Chương 10: A Ly kêu ai? H

Tam hoàng tử Nguyên Đình bị rắn cắn.

Hoa Ly với đôi mắt đỏ hồng bất an thấp thỏm đứng ở cửa tẩm điện, Văn đế còn chưa tới, Hoa Hoàng Hậu cùng Thái Tử từng người tới rồi, thấy nàng bị dọa không nhẹ, liền trấn an nàng để bình tĩnh lại, hỏi đầu đuôi là chuyện.

"Rắn... muốn cắn ta, hắn... điện hạ hắn duỗi tay đi bắt..."

Lúc ấy nàng choáng váng thất thần, vốn sợ hãi loài động vật bò sát này, còn tận mắt nhìn thấy một tay Nguyên Đình đem con rắn đó chém thành mấy đoạn, máu văng ra đáng sợ cực kỳ, Nguyên Đình lúc đó làm nàng có điểm sợ.

Hoa Hoàng Hậu day day trán, chuyện này tất nhiên không thể thiên vị được, nhíu mày nói:

"Vì sao phải đến nơi đó?"

Trùng hợp nơi đó có rất nhiều rắn độc, sau khi Nguyên Đình bị cắn, còn ôm Hoa Ly rời đi, đến tận cửa phía đông, mới không chịu nổi mà ngất đi, Thái Y Viện nghe tin liền tức tốc chạy tới.

Văn đế có năm hoàng tử, trưởng hoàng tử Nguyên Thiện được sủng ái nhất, hoàng tử thứ hai là Tam hoàng tử Nguyên Đình, do Tiểu Tề sinh, bà khó sinh mà qua đời làm Văn đế đau lòng không thôi, sau này càng thêm coi trọng mà đối đãi Nguyên Đình.

Lúc này Hoa Hoàng Hậu sợ Văn Đế đau lòng Nguyên Đình mà giận chó đánh mèo với Hoa Ly, đem đôi mắt đầy lo lắng nhìn qua phía Thái Tử, lại phát hiện ra ánh mắt của thiếu niên này vẫn luôn để ở trên người nữ hài, không khó để nhìn ra tâm tư của hắn, trong mắt bà lóe lên một tia sáng.

"Ngươi cũng biết Tam Điện Hạ nếu như có mệnh hệ gì, bổn cung sẽ ăn nói với Bệ Hạ như thế nào đây?"

Hoa Ly vốn đang sợ hãi, lại bị cô mẫu lạnh giọng quát mắng, đôi mắt đen láy long lanh vài giọt nước, nàng ấm ức khoanh chặt hai tay đứng yên một chỗ, Nguyên Thiện lập tức đi tới bên cạnh nàng.

"Mẫu hậu chớ trách cứ Hoa tiểu thư, lúc ấy tình trạng nguy cấp, Tam hoàng đệ ra tay cứu giúp là việc trang nam nhi nên làm, hiện nay các thái y đều đã tới, có lẽ không sao đâu, phía phụ hoàng để nhi thần giải thích. Hoa tiểu thư bị kinh hãi, không bằng đến thiên điện nghỉ ngơi một lát đi."

Hoa Hoàng Hậu bất đắc dĩ thở dài một hơi:

"Thái Tử điện hạ có tâm, bổn cung có việc không đi được, còn làm phiền điện hạ đưa chất nữ gây chuyện của ta đi, báo cáo việc này cho Bệ Hạ."

Nguyên Thiện tất nhiên sẽ không từ chối, vội gọi cung nữ nâng Hoa Ly dậy, kề vai cạnh nàng đi vào trong trắc điện, mới cho mọi người ra ngoài, ngay tức khắc liền đỡ bả hai đang rùng mình của thiếu nữ.

"Đừng khóc, không sao, có bị thương chỗ nào không?"

Hắn cực kỳ ôn nhu, vẫn đối tốt với nàng như trước, Hoa Ly rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp nhào vào lòng ngực hắn.

"Thiện ca ca! Ta sợ!"

"Không phải sợ, có Thiện ca ca ở đây"

‐--

Thanh âm thiếu niên ôn nhu thâm trầm, nhiều năm đã qua, Hoa Ly chưa từng quá lo lắng vì chuyện gì, bởi vì luôn có một nam nhân luôn đứng phía trước nàng, thay nàng che mưa chắn gió, luôn nói cho nàng biết rằng không có gì phải sợ cả.

Thiện ca ca... Thiện ca ca...

"Cứu ta..."

Âm thanh rêи ɾỉ đứt quãng phát ra từ cổ họng nàng dần dần biến thành tiếng khóc thút thít, cảm nhận được sức mạnh mãnh liệt từ phía sau đâm tới, làm tiếng khóc nhỏ bé của nàng càng thêm vụn nát đáng thương, nam nhân đằng sau lưng dùng thân thể cực nóng giam nàng vào trong lòng, đại chưởng khô nóng nắm chặt hai bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của nàng, giọng nói khàn khàn nhuốm màu tình quanh quẩn bên tai nàng:

"A Ly kêu ai?"

Hắn vừa ngậm vừa liếʍ láp vành tai tinh tế của nàng, ân cần an ủi nàng, long bào trên người đã cởi sạch sẽ, hạ thân hắn kề sát ngọc thể kiều nhuyễn của nàng, vòng eo cứng rắn của hắn mạnh mẽ chuyển động, căn côn ŧᏂịŧ không ngừng luật động trong nơi mềm mại của nàng, có mật dịch của nàng, có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, nhục bổng thô to thẳng tiến đánh vào tử ©υиɠ mềm yếu của nàng.

Nàng run người rùng mình kêu cứu, nam nhân có dung nhan tuấn mỹ tựa ác quỷ thân mật đem khuôn mặt chứa đầy du͙© vọиɠ nóng bỏng đặt trên chiếc cổ cao trắng tuyết của nàng, mồ hôi của hắn từ trán đi xuống đôi mày kiếm uy nghi.

"Ô ô..."

Hoa Ly bị thao lộng đến đau đớn, cả người ghé vào giường muốn giãy giụa, hoa huyệt lại càng bị cắm vào sâu hơn.

Nàng nhắm chặt mắt lại, nước mắt chảy trên gò má bị Nguyên Đình dùng đầu lưỡi liếʍ khô.

"Muốn ai tới cứu ngươi?"

Hắn buông lỏng bàn tay đang nắm chặt hai cổ tay nàng, ngón tay thon dài vuốt ve cánh tay ngó sen non mịn đang run run, cổ tay mảnh khảnh còn có vết hằn đỏ do bị trói buộc bằng lụa, ánh mắt đen như mực thâm trầm của hắn bỗng phát ra ý lạnh, hắn bắt lấy vòng eo của nàng, hung hăng hướng nhục huyệt của nàng mà đâm vào.

Ngay lập tức, đại bổng lại chen vào cái nơi nhỏ hẹp kia, Hoa Ly khóc kêu, bên trong nàng không biết là đã bị hắn rót vào bao nhiêu trọc dịch, cái bụng nhỏ của nàng bị ép phải nhận tinh dich sớm đã phồng lên, qυყ đầυ hình nấm không chút thương hại nào đâm tới tử ©υиɠ yếu ớt.

"Không! Không cần! A a! Đau quá! Sẽ hư! ....Sẽ nát mất...Ô ...a... Cầu xin ngươi... Đừng đâm nữa!"

Nàng điên cuồng khóc kêu, thanh âm lanh lảnh dễ nghe đều đang nghẹn ngào, Nguyên Đình trong nháy mắt không di chuyển nữa, bóp lấy vòng eo nhỏ mềm mại của nàng, lại từ tiểu huyệt đâm một đường thẳng đến tận dạ con, cự vật đáng sợ bá đạo tựa như muốn xuyên qua nàng.

"Nguyên Thiện đã chết, không ai có thể cứu ngươi!"

Hắn tàn nhẫn đem từng câu từng chữ khắc trên đầu nàng, như thể trở thành ác mộng của phần cuộc đời còn lại của nàng.