Chương 30: Nàng cũng chẳng tốt lành gì

Thẩm Lăng vẫn nói thầm trong lòng: Tên quỷ Tạ Nguyên Tuần đủ đáng sợ rồi, tuy rằng dung mạo hắn tuấn tú nhưng một nam nhân cứng rắn sao có thể mềm mại, đáng yêu như nữ nhân? Nàng nhìn mấy tỷ tỷ sinh đẹp này nhiều hơn vài lần thì đã làm sao? Coi như là tiền lương mỗi ngày hắn cho nàng đi!

Những mỹ nhân thỉnh an Thẩm Lăng, Thẩm Lăng đáp lại, yêu cầu Lưu Châu đặt một đĩa trái cây tinh xảo với bốn quả lê trước mặt mỗi người, còn sợ họ khách sáo không ăn, Thẩm Lăng nhẹ nhàng nhắc nhở, "Đây là trái cây do Bệ hạ ban tặng, hãy ăn hết phần của mình nhé.”

Tĩnh phi, “...”

Những mỹ nhân, “....”

Bọn họ nhìn quả lê bằng nắm tay trước mặt, khóe mắt run lên vài cái, dạ dày của những mỹ nhân này đều bằng cái thìa, một bữa cũng không ăn được mấy miếng cơm, bây giờ để họ ăn nhiều trái cây như vậy, có phải muốn gϊếŧ họ không? Vài người nhìn nhau, ánh mắt của họ truyền đi một thông điệp mà họ hiểu rằng: Thẩm quý nhân, nữ nhân này thực sự xấu xa!

Họ sững người, cảm ơn Thẩm Lăng. Nếu bọn họ không ăn hoặc ăn không hết thì chính là đang để lộ nhược điểm của mình cho Thẩm Lăng, lỡ đâu nàng chạy đến trước mặt Tạ Nguyên Tuần để thêm mắm dặm muối thì sao? Nàng ta có thể bịa ra vài ba lí do đẩy họ vào chỗ chết, tỉ như coi thường quà bệ hạ ban hoặc là cái gì mà lớn gan muốn để bệ hạ ăn đồ thừa của các nàng. Cho nên hôm nay các nàng chỉ có thể rưng rưng ăn, tuyệt đối không thể cho Thẩm Lăng cơ hội cáo trạng.

Thẩm Lăng: Excuse me? Dưới tình huống nàng không hiểu rõ, hình như nàng đã bị mấy nữ nhân này tô đen rồi.

Tĩnh phi im lặng nhìn trái cây trước mặt, tại sao Thẩm Lăng lại bày năm quả vào đĩa của nàng ta? Tại sao nàng ta không được ăn một cách công bằng? Bốn quả không phải là tốt rồi sao… Không không không, không được! Một quả nàng ta cũng không muốn! Nàng ta nhất thời bị Thẩm Lăng làm cho hồ đồ sao?

Tĩnh phi hít một hơi sâu, hừm, không phải chỉ là mấy trái cây thôi sao, ăn thì ăn, nếu nàng ta không ăn, nhỡ đâu Thẩm Lăng sẽ cho rằng nàng ta vô dụng, sau này sẽ cười nhạo nàng ta với Bệ hạ, nàng ta sẽ không cho Thẩm Lăng cơ hội này. Nàng ta yêu cầu Chu ma ma cắt nhỏ trái cây rồi ăn bằng tăm.

Có điều chưa ăn được bao nhiêu Tĩnh phi đã thấy no rồi, nàng ta ai oán nhìn về phía Chu ma ma: Ma ma, ta ăn không được, nên làm gì bây giờ!

Chu ma ma cực kỳ đau lòng.

Chu ma ma căng thẳng nói với Thẩm Lăng, “Quý nhân, chủ tử nhà chúng tôi mấy ngày nay dạ dày không khỏe, không biết có lão nương có thể ăn nốt phần lê này?”

Thẩm Lăng đồng ý gật đầu, “Có thể chứ.”

Tĩnh phi được Chu ma ma giúp đỡ nhưng những mỹ nhân khác chỉ có thể tự mình ăn. Giang tiệp dư cau mày ăn, Tĩnh phi đưa ánh mắt đao kiếm nhìn Giang tiệp dư vài lần, tất cả đều do Giang tiệp dư, hại nàng ta phải chịu tổn thất lớn mà chẳng bắt bẻ được gì.

Vẻ mặt Giang tiệp dư chột dạ, nàng, nàng cũng không nghĩ tới Thẩm Lăng có thể độc ác như vậy.

Giang tiệp dư xoa xoa miệng, nhìn Thẩm Lăng ngập ngừng nói: "Quý nhân, người biết không? Trong cung điện của chúng ta có Tô tần tỷ tỷ thông thạo Phật pháp."

Thẩm Lăng, “Nên?” Thẩm Lăng không có hứng thú với Phật, nàng là người không có tín ngưỡng, sở dĩ nàng tò mò lúc này là bởi vì nàng không hiểu, một nữ nhân thông thạo Phật pháp được tuyển chọn vào cung để làm gì? Để cảm hóa Tạ Nguyên Tuần sao? Ha, làm nàng muốn bật cười, nàng không thể tưởng tượng được cảnh Tạ Nguyên Tuần sau khi được cảm hóa sẽ cạo tóc rồi đi tu.

Giang tiệp dư, “Tô tỷ tỷ rất am hiểu Phật pháp, có lòng thương thế, chúng tôi cũng rất quý mến tỷ ấy, nhưng tỷ ấy quá giản dị, giờ ở trong cung cũng không tốt lắm. "

“Quý nhân có sự sủng ái của Bệ hạ, không biết người có thể cầu Bệ hạ cho Tô tỷ tỷ.” Nàng thương tâm nói, “Trong cung điện của Tô tỷ tỷ chỉ có mình tỷ ấy, tỷ ấy phải tự mình làm mọi việc, lần trước đi ngang qua nhìn thấy tỷ ấy từ ngoài cửa, ta chỉ nghĩ tỷ ấy gầy đến mức chỉ còn một bộ xương, tỷ ấy thật đáng thương.”

“Quý nhân cầu Bệ hạ được không?”

Thẩm Lăng hỏi, “Tại sao trong cung của nàng ta lại chỉ có một mình nàng ta??”

Giang tiệp dư ho khan, nàng ta không muốn nói ra sự thật, kết cục của Tô Tần như vậy là do một lần Tạ Nguyên Tuần phát tác, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Tạ Nguyên Tuần thì nàng ta không dám xằng bậy, dù sao thì đám người dám làm bậy đều chết cả rồi.

Một lần Tô tỷ tỷ giảng Phật pháp cho nữ tỳ, lúc tỷ ấy giảng đến "... Ta không dám coi thường các ngươi, các ngươi đều được coi là Phật", Bệ hạ vừa nghe thấy, liền cảm thấy Tô tỷ nói có đạo lý, rồi đuổi tất cả cung nữ và thái giám trong cung của Tô tỷ, để Tô tỷ có thể khổ tu tốt hơn.

Thẩm Lăng: “...” Ha hả, chuyện các ngươi không dám đi lại bảo ta đi làm?

Giang tiệp dư, “Quý nhân sẽ giúp Tô Tần chứ?”

Thẩm Lăng nói, “Tô Tần tự mình làm cơm no áo ấm không tốt sao? Bản thân có thể tự nuôi bản thân, thật tự do! Ta nghĩ sắc lệnh của Bệ hạ cũng là muốn tốt cho Tô Tần, để nàng ấy có thể học làm nhiều việc hơn khi còn sống, để sau này khi đi về Tây Phương Cực Lạc gặp Phật, nàng ấy sẽ không chỉ khô khan nói A Di Đà Phật, nàng ấy có thể làm nhiều việc, nói không chừng có cơ hội được Phật tổ coi trọng, phụng mệnh dưới trướng của Phật Tổ, Bệ hạ thật sự là người có suy nghĩ sâu rộng.”

Các phi tử: “...” Bọn họ xấu xa là thật nhưng nàng cũng chẳng tốt lành gì!