Chương 39: Lòng từ ái của mẫu thân

Thẩm Hi bày ra dáng vẻ dịu ngoan gối lên bả vai của Tưởng thị, nói, “Thật ra nương cũng không cần lo lắng, đến lúc đó nếu như thật sự bị người biết, muốn mượn chuyện này nói lời không dễ nghe với nương, nương cứ việc nói là con đang giận dỗi với tỷ ấy, ém nhẹm hết bạc mà nương với phụ thân cho tỷ ấy, như vậy thì ánh mắt của người ngoài đều sẽ đặt ở trên người con.”

Tưởng thị dùng tay xoa xoa đầu Thẩm Hi, vẻ mặt yêu thương, nói, “Con đó, chuyện gì cũng ôm hết lên người mình, đúng là một đứa nhỏ ngốc.”

Thẩm Hi ngọt ngào nói, “Con chỉ ngốc ở trước mặt nương thôi.”

Tưởng thị suy tư, “Hi Nhi, việc này không cần con phải hứng chịu, mấy nương nương kia ở trong cung cũng đều sẽ nhận bạc mà gia tộc đưa vào, nếu như thật sự có người nói nương mang bạc tiến cung là bạc đãi nó, vậy thì người này không những sẽ đắc tội nương, mà đồng thời còn đắc tội cả những gia tộc của các nương nương ở trong cung kia nữa, cho nên việc này cũng không nguy đến mức như con nghĩ đâu, yên tâm. Với cả, hiện tại việc hôn nhân của con còn chưa có, con là nữ nhi của nương, sao nương lại để cho thanh danh của con bị hao tổn được chứ? Cha con bảo nương đưa bạc cho Thẩm Lăng, đối với ông ấy có lợi, đối với con thật ra cũng có chỗ tốt rất lớn, dù sao nó đã là Bảo phi nương nương, con chính là muội muội của nó, kể cả có là hầu gia Vương gia, thì chúng ta đều có thể gả vào làm chính thê của bọn họ.”

Thẩm Hi vốn dĩ nghe thấy Tưởng thị nói việc hôn nhân của nàng ta phải dựa vào Thẩm Lăng, nàng ta còn có chút không vui, chờ sau khi được vế sau, nàng ta chớp chớp mắt, chính thê, đúng vậy, nàng ta có thể làm chính thất, mà Thẩm Lăng cho dù có được làm nương nương, thì nàng ta cũng chỉ là một người thϊếp mà thôi!

Thẩm Hi cười đến vẻ mặt dịu dàng.

Tưởng thị rời khỏi Thẩm phủ, ngồi xe ngựa đi vào cửa cung, sau đó bị cung nhân dẫn theo đi vào hoàng cung.

Tưởng thị là lần đầu tiên vào cung, cung đình này nguy nga tráng lệ, Thẩm phủ không thể sánh bằng, bà ta là cáo mệnh phu nhân, có tư cách tiến cung vào ngày hội quan trọng, tham gia bữa tiệc do Hoàng Hậu tổ chức, có điều Hoàng Hậu đã sớm bị bệ hạ Tạ Nguyên Tuần gϊếŧ chết, Tưởng thị dĩ nhiên cũng không có cơ hội vào trong cung.

Trên đường, thái độ của thái giám dẫn đường đối với Tưởng thị cực tốt, Tưởng thị chính là mẫu thân của Bảo phi nương nương, dẫn đường cho người ta như vậy là một chuyện tốt, ông ta cũng đã tốn không ít công phu mới cướp được công việc này đấy.

Thái giám nói, “Nương nương đối xử với người khác khoan dung, được bệ hạ sủng ái, ở cung điện là cung Trường Nhạc, cách tẩm điện của bệ hạ gần nhất, phu nhân có thể không cần lo lắng cho nương nương, nương nương ở trong cung sống rất tốt.”

Tưởng thị, “……” Bà ta không hề lo lắng.

Tưởng thị mỉm cười, mặc kệ trong lòng có suy nghĩ gì, thì tất cả vẻ mặt mà bà ta biểu hiện ra ngoài đều là lòng từ ái của người mẫu thân đối với Thẩm Lăng.

Tưởng thị nói, “Nương nương sống thật tốt như vậy, ta đã an tâm rồi.”

Bà ta dùng khăn xoa xoa khóe mắt, làm ra dáng vẻ bi thương, “Khi nương nương còn ở trong phủ, ta đối với nàng đã rất yêu thương, trong nhà còn chuẩn bị cho nàng của hồi môn, đây là khi ta vừa được đại phu khám ra ta có thai đã bắt đầu chuẩn bị thay cho nàng, ta chỉ muốn nhìn nàng có thể vẻ vang, hồng trang mười dặm xuất giá, không nghĩ tới nàng lại tiến cung, lại có phúc khí lớn như vậy thật là cảm tạ trời đất.”

Khi Tưởng thị nói ra những lời này, ngữ khí kia chỉ có thể nói là tình ý chân thành, tình ý miên man, phảng phất như là bà ta thật sự rất yêu thương Thẩm Lăng đến chết, giống như quả thật là có chuẩn bị của hồi môn cho nàng, thái giám dẫn đường cho bà ta nghe xong, đối với lời bà ta nói cũng tin là thật, cảm thấy Tưởng thị thật là một người mẫu thân tốt rất yêu thương Thẩm Lăng.

Thái giám đó nghĩ thầm cảm tình giữa Tưởng thị cùng với Thẩm Lăng nhất định rất tốt, mẫu từ nữ hiếu, vì lấy lòng bà ta, thái giám càng nói ra nhiều chuyện ở trong cung mà Thẩm Lăng trải qua cho Tưởng thị nghe.

Thái giám muốn thỏa mãn Tưởng thị một phen tấm lòng từ mẫu.

Tưởng thị: “......” Thật cũng không cần.

Thái giám, “Bệ hạ thịnh sủng nương nương, buổi tối đều sẽ sai người thỉnh nương nương đến Thái Cực Điện thị tẩm, ngẫu nhiên cũng sẽ truyền ra tiếng bệ hạ cười, nương nương là người mà trước mắt nô tài nhìn thấy hầu hạ bệ hạ tốt nhất.”

“Bệ hạ cũng ban thưởng cho nương nương không ít những trân bảo hiếm có, nghe nói nương nương Trường Nhạc Cung đều thích không bỏ xuống được, đặc cung minh cẩm sa Giang Nam, nương nương đem nó cắt tới làm hoa, tinh quý đông châu, nương nương đem nó để trên mặt đất nghe âm thanh nó va chạm...”

Tưởng thị, “...”

Nụ cười trên mặt bà ta đã sắp duy trì không được.

Thẩm Lăng rốt cuộc sống như thế nào!