Chương 12: Nàng quá quấn người

Tạ Nguyên Tuần, “Ngươi quá quấn người, toàn bộ giường đều là ngươi.”

Thẩm Lăng nghiến răng nghiến lợi, nàng nói lại lần nữa nói cho bản thân, không thể xúc động, không thể xúc động, nếu như hành thích vua, nàng cũng sống không được, hơn nữa nàng còn chưa chắc có thể gϊếŧ được vua, nếu như nàng đã chết mà hắn không chết, vậy nàng còn không tức điên lên hay sao.

Có điều nàng vẫn rất tức giận!

—— Nói ta quấn người? Thật không biết xấu hổ, nghĩ kỹ lại xem rốt cuộc là ai chủ động đem ta ôm vào trong lòng ngực!

—— Còn có cái gì mà toàn bộ giường đều là ta nằm? Ta có béo đến như vậy sao? Thật sự muốn đem tên nam nhân chó chết này đánh chết, không biết không thể nói nữ nhân béo hay sao? Ông trời ơi, tại sao ông lại không có mắt thế này, tại sao lại không thể dùng một đạo thiên lôi đánh chết hắn luôn cơ chứ!

Thẩm Lăng mở sổ con ra, mỉm cười nói, “Bệ hạ, thần thϊếp còn không thấy ngài phê sổ con, thần thϊếp nghĩ nó nhất định sẽ làm người mê muội.”

—— Nếu nó có thể làm ngươi bận đến mức rụng tóc hói đầu, như vậy nhất định sẽ càng thêm mê người.

Tạ Nguyên Tuần nhìn gương mặt nàng tươi cười, ngoài miệng nói thật dễ nghe, suy nghĩ trong lòng lại rất hư, hư đến dở khóc dở cười, nhưng mà cũng rất thú vị.

Tạ Nguyên Tuần lấy sổ con qua, nhìn vài lần, sau đó lấy bút phê duyệt, rồi lại đem sổ con ném vào trong lòng ngực Thẩm Lăng.

Hắn giải quyết nhanh đến như vậy hay sao? Thẩm Lăng tò mò mở ra xem hắn phê duyệt: Gϊếŧ hết tất cả, gϊếŧ.

Những lời độc ác thế này cũng là phong cách của hắn.

Thẩm Lăng lại nhìn đến quyển sổ con này là Khúc thượng thư ký tên, nội dung bên trong khái quát chính là một câu: Bạc cứu tế nghi ngờ là bị người ta tham nhũng, hắn cũng không biết tình.

Ngay cả loại bạc này mà cũng có thể tham? Còn có lương tâm hay không vậy? Bá tánh mới chính là nền móng của một quốc gia, triều đình làm cái gì với bá tánh bọn họ đều sẽ nhớ rõ.

Thẩm Lăng tuy rằng vẫn luôn mắng Tạ Nguyên Tuần là một kẻ gϊếŧ người mất trí và biếи ŧɦái, nhưng hắn gϊếŧ cơ hồ đều là chút quan viên và quý tộc, không có gặp qua cảnh hắn gϊếŧ dân tìm niềm vui, có điều Thẩm Lăng cũng không có bởi vì vậy mà cảm thấy Tạ Nguyên Tuần là tên hoàng đế yêu dân như con, nàng cảm thấy dựa vào hiểu biết của nàng đối với hắn, hắn không gϊếŧ bá tánh, rất có khả năng chỉ là bởi vì hắn cảm thấy gϊếŧ bá tánh sát không có chơi tốt như gϊếŧ đám quan viên và quý tộc.

Nếu như mà hắn thật sự suy nghĩ vì bá tánh thì ở trong sách cũng sẽ không nói sau khi hắn chết toàn bộ triều Đại Lương này cũng không thể tìm thấy một người thừa kế của hắn.

Mặc kệ nói như thế nào, đối với với phần Tạ Nguyên Tuần đáp lại sổ con của Khúc thượng thư, Thẩm Lăng vẫn là rất vừa lòng.

Tạ Nguyên Tuần đối với phản ứng của Thẩm Lăng có chút ngoài ý muốn, phải biết rằng hắn viết xuống một câu này, người chết sẽ có rất nhiều, hắn cho rằng nàng sẽ bị dọa đến, kết quả nàng không hề bị doạ, ngược lại còn có vẻ rất vui vẻ là sao?

Hắn nhíu nhíu mày.

Không phải lá gan của nàng rất nhỏ sao? Nhìn thấy một mảnh da đã bị dọa sợ đến khóc thét, vì sao hiện tại không như thế, việc lạ.

Thẩm Lăng: . . .

Tạ Nguyên Tuần đối với triều Đại Lương có tính uy hϊếp tuyệt đối, hắn phê duyệt tấu chương của Khúc thượng xong cả triều đình lập tức sấm rền gió cuốn mà thi hành xuống, không riêng gì Bột Hải quận quận thủ bị áp giải đến kinh thành thẩm vấn định tội, trong kinh thành phàm là quan viên có quan hệ với việc này cũng đều bị đưa vào lao ngục, nên lưu đày thì lưu đày, nên gϊếŧ thì gϊếŧ, cửa chợ máu vương đầy đất. Đám quan viên bên Khúc thượng thư vô cùng vui sướиɠ và phấn chấn, phe cánh bên Dương tả tướng kia đã chết không ít người, mỗi lần thượng triều sắc mặt của Dương tả tướng đều không tốt.

Ngồi trên xe ngựa, Dương tả tướng thu hồi vẻ mặt khó coi mà trở về dáng vẻ bình tĩnh.

Kỳ thật thì Dương tả tướng ông cũng không cũng không quá khổ sở bởi quan viên bên phía mình đã có người chết, tuy rằng lần này ông ta có chút ngoài ý muốn việc hoàng đế hạ lệnh gϊếŧ người, dù sao thì lần trước khi mà Khúc thượng thư ở trên triều đình nói, hoàng đế không có truy cứu, mặc dù Dương tả tướng không rõ, ông ta cũng không có nghĩ sẽ hỏi thăm trong cung.

Ông ta cũng không muốn chết.

Vị bệ hạ này của bọn họ gϊếŧ người chưa bao giờ nương tay.

Nghe được phía trước ầm ĩ, Dương tả tướng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, ông ta nhìn thấy Lại Bộ thượng thư Thẩm Khang Chính đang bị một đám người vây quanh, Dương tả tướng híp híp mắt.

Mấy ngày nay bị việc bạc thiên tai quấn lấy, ông ta cũng đã xem nhẹ một vị trong hậu cung của hoàng đang rất được sủng ái là Thẩm Quý nhân, hoàng đế mỗi đêm đều phải gọi nàng vào thị tẩm.

Nếu như ông ta không có nhớ lầm mà nói, vị Thẩm Quý nhân kia chính là nữ nhi của Thẩm Khang Chính, trách không được hiện tại lạu nhìn thấy ông ta được nhiều người vây lại khen tặng chúc mừng đến như thế.

Những hoàng đế khác có sủng phi thì không kỳ lạ gì, nhưng đương kim hoàng đế có sủng phi, vậy quả thật là làm cho người ta kinh ngạc, xem ra vị Thẩm Quý nhân bản lĩnh rất lớn đấy.