Chương 43: Ta là người thiện lương

Tạ Nguyên Tuần cũng đã không còn hứng thú bắn tên, hắn đột nhiên hỏi, “Hôm nay có người gửi thẻ bài tiến cung từ bên ngoài, nghe nói là mẫu thân của nàng, bà ta không gặp nàng sao?”

Thẩm Lăng, “Bệ hạ cũng nghe nói nhiều chuyện thật nhỉ.”

Nàng nhớ rõ lần trước sau khi nàng nói chuyện với Tĩnh phi xong, đến trước mặt Tạ Nguyên Tuần, lại nghe thấy hắn vừa mở miệng đã bắt đầu hỏi chuyện bằng “Nghe nói......” Như vậy.

Sắc mặt Tạ Nguyên Tuần trầm xuống, vẻ mặt hắn không ngờ, “Nhiều, hửm?”

Thẩm Lăng nén cười, tuy rằng nàng biết lúc này không nên cười, nhưng mà Tạ Nguyên Tuần tách lời nàng nói ra lặp lại như vậy, thật sự là khiến cho nàng có chút buồn cười.

Có điều Thẩm Lăng cũng không dám thật sự để cho Tạ Nguyên Tuần cứ tiếp tục giữ tâm trạng không ngờ như vậy, hai tay nàng giơ khăn lụa thêu hình chim tước lên, che khuất mũi và miệng mình, chỉ lộ ra đôi mắt, e lệ ngượng ngùng mà nói với hắn, “Những chuyện mà bệ hạ nghe đều có liên quan tới thϊếp, thϊếp là bị bệ hạ làm cho cảm động, thì ra ngài quan tâm thϊếp như vậy, thϊếp...... Ầy dà thϊếp cũng không dám nhìn bệ hạ nữa......”

—— Thật muốn hỏi xem mấy lời dối trá thẹn thùng để cứu viện này của ta có qua mặt được ngươi hay không nữa!

Tạ Nguyên Tuần, “......”

A.

Tạ Nguyên Tuần không lên tiếng, Thẩm Lăng lặng lẽ nâng mắt lên nhìn hắn, liền đối diện với khuôn mặt không cảm xúc của hắn, trong lòng Thẩm Lăng hơi khựng lại, sao hắn lại có phản ứng như vậy?

—— Không đúng......

—— Nói như vậy, nam nhân nghe thấy loại lời nói này, chẳng phải là sẽ vui vẻ sao?

Tạ Nguyên Tuần thu lại ánh mắt lành lạnh nhìn Thẩm Lăng, dù sao hắn đã thấy nàng miệng một đằng trong lòng một nẻo nhiều rồi, thêm lần này nữa cũng chẳng bõ bèn gì.

Thẩm Lăng cũng không dám diễn kịch lung tung nữa, nàng nhanh chóng trả lời câu hỏi của Tạ Nguyên Tuần, “Hôm nay mẫu thân thϊếp tiến cung, chỉ là bà ấy đi gặp Tĩnh phi, có lẽ là phải chờ sau khi bà ấy tới gặp Tĩnh phi xong mới đến gặp thϊếp.”

Tạ Nguyên Tuần cười nhạo một tiếng, “Nàng ta thì tính là gì.”

Thẩm Lăng theo bản năng hỏi, “Nàng ta mà bệ hạ nói, là nói ai?”

Là Tĩnh phi, hay là Tưởng thị?

Tạ Nguyên Tuần không có nói ra đáp án với Thẩm Lăng mà hắn lại hỏi lại nàng, “Nàng cảm thấy cô đang nói ai?”

Thẩm Lăng a lên một tiếng, dứt khoát lưu loát nói, “Là mẫu thân thần thϊếp sao?”

Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, không nói chuyện.

Ái chà tiếc thật, không đoán đúng, Thẩm Lăng có chút mất mát, nhưng mà nàng cũng không khẩn trương, không phải mẫu thân Tưởng thị nàng, vậy chỉ có thể là chọn một người khác, “Là Tĩnh phi, có đúng không bệ hạ?”

Tạ Nguyên Tuần vẫn chỉ nhìn nàng, hắn không có nói đúng, cũng không có nói không đúng, chỉ là ánh mắt nhìn Thẩm Lăng có chút ý vị thâm trường.

Thẩm Lăng, “...” Cho nên rốt cuộc là ai thế! Còn nữa, có phải nàng đã không cẩn thận ở trước mặt hắn bại lộ tâm tư khó lường gì của mình rồi hay không?

Nhưng mới vừa rồi người thứ nhất nàng nghĩ đến lại chính là Tưởng thị, Thẩm Lăng có chút chột dạ.

—— Có điều việc này cũng không thể trách ta, một người nữ nhi như ta này ở trong lòng bà ta không có quan trọng đến như vậy, dựa vào cái gì mà ta không thể nghĩ đến bà ta đầu tiên cơ chứ?

Cứ như vậy, sự chột dạ của Thẩm Lăng đã lập tức liền biến mất, tuy rằng nàng không có trở nên lưng hùm vai gấu, nhưng thái độ của nàng ở trước mặt của Tạ Nguyên Tuần cũng là đúng lý hợp tình.

Tạ Nguyên Tuần nhướng mày, Thẩm Lăng có tâm tính lương bạc như vậy, nói thật hắn còn rất vừa ý. Lúc trước khi tiên đế còn trên đời, định ra cho hắn Hoàng Hậu phi tử, triều đình cũng có thần tử mà tiên đế đề bạt đi lên cùng với sắc phong, sau khi Tạ Nguyên Tuần đăng cơ, gϊếŧ Hoàng Hậu, gϊếŧ phi tử, gϊếŧ những thần tử đó, sửa đổi chính lệnh tiên đế, thế nhân ai không nói hắn thô bạo lương bạc? Nhưng bọn họ có thể ngăn cản hắn sao? Nếu là tiên đế còn sống, không biết tiên đế có hối hận hay không, nghĩ đến đây, Tạ Nguyên Tuần cười lạnh vài cái.

Thẩm Lăng: “???”

Cho nên vì cái gì mà hắn lại đang cười, không nghĩ ra!

Tạ Nguyên Tuần biểu tình sung sướиɠ nói, “Nếu như bà đã đi gặp Tĩnh phi không có tới gặp ngươi, vậy để cho bà sau khi gặp qua Tĩnh phi liền xuất cung.”

Thẩm Lăng, “Thật sao?” Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, nàng liền muốn đánh cho chính mình một cái tát, nói chuyện thì nói thôi được rồi còn làm ra dáng vẻ đáng yêu cái gì!

Tạ Nguyên Tuần lại cười, học giọng điệu Thẩm Lăng mà nói, “Thật đấy.”

Thẩm Lăng, “...”

—— Ngươi thật đúng là học được mau đấy.

—— Có điều ta còn có rất nhiều ưu điểm đáng giá để ngươi học tập, ví dụ như nói ta thiện lương, ta thiện lương, ta thiện lương, ta thiện lương!

Tạ Nguyên Tuần vỗ vỗ đầu Thẩm Lăng rồi nói, “Tóc của nàng rất dài.” Thẩm Lăng mắt cá chết, cái gì, sao lại là cái loại cảm giác được vỗ về như một con chó con vậy.

Thẩm Lăng làm ra dáng vẻ thẹn thùng hỏi, “Bệ hạ là đang khen ngợi thần thϊếp sao?”

Tâm tình Tạ Nguyên Tuần rất tốt mà giải thích cho nàng, “Cô chỉ là vừa nghĩ tới câu nói người tóc dài kiến thức ngắn còn ngu xuẩn.”

Thẩm Lăng nghe xong, tức khắc liền trầm mặc.

—— Cái đồ chó này, ngươi đi tìm chết đi!

Thẩm Lăng giật giật ngón tay, ngón tay đυ.ng phải tóc Tạ Nguyên Tuần, nàng bỗng chốc mở to hai mắt, tóc, tóc của hắn... Cũng là tóc dài đấy! Thẩm Lăng biểu tình kích động, ánh mắt yêu thương nói, “Bệ hạ, ngài nói cực kỳ đúng.”

—— Ha hả, rác rưởi! Ngươi không nghĩ tới chính ngươi cũng có tóc dài đi, ha ha ha ha!

—— Ngươi công kích ta, nhưng ngươi không ngờ rằng người cũng đang tự công kích bản thân mình, ta ngu xuẩn, ngươi cũng ngu xuẩn, đây chính là do ngươi nói.

Tạ Nguyên Tuần, “...” Biểu tình hắn trầm xuống, ánh mắt lạnh xuống.