Chương 3: Hôn hôn

Từ Ninh điện vốn là nơi ở của thái hậu của các triều đại, hiện tại là nơi ở của Trần thái phi. Nàng muốn chuyển đến sau khi Thái hậu bệnh chết, lúc ấy có Ngự Sử phản đối, dù thái phi có cao quý như thế nào, cũng không thể sánh với Thái hậu, sao có thể ở Từ Ninh điện.

Ngự Sử dâng sớ phản đối căn bản không đến tay của tiểu Hoàng đế, nửa đường đã bị thủ phụ chặn lại, chuyện này cũng không đi đến đâu.

Tiểu Hoàng đế đi nhầm đường, đi nhầm vào cung điện vô danh, bị dọa sợ đến chân muốn nhũn ra, còn bị hoàng hậu bắt được.

Hoàng hậu vội vàng dẫn nàng trở về, nàng biết đường trở về, một lát sau trở lại trước chính điện. Sắc mặt của tiểu hoàng đế trắng bệch, trong đầu nàng nhớ đến không phải là cảnh tượng hương diễm, mà là ai ở trong điện?

Chủ tử của Từ Ninh cung này chính là Trần thái phi, chẳng lẽ ở bên trong lại là một từ nương bán lão*?

* Một thành ngữ Trung Quốc "Từ nương bán lão" (徐娘半老), được sử dụng để mô tả một phụ nữ trung niên hay tuổi già mà vẫn đa tình.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn tiểu hoàng đế với ánh mắt phức tạp, nhân lúc cung nhân hai bên không chú ý, liền nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của nàng, ra hiệu nàng đừng khẩn trương.

Vừa rồi lúc đi ngang qua, nàng còn nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, đoán chừng tiểu hoàng đế đã bị dọa sợ.

Tiểu hoàng đế bị hoàng hậu kéo ống áo, nhìn hoa văn rồng trên cổ tay áo, mím môi, đè nén biểu tình không thích hợp.

Nàng đứng trước hiên rất lâu, nhìn thấy mặt trời mọc ở đằng đông, không biết qua bao lâu, Trần thái phi mới thức dậy. Vừa vào điện, nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận của thái phi, nàng không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ vừa rồi người yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ở trong điện không phải Trần thái phi đấy chứ?

Thái phi chỉ mới bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, nước da trắng nõn bóng loáng, trâm phượng cũng bắt mắt. Tiểu hoàng đế nhìn qua một chút, hoàng hậu bình tĩnh bưng lên chén trà ở bên cạnh, nhẹ nhàng phẩm một ngụm, so với Trần thái phi "trang điểm lộng lẫy", nàng lộ ra dung nhan mộc mạc, u tĩnh như lan.

Nàng không hiểu triều quy, bắt chước tư thái thưởng thức trà của hoàng hậu, đáng tiếc thần thái lại không giống. Hoàng hậu cũng nhận ra, vội vàng nhíu mày, mượn cơ hội nói chuyện với thái phi, dời đi ánh mắt của mọi người.

Hôm nay tâm tình của Trần thái phi rất tốt, thấy đế hậu hòa thuận, trong lòng cũng thấy dễ chịu, nhân tiện nói: "Tuy nói hai người mới thành hôn nhưng hoàng đế cũng nên ghé thăm hậu cung đi."

Tiểu hoàng đế khẽ giật mình, hậu cung? Nàng có chút mờ mịt, cẩn thận suy nghĩ, trong hậu cung còn có phi tần khác sao?

Ánh mắt của hoàng hậu tối sầm lại, không nói tiếp, nàng nhàn nhạt nhìn tiểu hoàng đế, nắm chặt chén trà trong tay. Tiểu hoàng đế bên cạnh cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo, nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy mười ngón tay của hoàng hậu đang phân cao thấp với cái chén.

Trong đầu nàng nghĩ đến cảnh hoàng hậu bóp nát chén rượu, theo bản năng nuốt nước miếng, nói với thái phi: "Trẫm, trẫm vừa thành thân, tự nhiên phải ở cùng hoàng hậu một đoạn thời gian, còn nữa hoàng hậu địa vị cao quý, những người khác làm sao có thể so sánh."

Nói xong lại không nhịn được nuốt nước bọt, ngừng uống trà, trực tiếp ném xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

Hoàng hậu vừa độc, vừa ức hϊếp nàng. . . đe dọa không tiếng động.

Tiểu hoàng đế nói như thế, ngược lại vượt ngoài dự liệu của thái phi, nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Không sao, tùy ý ghé qua là được rồi, đều là nữ nhi của trọng thần, đừng đối đãi qua loa là được."

"Trẫm hiểu." Tiểu hoàng đế đáp một tiếng, trong đầu thì nghĩ xem hậu cung có những loại người gì? Nữ phụ truyện bách hợp thì thôi đi, không nhất thiết phải thân cận, so với bên cạnh hoàng hậu Bạch Liên Hoa này, đều là tiểu nhân vật.

Thái phi cũng không có ý định cùng đế hậu nhiều lời, sau khi nói vài câu liền đuổi hai người rời khỏi, cấp bách không thể đợi.

Tiểu hoàng đế vừa đi vừa nghĩ, tập phim người lớn vừa rồi tất nhiên là thái phi, chỉ là người còn lại là ai? Nàng suy nghĩ một đường cũng không hiểu, xe dừng ở Hoa Điện của hoàng hậu. Nàng nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp phân phó: "Quay về Phúc Ninh điện."

Hoàng hậu ngăn cản nói: "Vừa rồi bệ hạ còn nói muốn ở cùng thần thϊếp thêm một đoạn thời gian, quân không nói đùa, sao lại nói đổi ý là đổi ý?"

Tiểu hoàng đế: ". . ." Nữ nhân này thật sự là đạp trên mặt mũi.

Nhẫn nại. Nàng nhấc chân xuống xe, dẫn đầu quay về tẩm điện. Hoàng hậu một đường đi theo nàng, vô thức cong cong khóe môi, hôm nay tại Từ Ninh điện nàng biểu hiện được xem như là nghe lời.

Đêm qua tuy nói đã hù dọa nàng, cũng xem như có tiến bộ.

Vào điện, tiểu hoàng đế cởi giày xuống bò lên trên giường, xoa xoa đầu gối của mình. Hoàng hậu đi đến, thấy nàng đặt hai tay trên đầu gối, hiểu ý nói: "Còn đau?"

Tiểu hoàng đế đáp một tiếng, ngã lệch ở trên giường, thấy hoàng hậu đứng một bên, trong lòng hơi trầm ngâm, mở miệng đánh vỡ yên tĩnh: "Ngươi có biết người trong điện là ai không?"

"Biết được." Hoàng hậu ngồi xuống bên cạnh, tay áo lớn phất qua mắt cá chân của tiểu hoàng đế. Tiểu hoàng đế cuống quýt rút hai chân lại, hoàng hậu ngồi bên cạnh mang ý cười trên mặt, nàng cắn cắn khóe môi, nói: "Ngươi nói cho ta đi?"

Hoàng hậu mỉm cười, ánh mắt của tiểu hoàng đế giảo hoạt, lúc tức giận lại vô cùng sinh động, nàng nổi lên lòng muốn trêu đùa, nói: "Vì sao thần thϊếp phải nói cho bệ hạ chứ?"

Vấn đề gì đây? Tiểu hoàng đế khẽ giật mình, lại không biết trả lời thế nào, nghĩ đến thế cục trước mắt của mình, không có chỗ dựa nào, chi bằng mượn cơ hội này trêu đùa một chút. Sau khi đã nghĩ kỹ, nàng ngẩng đầu, đắc ý nói: "Bởi vì trẫm chính là phu quân của ngươi, cùng là một thể."

Nàng ưỡn ngực ngẩng đầu, càng cảm thấy đáng yêu. Hoàng hậu muốn cười, lại sợ chọc giận nàng, hủy đi cục diện tốt đẹp không dễ có được này, trầm ngâm một lát, cúi người hướng về phía tiểu hoàng đế: "Ta giúp bệ hạ giải thích nghi hoặc, ngươi nên hồi báo ta như thế nào?"

"Ngươi muốn ta hồi báo như thế nào?" Tiểu hoàng đế nhìn thấy dịu dàng tràn ra từ trong mắt của hoàng hậu, không rõ vì sao nàng lại biến thành dịu dàng rồi?

Hoàng hậu đứng ở trước giường, cao hơn tiểu hoàng đế rất nhiều, trìu mến sờ đầu của nàng, cười nhẹ nói: "Hay là bệ hạ hôn ta một cái, xem như hồi báo, thấy sao?"

Ý cười trên mặt của tiểu hoàng đế đông cứng, nàng là người độc thân từ trong trứng, chưa từng yêu đương với ai, chính vì hiếu kỳ mà hy sinh nụ hôn đầu tiên của mình?

Nói giỡn sao, nàng mới không bị mắc lừa, đưa tay hất tay hoàng hậu ra: "Không biết xấu hổ."

Hoàng hậu không buồn, vẫn cười yếu ớt như cũ, không cho xoa đầu liền đi xoa bóp gương mặt phình lên khi tức giận của tiểu hoàng đế, nặn một cái rồi thu tay lại, coi như là bù đắp cho bị nàng mắng.

Mắt thấy tiểu hoàng đế sắp xù lông, nàng quay người lả lướt rời đi, váy uốn lượn, phong tình khó tả.

Hôm qua là đại hôn của đế hậu, sau này Hoa Điện sẽ là tẩm cung của hoàng hậu, nàng đã tiếp quản sổ sách từ chưởng sự cung nhân. Tất cả công việc trong cung đều do Tuần thái phi khống chế, cung nhân của Hoa Điện đều là nàng an bài, hoàng hậu muốn mau chóng tiếp quản.

Không cách nào kiểm soát cả tòa cung đình, ít nhất phải đuổi đi mật thám ở trong Hoa Điện.

Cung nhân từng người thấy hoàng hậu, đứng trong đình viện đông đúc, tiểu hoàng đế vốn định đi ngủ, nghe âm thanh ồn ào ở bên ngoài, liền tò mò đi ra ngoài nhìn một chút.

Hoàng hậu đang dựa vào danh sách nhận biết cung nhân, theo lý sự vụ của Hoa Điện nên giao vào trong tay chủ nhân là nàng. Tiểu hoàng đế muốn biết được hoàng hậu có mấy cân mấy lượng, liền ngồi ở một bên lắng nghe.

Bạch Liên Hoa hoàng hậu cũng thông minh như trong sách, tiểu hoàng đế ngồi bên trái của hoàng hậu, thấy nàng đọc danh sách tỉ mỉ, giống như muốn ghi lại tên họ của người tương ứng. Hoa Điện mấy chục người, tiểu hoàng đế dù sao vẫn cảm thấy dáng dấp của cung nga, giống như một chương trình tạp kỹ tuyển chọn nhân tài, khuôn mặt trải qua chỉnh dung, đều là võng hồng kiểm*.

* 网红脸 - một từ dùng trên mạng ở Trung Quốc. Dùng để chỉ những cô gái có gương mặt đại trà như mắt to, cằm nhọn... nhìn như thể được phẫu thuật từ một thẩm mỹ viện ra).

Cung nhân trong Hoa Điện đều được tuyển chọn cẩn thận, phục sức, trâm hoa.

Còn có một chuyện cũng khá giống nhau, đều là mỹ nữ xinh đẹp, tiểu hoàng đế cho rằng thái phi là cố ý quấy rầy hoàng hậu, an bài nhiều mỹ nữ mật thám như vậy. Ước chừng không tới mấy tháng, hoàng hậu liền có thể một tay bóp chết từng người, dễ dàng như bóp nát ly rượu vậy.

Này quy củ nghiêm ngặt, hình Kim Tự Tháp, cung nga chết thì chính là chết, cũng không có ai quan tâm.

Tiểu hoàng đế bị phân tâm, đầu óc lung tung hồi lâu, trở về phát hiện hoàng hậu đã thay đổi nhiệm vụ của tất cả cung nữ, những cung nữ quét dọn sân viện đều bị thay thế đi hầu hạ dưới hiên, hầu hạ dưới hiên bị điều đi chăm sóc hoa cỏ trong vườn hoa.

Nàng cảm thấy kỳ lạ, túm túm y phục của hoàng hậu, nhắc nhở bên tai nàng: "Ngươi làm như vậy, thái phi sẽ không vui đâu."

Hoàng hậu chú ý tới y phục của mình dao động, cúi đầu nhìn thấy bàn tay trắng nõn mềm mại đang đặt ở vạt áo của mình, khẽ cười một tiếng, đưa tay vỗ vỗ: "Bệ hạ nói gì thế?"

Nơi này đều là cung nữ, thái giám, tiểu hoàng đế biết có chừng có mực, nói lớn sẽ bị người đi qua nghe thấy. Nàng thu hồi tay mình, không mở miệng nữa.

Hoàng hậu không biết sao nàng lại không vui, lúc này không phải lúc để dỗ người, nàng tiếp tục phân phối sự vụ cho cung nhân.

Gần giữa trưa, nắng rất gắt, tiểu hoàng đế cảm thấy trên trán đều là mồ hôi, đang muốn oán trách, lại phát hiện cái trán trắng nõn của hoàng hậu cũng thấm đầy mồ hôi, nàng cũng chỉ biết ngậm miệng.

Hoàng hậu ở trước mặt cung nhân, vẻ mặt lành lạnh, thái độ nghiêm nghị, khi thì thân thiết khi thì đoan trang, có chừng có mực xử lý ổn thỏa, hoàn toàn khác với cuộc sống riêng tư của nàng.

Tiểu hoàng đế nhìn nàng hồi lâu, phàm là cung nhân xuất hiện ý tứ không muốn, nàng lập tức dùng lời lẽ khiển trách, không để cho mình mất đi uy nghi.

Thấy nàng an bài như thế, tiểu hoàng đế đột nhiên cảm thấy Hoa Điện không chịu sự khống chế của hoàng hậu, ngược lại nàng giống như mình, từng bước khó đi. Nàng đổi chức trách cung nhân, cũng là phòng ngừa có người lợi dụng chức trách làm chuyện rối loạn.

Chỗ Trần thái phi tất nhiên là rất không vui, thế nhưng đổi nhiều người như vậy, thái phi phải bận tâm mặt mũi của hoàng hậu, không thể đánh vào mặt của nàng, bởi vậy chỉ có thể giả câm giả điếc.

Còn nữa nhiều người bị chuyển như vậy, chẳng lẽ lại lại đi triệu hồi lại? Truyền đến ngoài cung, Ngự Sử sẽ nói thái phi khắt khe, làm khó hoàng hậu, thanh danh khó nghe.

Tiểu hoàng đế từ từ phân tích, nàng không biết cung đấu, nhưng có thể nhìn ra một chút da lông.

Sau khi giảng giải vài câu đã quá trưa, mấy chục cung nhân bị phơi nắng đến váng đầu, không dễ được hoàng hậu đặc xá một tiếng, cũng không dám oán trách, vội vàng hành lễ lui ra.

Hoàng hậu không phơi nắng một mình, quay người thấy khuôn mặt tiểu hoàng đế ửng đỏ, một đôi mắt to đen láy trong suốt, đáng yêu mà động lòng người. Nàng cười nói: "Cực nhọc cho bệ hạ rồi, có muốn dùng bữa không?"

Tiểu hoàng đế muốn biết mình đoán đúng không, liền theo hoàng hậu quay về điện, cũng không để ý mình bị phơi nắng lâu như vậy. Chỉ là quan hệ giữa nàng và hoàng hậu không tốt, hỏi thẳng như vậy, ngộ nhỡ nàng không đáp lại thì phải xử lý làm sao?

Nàng lâm vào xoắn xuýt, hỏi hay là không hỏi?

Tuy nàng là hiện đại người, nhưng chuyện cổ đại cũng không phải là không biết chút gì, trong Phúc Ninh điện cũng có không ít người chán ghét, cũng muốn đá đi.

Hoàng hậu thấy vẻ mặt của nàng không đúng, lo lắng không phải bị phơi nắng đến hỏng rồi chứ, quan tâm muốn sờ vào trán của nàng. Thân thể của tiểu hoàng đế dễ bệnh, lúc Thái hậu còn sống lúc nào cũng quan tâm, sau khi nàng chết tiểu hoàng đế liền trở thành cô đơn lẻ bóng, cũng rất đáng thương.

Nàng duỗi tay ra, tiểu hoàng đế tránh qua, tránh né, nàng không thích hoàng hậu luôn luôn sờ đầu nàng, một chút cũng không trọng nàng.

Nàng do dự không thôi, ngước mắt thấy trong mắt hoàng hậu lộ ra lo lắng rõ ràng, ôm thử một chút thái độ hỏi: "Vì sao vừa rồi ngươi đều đổi hết chức vị của họ?"

Nghe tiểu hoàng đế chăm học hỏi như vậy, hoàng hậu biết nguyên nhân nàng cau mày không vui, cười nói: "Bệ hạ muốn thần thϊếp giải thích nghi hoặc cho người, bày tỏ thành ý của người đi, như vậy mới được."

Thành ý gì? Tiểu hoàng đế giật mình, lại muốn hôn?