Chương 29: Chút tranh đấu nhỏ

Những mỹ nhân liền sợ hãi, để cho họ đi khuyên Tạ Nguyên Tuần sao? Đây chẳng phải là tự đưa họ đến chỗ chết sao?

Giang tiệp dư vừa nói xong cũng nhận ra nói sai, nàng vội vàng giảng hòa, “Ý của ta là, nếu lời nói của Thẩm quý nhân xúc phạm đến Bệ hạ, khiến Bệ hạ không vui, khiến cho Bệ hạ nhận ra rằng nàng ấy là người không xứng đáng, vậy thì chúng ta không cần phải lo lắng về việc địa vị của nàng ấy cao hơn chúng ta, tình huống này sẽ không xảy ra phải không?”

“Ý của ngươi cũng đúng.”

“Vậy ngươi đã nghĩ đến biện pháp chưa?”

Giang tiệp dư, “Hừm, biện pháp mà cần tôi nghĩ sao? Các người chẳng lẽ quên rằng ở trước mắt chúng ta là cung điện Tô tần sao?”

Những mỹ nhân còn lại nghe xong ánh mắt lập tức lộ tia sáng, họ lấy khăn tay che miệng, cười khúc khích.

Vào điện thỉnh an Tĩnh phi, các mỹ nhân từng người một đều không dám bước tới, Tĩnh phi buồn bực nói: “Các ngươi có chuyện gì?”

Giang tiệp dư chủ động ngồi xổm xuống vỗ chân cho Tĩnh phi, "Nương nương, nô tì nghe nói người có quan hệ tốt với Thẩm quý nhân, mọi người trong cung đều nói, Thẩm quý nhân có thể sống thoải mái như vậy trong hậu cung này, tất cả đều do nương nương chăm sóc nàng ấy, nếu không sao nàng ấy có thể may mắn đi ở cung Trường Lạc được ạ?"

Mặc dù Tĩnh phi biết những gì Giang tiệp dư nói là dối trá, cố ý nói những lời tốt đẹp như vậy để dỗ dành và nịnh nọt nàng ta, nhưng nàng ta phải thừa nhận rằng trong lòng nghe được những lời tử tế như vậy thật sự khiến nàng ta động lòng!

Tĩnh phi nói, “Ngươi nhầm rồi. Cuộc sống tốt đẹp của Thẩm quý nhân là do khả năng của chính nàng ấy, không liên quan gì đến ta." Thẩm quý nhân thật cao ngạo! Muốn nàng ta phục tùng nàng, nàng ta đều từ chối hết.

“Sao có thể không có liên quan được? Nương nương quá rộng lượng rồi, vì vậy mới xem nhẹ bản thân.”

Tĩnh phi liếc mắt nhìn nàng ta một cái, ““Nói ai xem nhẹ?” Sao nàng ta lại xem nhẹ chính mình? Những câu này nàng ta không thích nghe.

Giang tiệp dư, “Ôi, nô tì đang là tự nói bản thân, không liên quan gì đến nương nương, nương nương thật sự là thần tiên trên trời, toàn bộ hậu cung không tìm được ai đức hạnh như nương nương, ôn nhu hiền thục, nghi gia nghi thất.”

Tĩnh phi bật cười: “Cái miệng nhà ngươi.”

Giang tiệp dư nói đầy ẩn ý,

"Nương nương, nô tì và tỉ muội đều chưa gặp Thẩm quý nhân, nhưng từ khi Thẩm quý nhân vào cung nàng ấy đã sống ẩn rồi, tỉ muội nô tì không tìm được cơ hội để gặp với nàng ấy, nô tì biết. thân phận của nô tì khiêm tốn, Thẩm quý nhân coi thường chúng nô tì, nhưng chúng nô tì thực sự muốn trở thành tỉ muội tốt với nàng ấy, không biết liệu nương nương có thể cho chúng nô tì một cơ hội không ạ?”

Tĩnh phi nhướng mày, điều mà Giang tiệp dư nói muốn làm tỉ muội tốt với Thẩm Lăng, chỉ có kẻ ngốc mới tin, sau đó nàng ta nhìn những mỹ nhân sau lưng Giang tiệp dư chờ đợi câu trả lời. Nàng ta là người hiểu nữ nhân nhất, ở khoảng cách xa như vậy cũng có thể thấy được ý đồ xấu mà bọn họ muốn làm đối với Thẩm Lăng.

Chơi xấu Thẩm Lăng sao?

Bản thân Tĩnh phi cũng muốn biết Giang tiệp dư muốn chơi xấu Thẩm Lăng như nào, vì vậy nàng ta gật đầu, “Vậy hôm nay ta đưa các ngươi đến cung Trường Lạc.”

Cung Trường Lạc

Thẩm Lăng nghe Lưu Châu báo cáo Tĩnh phi đi cùng một nhóm mỹ nhân, trong đầu nàng sắp xuất hiện sự tò mò, nàng tự hỏi, Tĩnh phi sao lại muốn đến tìm nàng như vậy? Nàng rốt cuộc thích bản thân ở điểm nào, nói cho nàng biết, nàng sửa còn không được sao?

Thẩm Lăng nói với Lưu Châu, “Ngươi đi lấy lê cho mỗi người hai quả, đúng rồi, có bao nhiêu người đến? Có nhiều không?”

Lưu Châu nói một con số.

Thẩm Lăng, “Có không ít người đến đâu, khi nào người đưa cho họ lê, hãy nhớ đưa cho họ thêm một phần nữa.”

“Vâng.” Lưu Châu không vội vàng rời đi, nàng còn nói, “Quý nhân, Bệ hạ thần võ anh minh, nhưng Bệ hạ thích không khí yên tĩnh trong hậu cung, bất kể vì sao họ đến tìm Quý nhân, Quý nhân cũng phải cẩn thận với họ, không được tin lời họ nói, cũng không được đi một mình cùng họ, nhất định phải đưa nô tỳ đi cùng!”

Thẩm Lăng, “...”

Nàng không phải đứa trẻ ba tuổi, OK?

Tại sao nàng lại cảm thấy trong mắt Lưu Châu, nàng là một tiểu tử ngốc nghếch dễ bị dụ dỗ dẫn đi? Từ đâu mà Lưu Châu hiểu lầm nàng thành như vậy? Rõ ràng là Thẩm Lăng cảm thấy rằng nàng luôn luôn là một kẻ trộm gà.

Tĩnh phi đưa mỹ nhân đến nơi.

Thẩm Lăng nhìn khuôn mặt của những mỹ nữ này, thật sự đều rất đẹp, vẻ đẹp mà mỗi khuôn mặt với phong cách khác nhau của họ mang lại cho nàng để thưởng thức, cho dù người ta nói với nàng có bông hoa giấu kim bên trong, Thẩm Lăng vẫn có thể nói rằng nàng có thể tha thứ, không hề tức giận, dù sao thì nhan sắc vốn là thứ có thể được tha thứ, với điều kiện là không bị nàng để trong danh sách đen.