Chương 23: Ta làm đẹp hơn nàng

Thẩm Lăng nghi ngờ, “Bệ hạ ngài biết nhuộm không?” Hắn thật sự không giống như là loại nam nhân biết nhuộm móng tay cho nữ nhân.

Tạ Nguyên Tuần rất có khí phách mà nói, “Không biết, lần đầu tiên nhuộm, có điều kể cả là lần đầu tiên ta nhuộm hẳn cũng sẽ đẹp hơn nàng tự nhuộm.”

Thẩm Lăng: “. . .”

—— Mẹ nó chứ ai cho ngươi tự tin vậy?

Thẩm Lăng lén trợn trắng mắt.

—— Coi như ta đã hiểu rõ rồi, tên cẩu nam nhân này rõ ràng là đã biết ngón tay kia là do ta nhuộm, cho nên hắn mới có thể ra vẻ không biết mà hỏi, hỏi hỏi hỏi, hỏi cái rắm ấy!

Lưu Châu đưa thuốc nhuộm dùng để nhuộm móng tay cùng với vải vóc tới, Tạ Nguyên Tuần nói với Thẩm Lăng, “Vươn tay ra, nếu vươn ra chậm làm nhuộm khó coi, thì đó chính là lỗi của nàng.”

Thẩm Lăng ngoài cười mà trong không cười, đồ chó má Tạ Nguyên Tuần này thật đúng là không tự biết xấu hổ gì hết! Hắn muốn đổ hết sai lầm nhuộm không đẹp lên trên đầu nàng, chiêu đấy của hắn quả là mặt dày vô sỉ không ai bằng, nàng chỉ có nước viết hoa chữ phục!

Thẩm Lăng vươn tay cho Tạ Nguyên Tuần nhuộm, dù sao nàng đã làm tốt chuẩn bị tâm lý rằng ngón tay sẽ xấu đến nỗi không nhìn được nổi rồi.

Kết quả. . .

Kết quả đúng là hắn nhuộm rất đẹp thật!

Thẩm Lăng càng xem hai mắt mở càng lớn, Tạ Nguyên Tuần hắn hắn hắn hắn sao lại biết, biết nhuộm đến tốt như vậy?! So với nữ nhân là nàng còn nhuộm đẹp hơn nữa chứ! Rốt cuộc thì hai người bọn họ ai mới là nữ nhân?

Vẻ mặt Tạ Nguyên Tuần vừa lòng nhìn nhìn tay nàng, nói, “Ta nhuộm đúng là rất không tồi, nhưng mà vẫn có chút tỳ vết, chậc.”

Thẩm Lăng: “. . .”

—— Đừng nói nữa hu hu hu, ta đã đủ hổ thẹn xấu mặt rồi.

Tạ Nguyên Tuần nhớ tới gì đó, hắn cúi đầu nhìn chân nàng, hỏi, “Chân nàng nhuộm chưa?”

Thẩm Lăng vẫn còn đang chìm đắm trong sự so sánh với một đại nam nhân như hắn, cảm xúc của nàng thật sự là rất không ổn, nghe thấy câu hỏi của hắn thì thành thật lắc đầu, “Chưa.”

Tạ Nguyên Tuần nổi lên hứng thú, hắn duỗi tay ôm eo Thẩm Lăng nâng nàng lên, đi đến mép giường ném nàng lên chăn, sau đó lại bắt lấy chân nàng cởi tất trắng ra, “Vậy ta cũng nhuộm cả chân nàng nữa.”

Đầu ngón chân của Thẩm Lăng nhỏ xinh, ngoan ngoãn mặc cho Tạ Nguyên Tuần muốn làm gì thì làm.

Tạ Nguyên Tuần: “Ta nghe nói dân gian có nữ nhân bị thối chân, nếu như nàng cũng như vậy, làm giảm hứng thú của ta, ta sẽ muốn chém rớt chân nàng mất.” Hắn nói, “Cũng may không phải, ta cũng không cần chém chân của nàng thật.”

Thẩm Lăng, “. . .” Không phải nàng, đừng có nói bậy!

—— Chân ta thơm thế kia, thúi đâu mà thúi chứ hả!

—— Ngươi cái đồ cẩu nam nhân này mới thúi.

***

Vào ban đêm.

Thẩm Lăng mồ hôi thơm đầm đìa ngã lên trên giường, nàng dùng khăn che khuất mặt, trong miệng còn không ngừng thở dốc, ban ngày Tạ Nguyên Tuần nhuộm móng tay và móng chân cho nàng, tới buổi tối, hắn liền ấn nàng lên trên giường mà hôn một trận, hắn vẫn giống như lúc trước không hôn mặt và miệng nàng, có điều những chỗ khác hắn đều hôn đủ một lần, nhất là tay và chân nàng, đầu tiên là khiến nàng sợ tới mức không khỏi kêu la ở trong lòng mắng hắn là tên đại biếи ŧɦái, sau đó là bị hắn làm cho thở hồng hộc đầy mặt đỏ ửng.

Thẩm Lăng nghĩ thầm, lần sau nàng sẽ không bao giờ cho hắn nhuộm móng tay cho nàng nữa! Tay và chân cái nào cũng không cho hắn nhuộm! Hắn cái cái tên khốn kiếp này chắc chắn là bị thuốc nhuộm móng tay màu đỏ kí©h thí©ɧ rồi!

Ở trong mắt nàng chúng chỉ là thuốc nhuộm màu đỏ rất bình thường, nhưng ở trong mắt của Tạ Nguyên Tuần, nó có cùng loại màu với máu tươi của người.

Cuối cùng Tạ Nguyên Tuần ôm nàng ngủ, nằm ở trong ngực hắn, Thẩm Lăng lén nghĩ thầm nàng vẫn có chỗ lợi đối với hắn, Phùng công công có nói, từ buổi tối có nàng ngủ cùng, Tạ Nguyên Tuần đã dễ ngủ hơn so với trước kia rất nhiều, cho nên nàng không cần lại lo lắng, rằng một ngày nào đó hắn sẽ đột nhiên sai người kéo nàng kéo ra ngoài gϊếŧ.

Lăn lộn lâu như vậy, nàng cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác an toàn khó có được.

Nửa đêm.

Vẻ mặt Tạ Nguyên Tuần kỳ quái nhìn Thẩm Lăng ngủ ngon lành ở bên cạnh đang không ngừng cười trộm, “Ha ha a. . . Hì hì hì. . .”

Tạ Nguyên Tuần ngáp một cái, hắn chống đầu, thong dong nhìn Thẩm Lăng, hắn muốn biết dáng vẻ cười cứ như kẻ ngốc ở trong mộng này của nàng rốt cuộc đến khi nào mới có thể dừng lại.

Kết quả Tạ Nguyên Tuần cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng đến tận hơn nửa đêm.

. . .. . .

Tĩnh phi đến cung Trường Nhạc Cung rất nhiều lần, lần nào nàng ta cũng đều thừa dịp lúc Tạ Nguyên Tuần không có mặt mà tới cung Trường Nhạc, hôm nay Tĩnh phi lại tới nữa, Thẩm Lăng sai Lưu Châu mời người vào trong. Tĩnh phi vừa gặp nàng đã mở miệng nói một câu muội muội, Thẩm Lăng cũng không biết Tĩnh phi tới làm gì, nhìn nàng ta cũng không giống như là để gặp Tạ Nguyên Tuần.

Nếu không phải, Tĩnh phi hẳn cũng không thể là tới để gặp nàng chứ.

Thẩm Lăng chỉ là quý nhân, một quý nhân thì có gì đáng giá cho Tĩnh phi nhớ thương?

Thẩm Lăng thật sự là nghĩ không ra, cho nên mỗi lần Tĩnh phi tới, Thẩm Lăng đều là mỉm cười nhiều hơn nói, tự hóa mình thành một kẻ nhàm chán giống như đầu gỗ.