Chương 2: Sờ đầu

Tiểu hoàng đế bị dọa sợ không nhẹ, hoàng hậu lại sờ sợi tóc mềm mại trên đỉnh đầu nàng, vừa mềm vừa trơn, xúc cảm rất tốt. Trong mắt nàng hiện lên vẻ tức giận của tiểu hoàng đế, nàng cười nói: “Thần thϊếp cùng bệ hạ là một thể, ngươi còn nhỏ, thần thϊếp có thể làm gì, chỉ sờ ngươi thôi mà.”

Ai cũng biết đại hôn của hoàng đế là gượng ép bất đắc dĩ, hoàng hậu cũng biết, nhìn tiểu hoàng đế còn nhỏ như vậy, tuổi còn nhỏ lại không biết gì, sẽ không làm chuyện xấu.

Nghe vậy, tiểu hoàng đế bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, chui vào trong chăn, muốn chui vào trong lần nữa.

Hoàng hậu như cũ kéo nàng về, ôm vào trong ngực mình, tuổi tác của hai người chênh lệch mấy tuổi, tiểu hoàng đế bảo vệ trước ngực mình, để tránh bị bại lộ thân phận, nàng còn nhớ trong sách đế hậu cũng không thân mật như vậy. Đến phiên nàng sao lại là ôm, lại là sờ đầu, nàng xuyên vào quyển sách khác rồi sao?

"Bệ hạ chớ có nghĩ lung tung, nên nghỉ ngơi rồi." Giọng của hoàng hậu thanh nhạt, khiến tiểu hoàng đế sởn da gà, nàng muốn chạy trốn khỏi mùi hương kia.

"Ngươi buông ta ra, ta tự nghỉ ngơi." Tiểu Hoàng đế ôm chặt chăn mền, phía sau lưng dựa vào hoàng hậu, hai người cách nhau rất gần, da thịt chạm nhau, khiến nàng có cảm giác vô cùng không an toàn.

Nàng càng tức giận, hoàng hậu càng cảm thấy thú vị, lấy tay chọc vào mặt nàng, cười nói: "Tức giận phồng má như thỏ nhỏ cắn người."

Tiểu Hoàng đế tức giận, xoay người ngồi dậy, không vui nói: "Ngươi làm càn."

Nàng xem rất nhiều Hoàng đế trên TV, đều uy phong tám mặt, sao đến lượt nàng, ngay cả hoàng hậu cũng có thể ức hϊếp nàng, quá bất công.

Hoàng hậu cũng ngồi dậy theo nàng, đảo qua cái ngực bằng phẳng kia của nàng, chân mày giãn ra: "Sao bệ hạ lại tức giận, thường xuyên tức giận lớn lên rất dễ bị lùn."

Tiểu Hoàng đế: ". . ." Nàng đang nguyền rủa mình.

Nàng tức giận không chịu nổi, nhìn dung mạo dịu dàng của hoàng hậu, cắn răng cả giận: "Bạch Liên Hoa."

"Hoa sen? Bệ hạ thích hoa sen cũng được, ngày mai cho cung nhân đi hái." Dung nhan của Hoàng hậu vẫn dịu dàng như cũ, đồng thời không tính toán với nàng.

Tiểu Hoàng đế không muốn ôm nàng ở chung một chỗ, uể oải nhìn một vòng, chỉ vào chiếc giường bên cạnh phía ngoài: “Chúng ta ước pháp tam chương, ngủ thì ngủ, ngươi không được phép chạm vào ta."

Hoàng hậu bất đắc dĩ, cũng biết nàng là con gái Ôn gia, tiểu hoàng đế bị Ôn Dật áp chế đã lâu, từ ngữ lạnh nhạt với nàng là chuyện thường. Lúc này còn sớm, không thể hành động quá vội vàng, nàng gật đầu đồng ý.

Hoàng hậu nằm một mình ở phía ngoài, híp mắt mà ngủ. Tiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng một hồi, trong lòng khó chịu, chờ sau khi hoàng hậu ngủ, nàng lặng lẽ bò qua, đưa tay lắc lắc trước mặt hoàng hậu, không có chút ý thức nào.

Tiểu Hoàng đế hoàn toàn yên tâm, nàng một giường chăn mền từ cuối giường tới, nằm một mình thực không dễ chịu.

Nàng vừa mệt lại buồn ngủ, sau khi nằm vào trong mền gấm, trong chốc lát đã ngủ thϊếp đi, nhẹ nhàng hít thở. Nàng thiếu sự cảnh giác, ngủ chung một giường với Bạch Liên Hoa còn dám ngủ say.

Sau một chung trà, hoàng hậu mở mắt ra, đưa mắt nhìn lại, tiểu hoàng đế cực kỳ buồn ngủ nên đã ngủ rất say, cuộn cả người vào trong chăn, nêu cao cảnh giác. Hiện tại đang là mùa hè, cũng vô cùng nóng bức.

Hoàng hậu đưa tay sờ đầu của nàng, quả là một tay đầy mồ hôi, đứa nhỏ này thật không khiến người ta bớt lo. Nàng đứng dậy kéo chăn nệm xuống dưới một chút, sợ làm nàng tỉnh lại, động tác cũng rất nhẹ nhàng.

Đợi chăn bông được vén ra, một kiện ngủ áo trắng như tuyết cũng ướt đẫm hơn phân nửa, dán chặt trên người. Nàng không biết lúc tiểu hoàng đế đi ngủ có thức dậy giữa chừng không, không thể thay đổi áo ngủ cho nàng, chỉ có thể che kín chăn lại.

Hôm nay đại hôn, cả triều mừng rỡ, xem ra chỉ có tiểu hoàng đế không vui thôi. Nàng cưới ai, cũng không muốn cưới con gái của phủ thủ phụ.

Sáng sớm hôm sau, tiểu hoàng đế tỉnh dậy trước, là bị nóng bức làm cho tỉnh, đầu đầy mồ hôi, nàng bò ra từ trong chăn. Mơ hồ nhìn hoàng hậu bên cạnh một chút, gọi nàng: "Đến giờ dậy rồi."

Hoàng hậu không trả lời, tiểu hoàng đế không để ý tới nàng, phóng qua người nàng, chân nhỏ giẫm lên trên giường, cẩn thận nhảy xuống dưới. Bước chân trái ra trước, khi nửa người lơ lửng trên không, chân phải vô cớ bị va vào, cả người ngã nhào xuống đất.

Đầu gối chạm đất, đau đến nỗi khiến nàng nhăn nhó khuôn mặt, may mà trong điện có thảm dày.

Hoàng hậu bị tiếng kêu đau của nàng đánh thức, mở mắt ra đã nhìn thấy tiểu hoàng đế kêu thảm thiết trên mặt đất, vội vàng xốc chăn lên đứng dậy, "Bệ hạ bị làm sao vậy?"

"Ngươi lại ức hϊếp ta!" Tiểu Hoàng đế kêu thảm thiết một tiếng.

Hoàng hậu vô cùng sốt ruột, nhìn thấy dáng vẻ nổi giận phồng miệng lên, cong cong môi, sờ vào tóc nàng: "Ngươi tỉnh dậy thì nên gọi ta trước."

Sau đó Tiểu Hoàng tức giận phản bác: "Ta gọi ngươi, ngươi lờ ta đi."

Hoàng hậu khẽ giật mình, vô thức sờ tai trái của mình, áy náy nói: "Là thần thϊếp không phải, nhưng ngã trúng chỗ nào rồi?"

Ý cười trên mặt của nàng, không có chút lòng hối cải nào, tiểu hoàng đế tức giận đến tim chập trùng, hất tay nàng ra nàng: "Đừng có giả vờ tốt bụng."

Khóe môi của Hoàng hậu đông cứng, đưa tay ra với nàng: "Ta dìu người lên giường, có lẽ ngã bị thương rồi, trong điện có thuốc, xoa cho người thì sẽ không sao nữa."

"Không cần, không cần, ta không muốn trở thành ly rượu." Tiểu Hoàng đế cuống quít tránh né, đêm qua quân tốt thí là ly rượu đã khiến nàng gặp ác mộng cả đêm.

Hoàng hậu mỉm cười, cam đoan với nàng: "Ta sẽ rất nhẹ rất nhẹ, không làm ngươi bị thương."

Tiểu Hoàng đế ôm đầu gối đau đớn của mình, nghiêng người không để ý tới nàng, ngạo kiều * lại không nói lý lẽ. Hoàng hậu bất đắc dĩ, tùy nàng ngồi trên mặt đất, thảm dày mềm mại, ngồi một lát cũng không sao.

(Ngạo kiều 傲娇 : Tsundere là kiểu người ngoài mặt tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng để che đậy sự xấu hổ, mềm yếu, dễ động lòng và dịu dàng của mình. Có thể gọi là người cứng miệng, thích giả vờ ‘trong ngoài không đồng nhất’)

Tiểu Hoàng đế xoa đầu gối của mình, muốn bò lên nhưng không có khí lực, nàng muốn gọi cung nhân đi vào, nhưng nhớ đến đây là tẩm cung của hoàng hậu, đều là cung nhân của nàng, gọi cũng vô dụng.

Lúc nàng còn nàng do dự, hoàng hậu đã lấy thuốc trở về, ngồi xổm trước mặt nàng. Tiểu Hoàng đế lại tránh né, hoàng hậu tùy ý bắt được mắt cá chân của nàng, thương lượng với nàng: "Ta thử một chút trước, nếu như mạnh tay thì dừng lại."

Trước mặt hoàng hậu sức lực vô tận, tiểu hoàng đế tức giận như là một con cừu non nhỏ bé, nàng đấu tranh không được, tùy theo hoàng hậu vén ống quần lên, chầm chậm vén lên, lộ ra đầu gối tím xanh.

Hoàng hậu duỗi đầu ngón tay thon dài ra sờ soạng, tiếp theo nhẹ nhàng ấn xuống, để đầu gối của nàng nằm ngang. Tiểu Hoàng đế rất gầy, tuy nói không cao, nhưng một cặp đùi cũng không có bao nhiêu thịt, gầy như cây trúc.

Nàng đổ ra một chút thuốc mỡ trong lòng bàn tay, nhướng mắt lên nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của tiểu hoàng đế, nàng hơi hối hận, đêm qua nàng hành động quá vội vàng, chớ nên dọa nàng như thế.

Tiểu Hoàng đế nghe lời ở lại Hoa Điện, cũng kinh hãi run sợ, không muốn thổ lộ tâm tình với nàng, đây là kết cục nàng không muốn nhìn thấy.

Thủ pháp của hoàng hậu rất tốt, rất nhu hòa, xoa đến tiểu hoàng đế rất dễ chịu, nàng cảm thấy vừa đau vừa xót, mím môi không nói gì.

Hai người cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng hoàng hậu ngẩng đầu lên xem tiểu hoàng đế một chút, nêu thấy nàng có nửa phần đau đớn, liền càng thả lực nhẹ hơn nữa, không muốn tổn thương nàng.

Ngoài điện cung nhân thấy canh giờ không còn sớm, gõ cửa, hoàng hậu nhìn về phía tiểu hoàng đế, lo lắng nói: "Có thể đi được không?"

"Có thể." Tiểu Hoàng đế bất đắc dĩ đáp một tiếng, nàng cảm thấy hoàng hậu cố ý cản nàng, rõ ràng gọi nàng rời giường, còn làm bộ không biết, chính là cố ý ức hϊếp nàng.

Tiểu Hoàng đế dùng một chân khập khiễng đi đến bên giường, hốc mắt đỏ lên, khiến cho người ta thấy cũng vô cùng đáng thương.

Hoàng hậu im lặng nhìn nàng, tiểu hoàng đế lại ôm hận...

Tiểu Hoàng đế xác thực thích ôm hận, nhất là đối mặt với hoàng hậu xà hạt*, nàng hít hít cái mũi của mình, không lên tiếng.

*蛇蝎: xà hạt: rắn rết, người có tâm địa rắn rết, độc địa.

Cung nga bưng dụng cụ rửa mặt nối đuôi nhau mà vào, hoàng hậu rửa mặt trước, biết tiểu hoàng đế đang giận dỗi, lúc này đi qua dỗ dành, nói lời không hợp, trước mặt nhiều người như vậy, lại sẽ xảy ra chuyện.

Lúc này, không thích hợp để xảy ra xung đột với tiểu hoàng đế.

Hoàng hậu thay y phục trang điểm hoàn tất, sau đó đi đến trước giường, do dự một phen, thấp giọng nói: "Bệ hạ cần phải thay y phục? Thần thϊếp hầu hạ ngài thay y phục được không?"

Đầu gối đau đớn, tiểu hoàng đế hừ một tiếng, trong lòng âm thầm ghi lại hai món nợ với hoàng hậu, phồng má không nói gì.

Cung nga đều ở bên ngoài điện, một bình phong ngăn cách ánh mắt đi các nàng. Hoàng hậu thấy dáng vẻ ngốc nghếch của nàng tức giận phồng má nhưng lại không dám nổi giận, không kìm được sờ đầu của nàng, muốn vuốt tóc nàng.

Nhưng mà tiểu hoàng đế không nghe lời, nàng duỗi tay ra, liền tránh một bên, phản ứng lại: "Trẫm là Hoàng đế, không cho phép tùy tiện sờ đầu."

Hoàng đế bù nhìn cũng có uy nghiêm của thiên tử, sao có thể tùy ý cho Bạch Liên Hoa sờ tới sờ lui, nàng phải mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể phế hậu.

Sau khi có lý tưởng vĩ đại, tiểu hoàng đế đứng lên thay y phục, mới mặc xong y phục trong, áo ngoài quả thực rườm rà, nàng mặc không được.

Nàng nhìn hoàng hậu, tựa như đêm qua vươn tay ra như thế, ngẩng đầu, ý bảo ta là hoàng đế, ngươi phải mặc y phục cho ta.

Nàng cố ý khiến hoàng hậu bị nhục nhã.

Hoàng hậu mỉm cười một tiếng, tiểu hoàng đế không đối nghịch với nàng là được, thay y phục thôi, không thể xem là chuyện gì nhục nhã. Nàng vốn là hoàng hậu, hầu hạ Hoàng đế thay y phục xem như chuyện vui của phu thê nơi khuê phòng.

Sau khi thay y phục, liền phải dùng bữa.

Thái hậu đã bệnh chết vào năm ngoái, để lại Hoàng đế cơ khổ không nơi nương tựa. Trong cung ngoại trừ Thái hậu, còn có một thái phi, dưới gối có một thân tử, nhỏ tuổi hơn Hoàng đế vài tháng.

Tiểu Hoàng đế nhớ rõ, thái phi cũng là Bạch Liên Hoa, một lòng muốn kéo nàng xuống, để thân tử của nàng đăng cơ. Giữa Thái phi và thủ phụ có quan hệ mập mờ, chỉ là không bằng không chứng.

Sau khi ăn sáng xong, phải đi thỉnh an thái phi. Vốn không cần đi, nhưng sau khi Thái hậu bệnh chết do thái phi nắm giữ hậu cung, tiểu hoàng đế biết phải nhẫn nại, cũng đồng ý lời của thủ phụ.

Đế hậu lên kiệu, sau đó đi thẳng vào cung.

Tiểu Hoàng đế và hoàng hậu cách rất xa, nàng không muốn để ý tới, tính tình hoàng hậu cũng rất tốt, không so đo với trẻ con.

Một đường không nói gì, hai người xuống xe, cung nhân cho biết thái phi mới thức dậy, để Đế và Hậu chờ một lát.

Hoàng đế vi tôn, vốn không nên để nàng đợi lâu, nhưng tiểu hoàng đế không có quyền. Hậu cung ở trong tay của thái phi, triều đình ở dưới sự không chế của thủ phụ, nàng nửa bước khó đi, chỉ có thời khắc cẩn thận, nhẫn và nhẫn.

Nghe cung nhân nói như vậy, hoàng hậu quay người nhìn về phía tiểu hoàng đế, cười nói: "Cảnh sắc trong cung không tệ, chi bằng bệ hạ tùy ý đi dạo đi." Nàng sợ tiểu hoàng đế đột nhiên xù lông, không phân nặng nhẹ muốn về Phúc Ninh điện.

Cũng may tiểu hoàng đế nghe lời gật đầu, tùy ý đi dạo xung quanh. Đầu gối của nàng bị đau, không thể đứng lâu, liền muốn tìm đình mát ngồi xuống.

Vừa rồi ở trong cung nhìn rõ ràng, cung nga cũng không mời các nàng đi vào trong điện, vô cùng lãnh đạm. Đợi cũng sẽ khó coi, chi bằng tùy ý đi dạo.

Trong tiếng ve kêu ồn ào ngày mùa hè, sáng sớm thời tiết cũng không nóng lắm.

Tiểu Hoàng đế đi dọc theo bụi cỏ, vô tình vứt bỏ cung nhân sau lưng, nàng đi đến một cung điện không tên, khoảng chừng xem một chút, oán hận mình vô dụng, lại đi lầm đường.

Nàng muốn tìm cung nhân đến hỏi, nhìn thấy cửa sổ cung điện mở ra, lúc nàng đi qua, còn chưa mở miệng, liền nghe tiếng thở dốc nặng nề.

Hướng vào phía trong nhìn lại, bóng người lưu động bên trong khinh la lụa mỏng, tiếng than nhẹ và tiếng thở dốc xen lẫn cùng nhau, âm thanh lả lướt tạo nên một cảnh tượng hương diễm.

Tiểu Hoàng đế cả kinh đi không nhấc được chân, nàng là học sinh gương mẫu, chưa từng xem phim “người lớn”. Ngày thứ ba sau khi xuyên không nàng lại được xem phim “người lớn” sống động như vậy, lúc nàng muốn chạy, bỗng nhiên có người che miệng nàng từ phía sau.

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàng hậu: Để ngươi chạy.

Tiểu Hoàng đế: Ngươi để cho ta chạy đi.

Hoàng hậu: ...