Chương 4: Gần gũi

Tiểu hoàng đế bất tri bất giác không có khí khái rụt người trở lại trên ghế, đang cân nhắc hậu quả của chuyện này. Nàng gãi gãi đầu, nhớ lại nội dung trong sách, nàng nhớ rõ hoàng hậu là người dè dặt, chẳng lẽ hoàng hậu trước mặt là hàng giả, sao lại chủ động như vậy?

Rõ ràng là tiểu hoàng đế vướng vào mâu thuẫn của chính mình, hôn hay không hôn, muốn biết lời giải thích của hoàng hậu hay không?

Nàng cũng không phải người cổ đại, không thể tuân theo quy củ như vậy, khoanh chân ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu liếc hoàng hậu một cái: "Ngươi muốn thành ý thế nào?"

Thân thể của tiểu hoàng đế nhỏ gầy, toàn bộ đều rút vào trong ghế bành, phá lệ nhỏ yếu. Hoàng hậu thấy vậy thì không đành lòng, trong lòng im lặng thở dài, nhưng lại muốn đến thái độ đối với mình đêm qua của nàng, cứng rắn quyết tâm nói: "Bệ hạ có nguyện ý nghe lời không?"

Sáo lộ* bắt đầu rồi... Tiểu hoàng đế trong lòng cảnh giác, nhưng cũng không có đáp lại, lẳng lặng nhìn hoàng hậu, tựa hồ đang suy nghĩ hàm nghĩa của câu nói này.

* 套路 (Tàolù) → Ban đầu, nó dùng để chỉ “một loạt các kỹ năng và thủ thuật trong võ thuật”. Nói một cách thông tục, nó có nghĩa là “một chiến lược”, “thủ đoạn” hoặc một cái gì đó “tất cả đã được lên kế hoạch.”

Nàng khẽ ngẩng đầu, cảm xúc phức tạp lóe lên trong đôi mắt đen láy. Hoàng hậu cảm thán, bệ hạ rất thông minh, biết suy nghĩ, có thể thấy được nàng cũng muốn tự mình chấp chính, không cam lòng để đại quyền sa sút.

"Bệ hạ không muốn nghe lời, cho nên quên đi, cũng đã muộn, đã đến giờ ăn cơm rồi." Hoàng hậu không khỏi ép nàng, hôm qua mới gặp mặt, chưa tới mười hai canh giờ, tiểu hoàng đế vẫn duy trì cảnh giác với nữ nhi của gian thần.

Sau khi giải tán trong không vui, buổi chiều hoàng hậu đến Thiên Điện thu dọn của hồi môn đưa vào cung, tiểu hoàng đế đi theo nàng mỗi bước, mỗi lần nàng quay đầu lại đều muốn nói lại thôi.

Sau khi tiểu hoàng đế vào Thiên Điện, nhìn một vài món đồ cổ, tùy ý đặt ở trong rương, xem xong liền ngồi trên ghế đẩu, kỳ quái nói: "Đều nói thủ phụ phú khả địch quốc, vì sao lại cho ngươi đồ vật như vậy, của hồi môn thì sao?"

Thân hình thẳng tắp của hoàng hậu hơi hơi khom xuống, ánh mắt tối sầm lại, không chút che giấu nói thẳng: “Ta không được phụ thân yêu thương, làm sao có thể để hắn tiêu hết vốn liếng?”

Tiểu hoàng đế cả kinh, nghe được bí mật kinh hãi đi tới gần hoàng hậu, nhìn chằm chằm vẻ mặt của nàng: "Hắn không thương ngươi thì thương ai?"

Hoàng hậu cầm trong tay danh sách quà tặng, cẩn thận so sánh đồ dùng, khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tiểu hoàng đế, liền đáp: "Không biết, dù sao cũng không thương ta."

"Ngươi không nói thật, nếu hắn không thương ngươi thì sao lại để ngươi làm hoàng hậu." Tiểu hoàng đế truy vấn ngọn nguồn, một mặt chú ý vẻ mặt của hoàng hậu, cảm giác lời của hoàng hậu có mấy phần thật, thủ phụ không thương đích nữ, chẳng lẽ thương mấy thứ nữ vô danh kia trong phủ?

Hoàng hậu nghe xong, đánh dấu vào danh sách quà tặng mà mình đã so sánh, đánh dấu tên, ánh mắt bình tĩnh, bị tiểu hoàng đế ép hỏi gấp, mới nói: "Ta sinh ra vào giờ không tốt, phụ thân vì vậy mới không thương ta. Còn nữa làm hoàng hậu của bệ hạ, cũng không hẳn là chuyện tốt."

Nàng lời ra khỏi miệng, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, lời vừa rồi giống như đang khinh bỉ tiểu hoàng đế. Nàng lo lắng ngước mắt lên, vốn dĩ tưởng tiểu hoàng đế lại xù lông, ai ngờ tiểu hoàng đế cụp mắt trầm tư, rất hiểu chuyện không tức giận.

Ở chung với nhau một ngày, hoàng hậu cảm thấy tiểu hoàng đế cũng không phải người không có lý trí, ngược lại chuyện nhỏ dễ nổi nóng, chuyện lớn cũng không hồ đồ. Nàng dần dần yên tâm, chí ít không phải là một tiểu hôn quân.

Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, tiểu hoàng đế cảm thấy hoàng hậu cũng không toàn tâm đối đãi với thủ phụ, có lẽ nàng có thể lợi dụng chút oán hận trong lòng hoàng hậu khiến hai cha con oán hận, để nàng có cơ hội.

Nàng giấu sự vui mừng, chắp tay sau lưng, cẩn thận nhìn đồ sứ, biết đời Tống có lò nung chính thức, nung đồ sứ rất giỏi, đều là do chuyên gia làm ra.

Nàng mặc dù cái gì cũng không hiểu, chỉ nhớ tới trong sách nhắc tới một ít bảo vật, nhưng mà trong sính lễ của hoàng hậu cũng không thấy có cái nào, nàng đảo mắt nhìn quanh, ung dung thản nhiên nói: "Trẫm còn nhớ thủ phụ thích đồ sứ, cất giữ rất nhiều đồ vật của thế gia vọng tộc, không cho ngươi cái nào sao?"

Nàng vừa nói ra, hoàng hậu liền hiểu ý, tiểu hoàng đế đang dùng kế ly gián, có chút thô ráp, cũng có thể thấy được nàng đã có tâm tư.

Vừa rồi chỉ là vài câu nói vài câu, nàng liền hiểu mình cùng phụ thân có mâu thuẫn, có chút thông minh đấy.

Hoàng hậu nói: "Không, ta không hiểu những thứ này, hỏi cũng vô dụng."

Nàng thật lâu không nói chuyện, hoàng hậu ngừng lại, thấy nàng ngẩn ra, sờ sờ gò má của nàng, mát lạnh mềm mại, ôn nhu như ngọc, cười nói: "Sao, bệ hạ muốn cho ta một ít?"

"Ừm?" Tiểu hoàng đế lấy lại tinh thần, liếc nhìn đồ chơi trong rương, trong Lâm An điện của nàng cũng bày rất nhiều.

Nàng ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, trong mắt lấp lánh, lấy giọng thương lượng nói: "Ngươi có thể lấy, nhưng trước tiên nói cho ta biết hai người yêu đương vụиɠ ŧяộʍ là ai?"

Hoàng hậu nghe vậy không khỏi bật cười, tiểu hoàng đế cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, không ngừng bày mưu tính kế, thật là khó cho nàng. Hoàng hậu lại đi kiểm tra, không muốn để ý đến suy nghĩ lung tung của tiểu hoàng đế nữa.

Tiểu hoàng đế lần nữa bị coi thường chỉ biết thở dài, mặc kệ hoàng hậu, vừa hay có thể giữ lại mấy thứ bảo bối này cho mình. Kiếp trước cha mẹ của nàng ly dị, đi theo nãi nãi nghèo rớt mồng tơi, thực chất bên trong không muốn đem đồ tốt đưa cho người khác, lại còn là hoàng hậu Bạch Liên Hoa, càng không được.

Đối mặt với tiểu hoàng đế keo kiệt, hoàng hậu cũng không để ý lắm, hiện tại hai người bọn họ cũng coi như là kẻ địch, không trông cậy vào việc nàng có thể đối xử tốt với mình.

Hoàng hậu không mang nhiều đồ vào cung, thậm chí có chút bủn xỉn, điều này cho thấy thủ phụ đối xử với nàng không tốt lắm. Tiểu hoàng đế sinh nghi trong lòng, nhìn thấy những đồ chơi không đáng tiền kia, không nhịn nổi nói: "thủ phụ không sợ mất mặt?"

Hoàng hậu dừng một chút, sau đó hỏi tiểu hoàng đế: "Chuyện này sẽ có người biết sao?"

Tiểu hoàng đế trầm tư, nàng vừa mới nhìn rõ ràng, hết thảy đều để ở trong rương khóa lại, người khác không thấy được, lại thấy hoàng hậu tự mình kiểm kê như vậy, cũng không muốn người khác biết được.

Nàng ngồi trên ghế, ôm đầu gối, suy nghĩ về trải nghiệm của mình, nó khác với nội dung trong sách, mà hoàng hậu nàng gặp cũng không giống. Đầu tiên trong sách hoàng hậu là không có sức lớn như vậy, nàng nhìn chăm chú vào cổ tay tinh tế của hoàng hậu, dụi dụi mắt mình, đêm qua không phải nàng hoa mắt?

Cổ đại có biến ảo thuật, có lẽ hoàng hậu đang dùng ảo thuật để lừa gạt nàng cũng nên.

Hoàng hậu bận kiểm kê, tiểu hoàng đế đi theo nàng hồi lâu, cuối cùng kết luận hoàng hậu quá keo kiệt.

Sau khi tính sổ xong, hoàng hậu sai người chuyển những thứ này vào trong kho, thấy tiểu hoàng đế chăm chú nhìn mình, có lẽ chưa từng có ai nhìn nàng như vậy, có chút khó chịu, sắc mặt hơi ửng hồng.

Tiểu hoàng đế không tự phát giác, nàng vừa xem vừa suy nghĩ chuyện của mình, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thông tin sai lệch, cho nên nhìn không rõ tình huống hiện tại.

Nàng đang phát ngốc, nhìn không chớp mắt, kinh ngạc xuất thần, đôi mắt rất to, đen kịt trong trẻo. Hoàng hậu cảm thấy nàng thú vị, chỉ là lòng cảnh giác quá nặng, để cho người ta không cách nào đến gần.

Tiểu hoàng đế mải mê với suy nghĩ của mình, không phát hiện hoàng hậu đi tới, càng không để ý hoàng hậu đưa tay nhéo má mình.

"Hả?" Tiểu hoàng đế cả kinh hoàn hồn, hất tay Hoàng hậu ra, sờ lên khuôn mặt bị nhéo của mình, tức giận trừng mắt: “Ngươi lại nhéo ta.”

"Nhéo một cái mà thôi đừng gấp, bệ hạ sẽ không phải chịu thiệt thòi." Hoàng hậu cười khẽ, thấy nàng tự ôm đầu gối, ý cười tại khóe môi đông cứng lại, quan tâm hỏi: "Đầu gối còn đau, cần bôi thuốc không?"

Tiểu hoàng đế tức giận, không để ý tới nàng, mạch suy nghĩ vừa rồi cũng bị cắt đứt. Tiên đế lâm chung bổ nhiệm tứ đại phụ thần, trong đó Ôn Dật cầm đầu, những năm này áp chế lấy ba người còn lại, làm cho không thể không khuất phục, bằng mặt không bằng lòng.

Có lẽ đây chính là lối thoát của nàng!

Triệu Du là tiểu hoàng đế bù nhìn, chuyện lớn trong triều cũng không có ai nói cho nàng, điều nhìn thấy nhiều nhất trong ngày là được thỉnh an dâng sớ, những chuyện lớn nhỏ khác thì không được xem.

Hôm qua đại hôn, ngay cả việc thượng triều của nàng thủ phụ cũng miễn lại, ngày mai nghỉ ngơi một hai hôm.

Tâm hắn là tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết. Thái phi ở trong âm thầm giúp đỡ hắn, tiền triều hậu uyển đều không có ai lên tiếng thay tiểu hoàng đế.

Nghĩ tới đây, tiểu hoàng đế khom lưng, chắp tay sau lưng, đi đến chính điện, nhất định phải tính toán lâu dài, từ từ tính kế, chí ít không nên tin tưởng lời nói của hoàng hậu.

Hoàng hậu từ phía sau nhìn thấy bộ dạng già nua của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, may mà nàng có dã tâm, không bị Ôn Dật mang đến không học không thuật, cả ngày ham chơi.

Đế hậu cùng nhau quay về tẩm điện, cung nga dâng điểm tâm và trái cây ướp lạnh lên. Bồ đào như vừa ra khỏi nước, trái nào trái nấy trong suốt sáng bóng long lanh, tỏa ra hơi thở lành lạnh. Tiểu hoàng đế nhìn một chút, không ăn.

Hoàng hậu cho lui cung nhân, cũng không cố khuyên nữa, cầm lấy một quả, nhẹ nhàng bóc vỏ, bỏ vào miệng nói: "Bồ đào trong cung trồng rất ngọt, ướp lạnh một thời gian, vào miệng thơm ngọt, lại vô cùng giải nhiệt."

Tiểu hoàng đế vẫn như cũ ngồi ở chỗ của mình, híp mắt nhìn nàng bóc từng quả bồ đào bỏ vào miệng, cho đến khi trong đĩa cạn sạch.

Nữ nhân này cư nhiên một mình ăn hết? Nửa đường cũng không mời nàng ăn?

Tức giận. Tiểu hoàng đế vốn là không muốn ăn, nhưng là nhìn nàng ngang ngạnh như vậy, ít nhất nàng vẫn là hoàng đế đấy. Bù nhìn thì cũng là phu quân của nàng.

Sau khi hoàng hậu dùng hết một chùm bồ đào, sai cung nga thu dọn sạch sẽ, nàng liếc mắt nhìn bên ngoài nắng như thiêu như đốt, nhìn tiểu hoàng đế đang tức giận phình má: "Bệ hạ muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Ánh mắt của nàng dừng ở đầu gối của Triệu Du một lát, ý rất rõ ràng, nên bôi thuốc.

Tiểu hoàng đế hơi chần chờ, thái giám đi vào bẩm báo: "Bệ hạ, quý phi đến thỉnh an ngài, ngài muốn gặp không?"

"Quý phi nào?" Tiểu hoàng đế buột miệng nói, không lớn lắm. Hoàng hậu ở bên cạnh cong cong khóe môi, không xen vào.

Thái giám sững sờ, thành thân với hoàng hậu được một ngày đã quên hết phi tần trong hậu cung rồi? Hắn trả lời: "Quý quý phi."

Tiểu hoàng đế nhớ tới, phụ thân nàng là tướng quân, cần gặp không đây? Dư quang đảo qua hoàng hậu ở bên cạnh, chạm đến tia lạnh trong mắt nàng, nàng không nhịn được co rụt lại, dù sao vẫn cảm thấy chuyện bóp nát cái chén đêm qua đối với mình có ảnh hưởng quá lớn.

Dù sao vẫn cảm thấy hoàng hậu không cho nàng và người khác gần gũi, đây là ảo giác của nàng sao?