Chương 11: Niềm vui của hoàng thượng

Trước mắt Phùng công công hiện ra cảnh vừa rồi ông ấy chứng kiến bệ hạ cười lớn, đây vẫn là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy bệ hạ ngoại trừ việc gϊếŧ người còn có thời khắc có thể cười đến vui vẻ đến như vậy.

Thẩm Lăng từ Thái Cực Điện chạy ra ngoài, nàng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, nàng vốn định nhân cơ hội làm bộ sợ hãi chạy về Trường Nhạc Cung, chỉ là nàng lo lắng Tạ Nguyên Tuần cái tên ngu ngốc kia sẽ làm ra việc gì đó càng phát điên hơn, hơn nữa hành động mới vừa rồi của nàng, là bỏ lại hoàng đế tự mình bỏ chạy, Tạ Nguyên Tuần nếu như lại cảm thấy mệnh nàng không đáng giá, đem nàng đi gϊếŧ thì phải làm sao bây giờ, việc này Tạ Nguyên Tuần hắn hoàn toàn có thể làm được ra được!

Dưới tình thế hai lựa chọn một là không biết xấu hổ xin tha hai là vứt bỏ tôn nghiêm đi tìm chết, Thẩm Lăng đương nhiên là từ tận đáy lòng lựa chọn — không biết xấu hổ xin tha.

Nàng xoay người, biểu tình bi tráng đi về Thái Cực Điện, bóng dáng hiu quạnh.

Đi qua trước mặt đông đảo cung nhân đang cúi đầu, Thẩm Lăng nhẹ nhàng thở ra.

—— May mắn bọn họ đều không ai nhìn thấy, bằng không ta sẽ cảm thấy xấu hổ đến chết mất thôi!

Đến nỗi vị Phùng công công kia nhìn nàng cười đến vẻ mặt vô cùng hiền từ kia, Thẩm Lăng tỏ vẻ mặt trời chói chang nên nàng không nhìn thấy.

Thẩm Lăng đi vào trong điện, nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần đã rời đi khỏi giường, nàng tìm cả nửa vòng, thấy hắn đang ở căn phòng bên trái, nhìn thấy trong tay của hắn cầm cuốn sổ con, Thẩm Lăng còn đang suy nghĩ hắn vẫn rất chăm chỉ, kết quả giây tiếp theo Tạ Nguyên Tuần đã đem sổ con ném lên trên mặt đất.

—— Rốt cuộc đôi mắt ta có bao nhiêu hạt mới có thể sinh ra ảo giác hắn siêng năng vậy.

Thẩm Lăng nhặt lên một đống sổ con ở trên mặt đất, “Bệ hạ là đang xử lý chuyện chính sự sao?” Sổ con trên mặt đất quá nhiều, trong một chốc một lát sẽ không thể nhặt xong, Thẩm Lăng chỉ lười biếng nhặt mấy quyển cho ra dáng vẻ mà thôi.

Tạ Nguyên Tuần gật đầu, “Đúng vậy.”

Thẩm Lăng, “. . .”

—— Quá không biết xấu hổ, khi ta nhặt sổ con cũng tình cờ liếc qua vài cái, những quyển sổ con đó ngoại trừ chữ của quan viên viết ra căn bản là không có nhìn thấy hoàng đế phê.

—— Ha hả, ta thấy là ngươi đang chơi trò ném sổ con mới đúng.

Tạ Nguyên Tuần đánh giá biểu tình nàng rồi hỏi, “Ngươi không phải đi rồi sao, làm sao lại quay trở về rồi?”

Thẩm Lăng nghe xong, dùng tay vỗ vỗ ngực, nghĩ mà sợ nói, “Bệ hạ, ngài không đề cập tới còn tốt, ngài nhắc tới thần thϊếp liền rất sợ hãi.”

Tạ Nguyên Tuần không tránh khỏi tò mò mà hỏi, “Sợ hãi cái gì?”

Biểu cảm Thẩm Lăng vô cùng dịu dàng, hai mắt thẹn thùng lại ẩn tình nhìn hắn, nói:

“Tối hôm qua thần thϊếp mơ thấy có mỹ nhân cùng thần thϊếp đoạt bệ hạ, buổi sáng vừa thấy cái da kia. . . Mỹ nhân, thần thϊếp liền sợ nàng sẽ đoạt bệ hạ với thần thϊếp, rõ ràng bệ hạ là của thần thϊếp, thần thϊếp sốt ruột nên muốn chạy trở về Trường Nhạc Cung khóc rống.” Nàng thuận thế làm ra tư thế vô cùng đau lòng.

Tạ Nguyên Tuần nói, “Cô là của ngươi? Ngươi nghĩ cũng hay thật đấy.”

Trên mặt Thẩm Lăng toát ra vẻ thương tâm, đáy lòng lại yên lặng trợn trắng mắt.

—— Con mẹ ngươi.

—— Nếu không phải sợ ngươi truy cứu việc ta bỏ ngươi chạy đi, ta có thể nói ra lời nói ghê tởm đến như vậy hay sao?

Tạ Nguyên Tuần nghe tiếng lòng nàng, đột nhiên nắm lấy tay nàng, dùng sức một chút đem nàng kéo vào trong lòng ngực hắn, giống như đang vuốt ve chó mà vuốt đỉnh đầu nàng, “Ngươi nói ngươi có phải ngốc quá hay không, nếu sợ cô bị đoạt đi, vì sao mà ngươi không thể gia nhập vào, hai người làm sao mà có thể chơi vui vẻ được như ba người cơ chứ?”

Thân thể Thẩm Lăng trở nên cứng đờ, nàng vẫn không nhúc nhích, nàng đưa lưng về phía Tạ Nguyên Tuần lúc này vẻ mặt đã vặn vẹo.

—— Tạ Nguyên Tuần con mẹ nó hắn rốt cuộc là tên khốn nạn nhất thế gian này!

—— Nếu không phải đánh không lại, ta thật sự muốn dùng gậy đập đầu hắn!

Thẩm Lăng đã rất tuyệt vọng, nhất là khi nàng còn nghĩ rằng những lời nói trơ trẽn mặt dày vô sỉ như vậy thốt ra từ miệng của hắn, nàng thực sự có cảm giác mình mất nhiều hơn là kinh tởm.

—— Cảnh giới của sự ghê tởm trong cõi người này, ta nguyện gọi ngươi là mạnh nhất!

Thẩm Lăng cứ như vậy cảm thấy cuộc sống này không còn gì để luyến tiếc bị Tạ Nguyên Tuần ôm không buông, cả người thật uể oải, thấy Tạ Nguyên Tuần véo mặt nàng, có lẽ hắn cảm thấy véo mặt nàng vẫn không đủ, hắn còn sờ lên cổ nàng, hơi thở hắn phả vào cổ nàng, cả người Thẩm Lăng đều lạnh căm căm, véo mặt nàng, nàng cảm thấy không có gì, nhưng sờ vào cổ nàng, làm sao mà nàng lại cảm thấy kinh hãi đến như vậy cơ chứ?

Thẩm Lăng cầm lấy một quyển sổ con được nàng nhặt lên đặt ở trên bàn, thanh âm muốn bao nhiêu săn sóc thì có bấy nhiêu săn sóc mà nói, “Bệ hạ, thần thϊếp tới nơi chỗ này có phải đã quấy rầy đến ngài rồi hay không?”

Tạ Nguyên Tuần, “Đúng vậy, có một chút.”

Thẩm Lăng, “. . .”

—— Vậy mà hắn lại thừa nhận! Nói như vậy, không phải nên đáp trả là không có quấy rầy hay sao?