thấy tình cảm giữa Hoàng thượng và nương nương tốt đẹp là bao đâu… Lẽ nào là lần này Hoàng thượng hạ lệnh gϊếŧ Hoàng hậu, vào thời điểm sắp mất đi Hoàng hậu, Hoàng thượng đột nhiên cảm thấy trái tim mình đau nhói, cuối cùng cũng phát hiện ra rằng mình rất nặng tình với Hoàng hậu nương nương? Hai thị vệ cảm thấy mình đã nhìn thấu chân tướng sự việc. Họ cùng lúc quay đầu nhìn về phía Trường Lạc Cung.

Chủ nhân của Trường Lạc Cung e rằng sau này địa vị sẽ ngày một cao, trở thành dưới một người trên vạn người.

Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com



Tại Trường Lạc Cung.

Chúc Vô Hoan và hệ thống không hề biết rằng vừa rồi, trên con đường chỉ cách một bức tường là bạo quân mà họ muốn hạ gục đang đứng. Họ thảo luận xong việc lát nữa trở về phủ Tướng quân, cung nữ đi pha trà cũng quay trở lại.

“Nương nương!”

Chúc Vô Hoan có được mọi kí ức của Chúc hoàng hậu, đương nhiên cũng biết thân phận của cung nữ đứng trước mặt.

Nàng ta là Tố Thu, nha hoàn thân tín từ nhỏ lớn lên bên cạnh Chúc hoàng hậu, tình cảm chủ tớ vô cùng tốt. Khi Chúc hoàng hậu vào cung, theo quy định có thể dẫn theo ma ma và nha hoàn hậu hạ, nàng dẫn theo Tố Thu và hai ma ma ngoài bốn mươi tuổi vào cung. Tới nay Tố Thu đã được tha về, hai ma ma vẫn bị nhốt tại Thận Hình Ti. Chúc Vô Hoan đặt chén trà lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, cầm tay Tố Thu, vẻ mặt lo lắng: “Để ta xem nào, ngươi ở Thận Hình Ti có phải chịu hình không?”

Tố Thu lắc đầu mỉm cười rạng rỡ nói: “Nương nương không cần lo lắng, nô tì không sao cả, Hoàng thượng tuy ngoài miệng nói rằng sẽ phế bỏ nương nương nhưng Người không bị trục xuất khỏi cung, thái giám của Thận Hình Ti cũng không dám động tới nô tì.”



Chúc Vô Hoan nở nụ cười thư thái, “Vậy thì tốt!”

Tố Thu lại bưng chén trà cung kính dâng lên cho nàng: “Nương nương không phải đang khát sao? Hãy uống chút trà cho bớt khô miệng!”

Chúc Vô Hoan đón lấy chén trà. Khi nàng uống trà, Tố Thu nghiêm túc đứng bên cạnh nhưng đôi mắt phát sáng thì không ngừng nhìn vào thánh chỉ đặt trên chiếc bàn nhỏ.

Chúc Vô Hoàn ngẩng đầu liếc nhìn, cười khẽ một tiếng.

Tố Thu lập tức ngượng ngùng cúi người, sau đó hi vọng hỏi: “Nương nương, thánh chỉ này…”

Chúc Vô Hoan nói: “Hoàng thượng xá miễn tội chết cho cả nhà Chúc gia ta, bảo ta lát nữa dẫn theo cấm quân xuất cung tuyên chỉ.”

Tố Thu lập tức kích động mừng rớt nức mắt.

Cha mẹ, anh trai nàng ta đều là nô bộc của Chúc gia, đều nằm trong danh sách chém đầu! Bây giờ Hoàng thượng xá miễn Chúc gia,cha mẹ và anh trai nàng sẽ không phải chết nữa. Nàng vui mừng quỳ sụp xuống vái lạy Chúc Vô Hoan.

“Nương nương, người phải chịu khổ rồi.”

“Được rồi, đừng quỳ nữa, đứng dậy thay xiêm y cho bổn cung, bổn cung muốn thay thường phục xuất cung!”

Tố Thu lau nước mắt, đứng dậy đỡ Chúc Vô Hoan ra phía sau thay xiêm y. Nàng ta chọn một bộ đồ vàng nhạt mà Chúc Hoàng hậu thường mặc để về Chúc gia thay cho Chúc Vô Hoan, sau đó chải lại tóc cho nàng. Kiểu tóc phức tạp trong cung được sửa thành kiểu tóc thiếu nữ khuê các thường chải, Chúc Vô Hoan nhìn bóng mình trong gương đồng, cảm thấy diện mạo thuần khiết mộc mạc lúc này mới giống nàng khi ở thế kỉ hai mốt. Diện mạo trang điểm lòe loẹt lúc trước… Không phù hợp với nàng.

Sau khi thu xếp ổn thỏa, Chúc Vô Hoan liền sai Tố Thu lấy túi vải bọc thánh chỉ lại, sau đó giả làm phế hậu bị trục xuất, lạnh mặt bước ra khỏi Trường Lạc Cung.

Hai trăm cấm quân đã chỉnh đốn hàng ngũ quy củ đợi ở bên ngoài. Thấy nàng bước ra, cấm quân toàn thân khôi giáp đồng loạt quỳ gối hành lễ.

“Thuộc hạ khấu kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Chúc Vô Hoan nhìn cảnh tượng này, trong lòng nghĩ thầm, tuyệt vời!

Nếu như nàng hạ gục bạo quân làm nữ hoàng, mọi người sẽ khấu đầu hô vang Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, cảm giác đó chắc còn tuyệt hơn nữa!

“…”

Cách đó không xa, Phụng Trường Dạ cũng đã đổi một bộ thường phục gấp quạt xoẹt một tiếng, dùng cán quạt đỡ trán, ánh mắt sắc lạnh giận dữ nhìn Chúc Vô Hoan!

Nữ nhân, Trẫm kính ngươi có một bộ gan chó to lớn đấy!