Chương 40: Tìm nhầm người

Trong một tòa đình có mái hiên tứ giác hất ngược ở bốn góc, Tĩnh phi phe phẩy cây quạt xem con cá ở trong ao lay động, dư quang liếc đến bóng người ở phía trước, nàng ta ngước mắt nhìn qua đó, phát hiện là một người quý phụ không quen biết.

Tĩnh phi, “Đó là ai?”

Cung nữ hầu hạ bên người Tĩnh phi nghe thế cũng nhìn nhìn, không có nhận ra Tưởng thị, trả lời, “Nô tỳ không có gặp qua vị phu nhân kia.”

Tĩnh phi cong cong khoé môi ghét bỏ nói, “Hỏi ngươi cái gì, ngươi cái gì cũng không biết, ta còn cần ngươi làm gì nữa? Cái gì cũng đều kém Chu ma ma...”

Giọng nói đột nhiên im bặt, nàng ta khép miệng lại, cây quạt nhẹ nhàng trong tay cũnh loạng choạng dừng lại.

“Ta nghe nói người trong nhà của vị Bảo phi nương nương kia hôm nay giao thẻ bài vào trong cung, chẳng lẽ bà ấy chính là mẫu thân của Bảo phi đấy chứ.”

Ánh mắt Tĩnh phi sáng lên, nàng ta nhìn về phía Tưởng thị rồi nói, “Ngươi mau đi mang bà ấy đến đây cho ta, ta muốn gặp mặt bà ấy!”

“Vâng, nương nương.” Cung nữ đáp.

Trên lối đi nhỏ, Tưởng thị nhìn cung nữ trước mặt, hỏi, “Ngươi là nói Tĩnh phi nương nương muốn gặp ta?”

Cung nữ gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Tưởng thị biết Tĩnh phi, phụ thân nàng ta chính là Dương tả tướng, tuy rằng bà ta không biết Tĩnh phi vì sao lại muốn gặp mặt bà ta, nhưng suy xét đến Dương tả tướng cùng với tâm tư trong lòng đối với Thẩm Lăng nên Tưởng thị liền đồng ý và nói, “Ngươi dẫn đường đi.”

Mắt thấy Tưởng thị muốn đi theo cung nữ này đi gặp Tĩnh phi, thái giám trợn tròn mắt.

Hắn ta nhanh chóng nhắc nhở nói, “Phu nhân, người vẫn còn chưa có nhìn thấy Bảo phi nương nương.” Tưởng thị không nóng nảy đi gặp Thẩm Lăng, mà lại đồng ý đi gặp Tĩnh phi đây là có ý tứ gì? Hắn ta nhìn thấy điểm này có chút xem không hiểu.

Tưởng thị nhíu mày, “Tĩnh phi cho mời, nếu ta đã biết Tĩnh phi đang ở gần đây, làm sao mà lại có thể không đi thỉnh an? Ta gặp Tĩnh phi nương nương xong sẽ quay lại, ngươi cứ chờ ta ở nơi này trước đi.”

Nói xong bà ta liền đi theo cung nữ rời đi rồi.

Thái giám, “...”

Nhìn bóng dáng Tưởng thị, hắn ta lau mặt một phen, Tưởng thị rốt cuộc có biết hay không, thời gian người ngoài tiến cung mỗi lần có thể cùng phi tần trong cung gặp mặt kỳ thật không dài một chút nào hay không?

Bà ta lại đem thời gian lãng phí ở nơi của Tĩnh phi, vậy còn có đủ thời gian nói chuyện cùng với Bảo phi nương nương hay sao?

Tĩnh phi nhìn thấy Tưởng thị, sau khi Tưởng thị hành xong lễ mới mở miệng nói, “Mau đứng lên, bổn cung cũng không phải loại người thích lễ nghi rườm rà.”

Tưởng thị cười nói, “Lễ không thể lơ là.”

Tĩnh phi nếu như thật sự không thích để người khác hành lễ với nàng ta như lời nàng ta nói như thể, vậy nàng ta cũng sẽ không đợi cho Tưởng thị bà hành quá lễ xong với nàng ta rồi nàng ta mới nói những lời này.

Nghe một chút thì được, đừng tin là sự thật.

Tĩnh phi lôi kéo tay Tưởng thị rồi nói, “Hai nhà chúng ta quan hệ tốt, phụ thân đã nói với bổn cung rồi, kỳ thật ông ấy thật sự coi trọng Thẩm thượng thư, người của hai mùa chúng ta vẫn nên qua lại nhiều hơn.”

Tưởng thị tất nhiên biết quan hệ trước kia giữa Thẩm phủ bọn họ cùng với phủ tả tướng chẳng có gì, bất quá hiện tại Tĩnh phi nói như vậy, bà ta tự nhiên liền phải đồng ý thừa nhận, bà ta cảm thấy nếu có quan hệ cùng với Dương tả tướng là việc có lợi chứ không hề có hại.

Tưởng thị nói, “Nương nương tiến cung đã lâu, công dung ngôn hạnh mỗi loại đều thực xuất sắc, Bảo phi mới tiến cung, nàng ở trong cung còn có rất nhiều sự việc không hiểu biết, nương nương yên tâm, khi ta nhìn thấy Bảo phi sau, sẽ nói cho nàng, bảo nàng ngày thường nên lấy nương nương là tấm gương học hỏi nhiều chút.”

Vẻ mặt Tĩnh phi vô cùng sung sướиɠ, nàng ta rất vừa lòng khi nghe Tưởng thị như vậy thượng nói, thật sự cho rằng nàng ta mang Tưởng thị tới đây chỉ là vì muốn gặp mặt bà ta một lần hay sao? Nàng ta muốn chính là loại thái độ này của Tưởng thị! Muốn dùng Tưởng thị để đi khống chế Thẩm Lăng!

“Ngươi nhắc tới Bảo phi muội muội, bổn cung vừa lúc có chuyện muốn nói, bổn cung biết nàng được sủng ái, chỉ là nàng quá mức tùy ý, trong cung đều có người truyền tin nàng cả ngày quấn lấy bệ hạ, cũng có cung phi đối với nàng bất mãn, nếu không phải ta đem loại lời đồn đãi này cùng những cung phi đó đè nặng gây áp lực, nói không chừng ngoài cung nơi nơi đều là lời đồn đãi vớ vẩn về nàng.” Tĩnh phi tùy ý bịa đặt nói.

Thực rõ ràng, Tĩnh phi hoàn toàn là quên nàng ta đã từng mang theo đám người Giang tiệp dư có ác ý đối với Thẩm Lăng đi đến Trường Nhạc Cung xem việc náo nhiệt.

Nếu trong cung thật sự có lời đồn, Tĩnh phi nhất định là người làm chủ, chẳng qua có Tạ Nguyên Tuần ở đó, các nàng còn không có cái lá gan đi làm việc bậy bạ.

Nếu làm như thế sẽ phải chết, ai dám làm không?

Không có người!

Tưởng thị đầu tiên là thở dài một hơi, sau đó bà ta cảm kích nhìn Tĩnh phi nói, “Thật là đa tạ nương nương đã ra tay hỗ trợ cho Lăng Nhi.”

Tĩnh phi, “Cảm tạ cái gì mà tạ, bất quá chỉ là một việc nhỏ, nếu ngươi thật sự muốn cảm tạ, ngươi chỉ cần bảo nàng đi theo sự chỉ dẫn của bổn cung đó đã chính là cảm tạ tốt nhất đối với ta rồi.”

Tưởng thị nói, “Nương nương yên tâm.”

Tĩnh phi được như ước nguyện mà cười, liếc mắt một cái về hướng Trường Nhạc Cung, nghĩ thầm: Ngươi đừng tưởng rằng ngươi thành phi tử, là có thể đủ áp chế ta, hừ!

Trên đời này còn có một loại pháp bảo gọi là: Mẹ ngươi!

Tĩnh phi cũng không tin Thẩm Lăng sẽ không nghe người mẫu thân là Tưởng thị này nói.

Thẩm Lăng: Ha hả.