Chương 44: Khi quân

Mặt hắn vô biểu tình vươn tay, năm ngón tay chuẩn xác bóp lấy gương mặt Thẩm Lăng, “Bảo phi, mặt của nàng lại tròn lên rồi, tay của cô cũng đều sắp không cầm được nữa.”

Thẩm Lăng chỉ nghĩ đưa cho hắn ba chữ: Con mẹ nó!

Tuy rằng nàng không rõ ràng lắm vì sao tâm tình Tạ Nguyên Tuần lại trở nên kém, nhưng nàng cùng hắn ở chung lâu như vậy, nàng vẫn biết bọn họ ở chung khi hắn không cao hứng, nàng tốt nhất là có thể làm hắn trở nên cao hứng, bằng không người gặp tai ương sẽ chỉ là nàng.

Thẩm Lăng biểu tình cảm kích nói, “Thần thϊếp lúc trước yếu đuối mong manh, may mắn gặp bệ hạ, thần thϊếp mới có thể được ăn ngon uống tốt.” Được phát dục thêm lần thứ hai, đặc biệt là ngực nàng, so với lúc nàng vừa mới tiến cung đã lớn không ít, đây đều là công lao của hắn, làm nàng có thể ở trước mặt của Tĩnh phi cùng với các phi tần khác “Ngẩng đầu ưỡn cao ngực”!

Tạ Nguyên Tuần: “Ăn ngon uống tốt, chỉ như vậy mà nàng đã thỏa mãn, nàng là heo sao?”

Thẩm Lăng, “...”

—— Con mẹ nó...

—— Nói ta là heo, vậy ngươi là cái gì mà cả ngày đều cùng ta ở bên nhau chứ hả? Ngươi cái đồ nam nhân rác rưởi này buổi tối còn vừa kéo vừa ôm ta, ở trên giường ta chính là cục cưng của ngươi, xuống giường ngươi liền không nhận người, a.

Tiếng “A” này phá lệ có linh tính.

Trong ánh mắt Thẩm Lăng toát ra ánh nước, nàng dùng tay cầm khăn che lại ngực thương tâm nói, “Bệ hạ, ngài vì sao lại nói thần thϊếp rẻ tiền như thế cơ chứ? Ô ô, ta ngưỡng mộ ngài đến như vậy, kính nể ngài, ánh mắt cùng tâm thần thần thϊếp vĩnh viễn đều chỉ chuyển động vì một người là ngài.”

—— Buồn nôn...

Tạ Nguyên Tuần nói, “Nàng...”

Thẩm Lăng làm ra vẻ bàn tay từ ngực dời đi, phóng tới hai lỗ tai, hai mắt đẫm lệ, “Thần thϊếp không nghe thần thϊếp không nghe thần thϊếp không muốn nghe!”

—— Ta không cần nhìn gương cũng đều có thể biết biểu tình hiện tại của ta có thể chọc người trìu mến bao nhiêu, đặc biệt là khi nước mắt ta muốn rơi nhưng không rơi được, ngay cả chính bản thân ta nhìn mà cõi lòng cũng đều phải tan nát, càng miễn bàn là nam nhân, đều sẽ không thể nào nhịn được mà tỏ ra tôn kính mình!

—— Có điều ta cũng chỉ là một nữ nhân yếu ớt mà thôi, ta lại có thể có ý xấu gì đâu?

—— Ai nha nha nha!

Tạ Nguyên Tuần cười, hắn cười đến ôn nhu lại cười đến gần như biếи ŧɦái.

Hắn cầm lấy cái khăn trong tay Thẩm Lăng, nhẹ nhàng ấn ở vào khóe mắt nàng, mí mắt Thẩm Lăng giật giật.

Tạ Nguyên Tuần nói, “Nàng khóc như vậy không được, nàng hãy khóc to hơn một chút, ta muốn nhìn.”

Thẩm Lăng, “...” Sao lại thế này?

Tạ Nguyên Tuần hỏi, “Làm sao lại không khóc nữa? Nàng hãy khóc lớn chút nữa.”

Thẩm Lăng nhìn hắn thật sâu.

—— Ngươi không chỉ không cảm thương cho ta mà còn để ta khóc lớn hơn chút nữa, chậc chậc chậc, cẩu nam nhân, không hổ là ngươi!

Thẩm Lăng hơi hơi mỉm cười, làm nũng nói, “Bệ hạ thật là xấu, cho dù là muốn an ủi thần thϊếp, bệ hạ cũng có thể dùng phương thức với một phong cách riêng như vậy.”

Tạ Nguyên Tuần, “Ta có sao?” Hắn làm sao mà lại không biết hắn là đang an ủi nàng vậy?

Thẩm Lăng gật đầu, “Ngài có.”

—— Ngươi không có cũng phải có, dù sao ta sẽ không khóc nữa, ngươi hết hy vọng đi!

Thẩm Lăng từ trong tay áo rút ra một cái khăn, cái khăn vừa rồi của nàng đã bị Tạ Nguyên Tuần lấy mất, cái nơi bắn tên này của Tạ Nguyên Tuần có mặt trời, đứng ở phía dưới phơi nắng lâu rồi có chút choáng váng. Thẩm Lăng dùng khăn tay để che bớt ánh mặt trời, Tạ Nguyên Tuần liếc nhìn nàng một cái, Thẩm Lăng đành phải miễn cưỡng đi tới gần hắn, đem khăn chắn trên đầu nàng giơ lên trên đầu của hắn.

Tạ Nguyên Tuần xách theo nàng tiến vào điện, hắn đi đường nện bước có chút lớn, Thẩm Lăng bị hắn nắm tay ăn mặc váy nặng nề xinh đẹp theo không kịp bước chân hắn, nàng một bên nắm váy một bên nói, “Bệ hạ ngài đi chậm một chút, quá nhanh.”

Tạ Nguyên Tuần nhíu mày, “Đi vài bước mà nàng đều không theo kịp, ngày thường nàng làm gì?”

Thẩm Lăng thừa dịp hắn nhìn không thấy, nàng liền ở phía sau hắn trợn trắng mắt, nói, “Là váy quá nặng, bằng không thần thϊếp nhất định có thể đuổi kịp ngài.”

Tạ Nguyên Tuần quay đầu, “Nàng không thể cởi ra à?”

Thẩm Lăng, “...” Nàng tức giận nói, “Một mình thần thϊếp không làm được, cần có người giúp thần thϊếp, bệ hạ cởi ra cho thần thϊếp sao?” Một thân xiêm y dày nặng tinh xảo này của nàng đều là do Lưu Châu cùng với mấy cung nữ hầu hạ giúp mặc vào, có đôi khi nàng nhìn cũng cảm thấy hoa cả mắt, bước đi phức tạp.

Đã từng có một lần nàng thử tự mình cởi ra, kết quả lăn lộn cả nửa ngày, cái trán đều toát cả mồ hôi, nàng ngược lại còn đem xiêm y của nàng làm càng lúc càng loạn, cuối cùng vẫn là gọi Lưu Châu tới mới có thể cởi đi.

Tạ Nguyên Tuần, “Được, cô cởi ra cho nàng.”

Hắn lui về phía sau một bước, khom lưng bế Thẩm Lăng lên, bước nhanh đi vào trong điện, các cung nhân liền ngừng ở ngoài điện, bên trong truyền đến tiếng Tạ Nguyên Tuần cùng với Thẩm Lăng:

“Thật sự cởi ra sao?”

“Bằng không thì sao.”

“Vậy bệ hạ sẽ tự cởi ra sao?”

“Cô không có gì không biết.”

“Cái gì? Bệ hạ ngài thật sự cởi ra... Ai nha bệ hạ đừng cởi hết cho thần thϊếp, thật ra bệ hạ hãy để lại cho thần thϊếp một kiện! Cái gì? Bệ hạ kéo thần thϊếp lên làm gì? Bệ hạ ngài không phải là muốn đối với thần thϊếp...”

“Hiện tại nàng lại đi theo cô đi, xem nàng có thể đuổi kịp cô hay không, nếu như không thể, nàng chính là khi quân.”

“...”